Thật sự là canh suông a.
Liễu Thanh Mai lấy từ trong chén ra hai cái bánh đen hề hề, cái bánh bột bắp nhỏ như quả quýt, cái bánh này là dùng hạt ngô cùng gạo lức nghiền nát ra, rất cứng, nhưng có thể chống đói.
Chỉ là mùi vị không thể nào ngon được, bánh bột ngô ở đây là lương thực phụ, không giống như hiện đại làm tinh xảo dành cho trẻ em, hương vị cũng ảnh hưởng rất lớn. Còn có, trước đây cả nhà Liễu Thanh Mai đều là người mười ngón tay không dính nước xuân, làm ra đồ ăn cũng không tốt, bánh cứng thành một khối, gặm rất khó khăn.
Yến gia đối Yến Bạch Thu rất tốt, mỗi lần ăn cơm, có gì ngon đều đưa cho Yến Bạch Thu đầu tiên, bên trong chén sứ có sáu cái bánh bột bắp, Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Sinh đều có sức ăn lớn, mỗi người hai cái, nương cậu cùng muội muội mỗi người một cái, căn bản ăn không đủ no.
Ăn không đủ no làm sao bây giờ, uống nhiều nước canh liền no. . ngôn tình hài
Đã nửa tháng trôi qua, căn phòng bọn họ đang ở là dùng một cái giá thấp nhất để mua tới, của cải toàn bộ đã tiêu tán, không một xu dính túi, cuối cùng vẫn là đem quần áo mặc trước đây đi cầm cố được mấy quan tiền, sau đó mua xiêm y rẻ nhất để dùng.
Cả nhà dựa vào mấy quan tiền này ăn nửa tháng nay, từ từ túng quẫn, nhưng tiền chỉ có ra không có vào, khẳng định là ngày càng ít đi, trong nhà sinh hoạt càng thêm quẫn bách.
Gặm cái bánh bột bắp khô cằn khó nuốt, uống một ngụm canh rau, Yến Bạch Thu không hé răng, trong lòng cậu đang yên lặng nghĩ nên làm cách nào để kiếm tiền giảm bớt chút khó khăn trong gia đình.
Làm một cậu ấm cùng thiên kim tiểu thư của một nhà địa chủ, Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết đều không lo ăn lo uống, ngày tháng trải qua đều suôn sẻ, dễ chịu, hiện giờ phải gặm cái bánh bột thô này, yết hầu khô rát, huynh muội hai người giống như nuốt cục đá.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh cũng không biết phải làm sao, hiện tại trong nhà không có tiền, dù cho có gặm đá, chảy nước mắt cũng phải đem cục đá này nuốt vào. Bọn họ làm sao lại không muốn cho hài tử được ăn no uống đủ, phu phụ hai người nhìn nhau, trong mắt đều là chua sót.
Đặc biệt là khi nhi tử bị sợ hãi lớn như vậy, nhìn khuôn mặt trắng bệch kia kìa.
"Cầu Cầu, trước ăn lấp đầy bụng, ngày mai nương liền đi kiếm chút tiền trở về, mua đồ ngon cho ngươi ăn." Liễu Thanh Mai cố gắng nở một nụ cười, nàng xem như là một mỹ nhân với gương mặt trái xoan, năm tháng tuy rằng đã khắc lên không ít dấu vết trên khuôn mặt nàng, nhưng cũng không khiến nàng mất đi phong tình vũ mị.
Liễu Thanh Mai là một nữ nhân diễm lệ, dù là ở độ tuổi này cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, rõ ràng là thoạt nhìn là một người phụ nữ âm hiểm, nhưng lại cho Yến Bạch Thu có một cảm giác thực ôn nhu.
Khả năng đây chính là cái huyết thống của người cùng một gia đình, bởi vì đối phương đối với cậu thật sự là tốt từ trong tim.
Nàng mang theo tư thái che chở tiếp nhận cái bát Yến Bạch Thu, lại múc đầy một bát canh rau dại cho cậu.
Yến Bạch Thu tiếp nhận cái bát, uống ngụm canh cùng cắn miếng bánh bột bắp, hai, ba miếng giải quyết xong cái bánh, Liễu Thanh Mai lại một lần nữa múc canh cho cậu, cậu liền cự tuyệt.
Yến Bạch Thu ngày xưa dù là canh rau dại cũng phải uống năm, sáu bát, hoàn toàn chính là thùng nước, cho nên khi Yến Bạch Thu cự tuyệt, đem cả nhà đều ngạc nhiên đến ngây người.
"Cầu Cầu, có phải hay không không thoải mái a?" Yến Bạch Sinh cũng không có ăn cái bánh bột bắp tiếp theo, trên khuôn mặt bụ bẫm như màn thầu kia tràn đầy lo lắng.
"Vậy, vậy ngày mai lại ăn nhiều thêm chút bổ sung cho ngày hôm nay.... " Liễu Thanh Mai có chút ấp úng nói.
"Ta không có không thoải mái, cha, nương, các ngươi đừng lo lắng, hiện tại thân thể ta rất tốt." Cậu không nó ra ý niệm muốn giảm cân của bản thân.
Chỉ là uống ít đi mấy chén canh thôi.
Đứa con này thật sự rất được người nhà yêu thương.
"Nếu ta đói bụng, ta sẽ nói." Kỳ thật, chỉ có hai cái bánh bột bắp, dù là người bình thường cũng ăn không đủ no.
Hai vợ chồng không có nói nữa, hai người đều trầm mặc, cảm xúc có chút hạ xuống, không rõ suy tư.
Một nồi canh rau dại kia, người một nhà chia nhau, muội muội Yến Bạch Thu cũng là một nữ trung hào kiệt, ăn uống giống với Yến Bạch Thu, uống hết năm bát canh rau dại mới chịu đặt bát xuống.
Ăn xong cơm liền đơn giản xách nước về tắm rửa, ngủ là ở buồng trong, phòng ở không có cửa sổ, cửa sổ là dùng mấy khối ván gỗ ngăn trở, còn nơi để ngủ, đệm chăn chính là được làm từ rơm rạ, mềm mại thì đúng là có chút mềm mại, chỉ là tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cả người đều là cỏ.
Người một nhà ngủ chung một gian phòng, ở giữa ngăn cách bằng một tấm vải bố, bởi vì phòng ở không có cửa phòng, ngay cả cửa lớn cũng không có cánh cửa, cực kỳ không an toàn, buổi tối nếu có chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nằm ở trên rơm rạ, trong khoảng thời gian ngắn Yến Bạch Thu cũng khó có thể rơi vào giấc ngủ, cậu sắp xếp lại hết chuyện đã xảy ra.
Từ mượn xác hoàn hồn, chết mà sống lại, còn có tiếp xúc cùng người một nhà này, giống như một bộ phim điện ảnh chiếu chậm trong đầu, một lần lại một lần, Yến Bạch Thu cảm thán trong lòng, cậu cảm thấy chính mình thật may mắn, bên tai nghe thấy tiếng ngáy của Yến Bạch Sinh, cậu cảm thấy một cảm giác yên bình.
Một giấc ngủ dậy, bên người đã không còn ai, vỗ rơi rơm rạ trên người, Yến Bạch Thu từ trong phòng đi ra.
Ngoài phòng, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết đang chải tóc, nhìn vào tấm gương, thấy Yến Bạch Thu đi ra, giống như là thấy chuyện gì đáng sợ lắm, hoảng loạn đem gương cất đi.
"Cầu Cầu dậy rồi sao, đi rửa mặt đi, nương đưa ngươi lên thị trấn, mua cho ngươi bánh nướng của Hồ sư phó ngươi thích ăn nhất." Liễu Thanh Mai làm bộ như không có việc gì đem chiếc gương nhỏ cất đi, kỳ thật trong lòng nàng rất khẩn trương, sợ nhi tử mới sáng sớm tinh mơ đã nổi giận.
Cũng không biết vì sao, nhi tử có thói quen soi gương, mỗi khi soi xong, liền đập nát cái gương, tay cũng máu tươi đầm đìa, những thứ liên quan đến to son chát phấn đều dẫm nát.
Nàng tuy không sợ tốn kém mấy thứ đó, nhưng nàng sợ chọc cho nhi tử không vui.
Yến Bạch Tuyết cũng không buộc tóc nữa, tùy tiện đem tóc búi lên, liền run run rẩy rẩy chạy tới, vui mừng giống như con công nhỏ:"Ca, nương nói lát nữa liền có tiền rồi, chúng ta sẽ có thể được ăn ngon."
Yến Bạch Thu có chút nghi hoặc chỉ vào chính mình hỏi:"Ta cũng đi sao?"
"Đương nhiên, nương còn muốn đưa ngươi đi mua chút dược liệu mang về." Liễu Thanh Mai tiến lên, giúp Yến Bạch Thu sửa sang lại quần áo, sau đó nhìn trên nhìn dưới, chỉ vào chậu nước Yến Bạch Sinh bưng tới, vỗ vỗ bờ vai cậu:"Mau đi rửa mặt đi, chúng ta đi sớm chút, buổi sáng ăn ở trong thị trấn."
Cả nhà vui mừng, Yến Bạch Sinh ở nhà, hắn khiêng cái cuốc khai hoang một mảnh đất cách cửa nhà không xa, nơi đó có một mảnh đất lớn đã được khai khẩn.
Trong nhà không có tiền, chỉ có một ít đất ruộng duy trì sinh hoạt, chỉ là đồng ruộng đều là đất núi, cát sỏi chồng chất, cỏ dại mọc thành cụm, sản lượng khi thu hoạch cũng không được là bao.
Dọc theo đường đi không khí còn tính là tốt, Yến Bạch Thu có cảm giác lần này đi vay tiền sẽ rất bất lợi, trên đường nương cậu cứ luôn mãi dặn dò, trong chốc lát mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cần lên tiếng.
Lần này Liễu Thanh Mai tới nhà đại ca của mình, là đại ca ruột thịt, cũng là nhà mẹ đẻ, trong thị trấn là một nhà viên ngoại, dùng tiền mua một chức quan nhỏ để không. Ở trong thị trấn cũng coi như là kẻ có tiền, ban đầu khi Liễu Thanh Mai chưa có gả chồng, quan hệ còn có chút tốt, chỉ là từ sau khi nàng gả chồng, quan hệ dần dần xa cách, đại ca có mấy phu nhân cùng tiểu thiếp, nội viện đông, có thể nói qua hệ giống như là cung đấu.
Tiền này cực kỳ không dễ mượn.
Yến Bạch Thu còn có một cữu cữu, nhà mở tiệm vải, nhưng lại rất hám tiền, luôn tìm mọi cách tính kế kiếm tiền, năm đó thời điểm Liễu Thanh Mai gả chồng, tiền hồi môn đều không tới được tới tay, đều bị huynh đệ trong nhà lấy đi, tầng quan hệ này xem như là cắt đứt.
Còn có một người dì, gả cho một người nông dân, trong nhà cũng không có tiền dư, cho nên mượn tiền cũng chỉ có thể tới chỗ ca ca mượn.
Cữu cữu ở trên đường phố lớn ở thị trấn, trước cửa nhà còn có gia đinh trông coi, vừa thấy người tới là Yến Bạch Thu, tròng mắt gã gia đinh liền xoay tròn.
Liễu Thanh Mai làm bộ không có nhìn thấy, bảo Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết đừng nên tiếng, nàng bước lên nói chuyện.
Gia đinh tuy rằng mắt chó xem sắc mặt người thấp, nhưng vẫn đi vào thông báo, một tên khác thì đứng lại ở bên ngoài, đánh giá cả nhà ăn mặc xám xịt, ánh mắt khinh bỉ kia không thèm che giấu.
"Được rồi, phu nhân nói các ngươi có thể vào." Tên gia đinh chạy vào thông báo nói, liền mang theo đám người Liễu Thanh Mai tiến vào trong phòng.
Trong phòng rất rộng mở, gạch ngòi màu đỏ, sàn nhà lát đá xanh, sạch sẽ sáng bóng.
Vừa tiến vào bên trong, bên ngoài là đại sảnh, sau đó là hoa viên, trong hoa viên có mấy nữ tử mặc quần áo lụa là đang uống nước trà, ăn điểm tâm, phía sau các nàng là mấy tiểu nha hoàn đang hầu hạ.
Câu nói tiếng cười đều cực kỳ vui vẻ, nhưng khi thấy đám người Yến Bạch Thu đi vào, giống như sực tỉnh, từng người đều đứng lên, bày ra bộ dáng tỷ muội thật lâu chưa gặp.
"Nha, đây không phải chính là Thanh Mai muội muội sao? Cũng thật là, gia đinh kí quá không biết phép tắc, có khách nhân đến lại không báo cho ta biết để ta ra tiếp đón, thật là thất lễ." Người cầm đầu kia đúng là tẩu tử của Liễu Thanh Mai, cũng chính là chính thê của đại ca nàng, còn sáu người còn lại kia đều là tiểu thiếp, trên người các nàng đều đeo vàng, bạc nạm ngọc, búi tóc tinh xảo, quý khí bức người.
Liễu Thanh Mai làm bộ như không nghe ra ý tứ châm chọc của ả, giả vờ một bộ dáng đã lâu không gặp, đầu tiên là khen không dứt miệng, nói đã lâu không gặp, người lại xinh thêm mấy phần, cuối cùng mới nói ra mục đích tới của lần này.
"Tẩu tử ngươi cũng biết, hoàn cảnh nhà ta khó khăn, lần này ta tới đây mượn ít tiền, hài tử nhà ta sinh bệnh, muốn đi xem đại phu, tiền trong nhà đều đã hết.... " Vẻ mặt Liễu Thanh Mai lấy lòng, ăn nói khép nép, tư thái cũng hạ thấp.
Yến Bạch Thu cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy trên mặt mấy ả tiểu thiếp kia đều treo lên sự khinh miệt.
Mợ (xưng hô nha) thoạt nhìn là một phu nhân đoan trang, chỉ là lời này của Liễu Thanh Mai vừa ra, đối phương liền cắt đứt, than thở nói:"Chuyện của nhà muội ta cũng biết, đối với một người phụ nữ suốt ngày ở trong nhà như ta, trong tay có thể có bao nhiêu tiền? Trên ta còn có hai người già, đệ muội ngươi đừng có làm khó dễ ta a."
Liễu Thanh Mai vẫn giữ vững khuôn mặt tươi cười như trước, khóe miệng cứng đờ:"Vậy, vậy có thể đem ca ca ta mời tới sao? Ta nói với hắn, ta đây thật sự có việc gấp, phiền toái tẩu tử ngươi."
______
02:30"
29/12/21