"Cầu Cầu, Cầu Cầu đáng thương của ta, như thế nào đáng thương vậy a, ta đã tạo cái nghiệt gì a." Phụ nhân trung niên một tay lau nước mắt, một tay ôm lấy cánh tay Yến Bạch Thu.
Cũng không còn cách nào khác, bởi vì Yến Bạch Thu quá béo, một cánh tay so với chân của nương cậu còn muốn to hơn.
"Cầu Cầu, Cầu Cầu.... "
Đầu Chương Chiêu Địch ong ong, cậu đã có chút tỉnh táo, chỉ là thật sự không biết nên đối mặt với ba người một nhà này như thế nào.
Nói cậu tu hú chiếm tổ, không phải là nhi tử của bọn họ, chỉ là một người ngoại lai?
Lời này, bất luận như thế nào, cậu cũng không nói ra lời, cậu đang nghĩ xem làm sao có thể đem chuyện này giấu đi.
Cậu không nghĩ tới sẽ hại người nhà này, nhưng cũng không muốn lừa gạt bọn họ, nhưng loại việc tá thi hoàn hồn này, một khi cậu nói ra, người một nhà này chắc chắn sẽ không chấp nhận được.
Cậu cũng biết, việc này rất không có đạo đức, nhưng đã được nương nhờ vào cái thân xác này, cậu sẽ dùng hết khả năng để hồi báo, dùng chút khả năng ít ỏi của mình để giúp đỡ việc trong nhà.
Hảo hảo báo đáp cả gia đình này đi.
Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Yến Bạch Thu, Chương Chiêu Địch nói với chính bản thân mình như vậy, như vậy cũng tốt, vứt bỏ cái tên mà cậu vẫn luôn không thích kia đi, dùng thân phận mới này để sống tiếp.
Đem bọn họ thành phụ mẫu của mình mà thương yêu, chăm sóc, xem như là trách nhiệm cùng nghĩa vụ vì đã chiếm cái thân xác này đi.
Yến Bạch Thu không ngừng thuyết phục chính mình, hạ ám chỉ cho bản thân, lúc này mới hít một hơi, che lại cái đầu đang ẩn ẩn phát đau, nhẹ nói:"Không có việc gì, ta chính là có chút đầu, các ngươi đừng lo lắng."
Một muội tử chạy đến cạnh Yến Bạch Thu, là muội muội Yến Bạch Tuyết. Nếu Yến Bạch Thu tròn như viên bánh trôi, thì Yến Bạch Tuyết chính là một quả trứng vịt, dáng người có chút cân xứng, làn da trắng trắng. Yến Bạch Tuyết xoa đôi mắt, mang theo chút nức nở:"Nương, sau đầu ca ca có cục u."
Nương Yến Bạch Thu, Liễu Thanh Mai theo bản năng sờ sờ đầu nhi tử, lập tức đụng phải một cục u không nhỏ, run run lùi về sau, trong lòng đau đớn, tức khắc nước mắt tuôn ra như mưa.
"Cầu Cầu ngươi có đau không, đợi chút nương lên thị trấn mượn chút tiền liền đi tìm đại phu khám cho ngươi." Liễu Thanh Mai khóc như nước tràn bờ, khuôn mặt dúm dó ôm cánh tay nhi tử, ngực đau đớn đến lợi hại.
"Đúng vậy, đi mời đại phu, Cầu Cầu không thể có chuyện gì.... " Yến Bạch Sinh liên tục gật đầu, giống như Yến Bạch Thu, cũng là một nam nhân béo tròn.
Người một nhà đối với việc Yến Bạch Thu tỉnh lại, đầu tiên là sợ hãi, sau đó là vui vẻ, buồn vui đan xen, nâng thân thể mềm mại của Yến Bạch Thu dậy, Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình có sức lực, liền cự tuyệt hành động sủng nịch có chút thái quá của Liễu Thanh Mai.
"Không có việc gì nương, ta nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt rồi, thân thể cũng không có gì không khỏe, không cần phải đi mời đại phu." Trong nhà này đã không còn tiền, thật sự nghèo rớt mồng tơi, nếu lại đi mời đại phu, kiểu gì cũng phải tiêu tiền.
Nếu là đi mượn tiền, ở trong trí nhớ của Yến Bạch Thu, huynh đệ hai bên tựa hồ cũng không có huynh hữu đệ cung, thân thiết duy nhất chỉ có một muội muội của Liễu Thanh Mai, nhưng nhà muội muội kia cũng nghèo không xu dính túi, khẳng định không thể mượn tiền từ nơi đó.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh gấp đến xoay vòng, sau đầu nhi tử sưng một cục u to như vậy, nếu có việc gì ngoài ý muốn, vậy thì hối hận cũng không kịp.
"Cầu Cầu, không có việc gì, nương sẽ nghĩ cách." Liễu Thanh Mai vỗ nhẹ bả vai Yến Bạch Thu, nhẹ giọng an ủi.
Yến Bạch Sinh ở một bên phụ họa, cái đầu có chút phì, cha cậu ban đầu cũng rất rộng rãi, khi nói chuyện giọng cũng lớn, thuộc loại tính cách hào sảng, chỉ là lúc này sa cơ, tính cách cũng thay đổi, nói chuyện có chút không còn tự tin.
Bất quá, cả hai lão nhân đều rất sủng nịch Yến Bạch Thu.
Yến Bạch Thu cảm giác đứng dậy thật đúng là rất lao lực, cậu đỡ hai người tìm ghế ngồi xuống, nhưng phát hiện, gian phòng này thoạt nhìn có chút rộng, nhưng một cái ghế cũng không có, muốn chạy nhanh đem cái chiếu trên mặt đất nhặt lên. Nhưng khi vừa cong eo, cả người Yến Bạch Thu như có một ngọn núi đè lên, lảo đảo một cái, liền đặt mông xuống đất, nửa ngày không đứng dậy được.
"Cha, nương, các ngươi tới đây ngồi, không vội, hơn nữa bên ngoài tối như vậy, đi lại cũng không an toàn." Yến Bạch Thu phí sức chín trâu hai hổ, mới có thể đứng dậy lần nữa.
Này đều là một thân thịt mỡ a.
Yến Bạch Thu cảm thán ở trong lòng.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh thấy nhi tử bảo bối ngã thì vội vàng chạy tới, không nghĩ tới lần này không có người đỡ đã tự mình đứng lên.
"Cầu Cầu, ngươi ngồi đi, ngươi cùng muội muội ngươi ngồi chơi trong chốc lát, ta đi nấu gì đó cho ngươi ăn." Nói xong, Liễu Thanh Mai liền đem chậu tiền giấy vừa đốt mang ra bên ngoài, Yến Bạch Sinh thì nhặt chút que củi đi ra ngoài theo.
Trong phòng chỉ còn lại cậu và muội muội Yến Bạch Tuyết, Yến Bạch Tuyết cũng có một gương mặt bánh bao, bất quá không quá béo như cậu, bởi vì tuổi còn nhỏ, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to ngập nước, nhìn rất manh nha, rất là đáng yêu.
Tựa như sợ Yến Bạch Thu biến mất, Yến Bạch Tuyết nâng má ngồi bên cạnh cậu, tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người cậu không di chuyển.
Muội muội mềm mại rất là lo lắng:"Ca ca, ngươi có phải hay không rất đau? Ngày mai nương sẽ đưa ngươi đi đại phu, rất nhanh thì tốt rồi."
Yến Bạch Thu nhìn thoáng qua cánh tay giống như ngó sen của muội muội, lại nhìn nhìn chính mình, từng khúc từng khúc như cái lốp xe, trong lòng yên lặng chảy máu.
Tốt a, cậu không chê, thật sự, ít nhất cậu còn nhặt lại được một cái mạng, sống lại được thêm một kiếp, mấu chốt chính là, khối thân thể này có túi da rất tốt a.
Tuy rằng hiện tại béo phì phì, ngũ quan không thể thấy rõ, thể trọng lớn hơn 300kg, nhìn ngang nhìn dọc đều giống như quả bóng. Nhưng trong lòng cậu cảm thấy, chỉ cần mình kiên trì rèn luyện, khẳng định có thể gầy đi.
Bởi vì cha Yến Bạch Thu, Yến Bạch Sinh trước đây cũng không có béo như vậy, cũng chỉ tám, chín mươi cân, sau hài tử ngày càng lớn, không biết sao càng ngày lại càng béo.
Trong nhà trừ bỏ Liễu Thanh Mai, còn lại đều béo.
Yến Bạch Thu đem suy nghĩ trong đầu vứt bỏ, nhẹ nhàng cười cười:"Không, hiện tại không đau, chính là vừa mới tỉnh lại có chút không thoải mái, ngươi đừng lo lắng...."
Yến Bạch Tuyết bĩu môi, nhìn nhìn Yến Bạch Thu, lại quay đầu nhìn đôi giày vải bố dưới chân, rầu rĩ nói:"Ca ca, ngươi hiện tại có phải hay không đang nghĩ tới Nhạc Mạc Sinh?"
Yến Bạch Thu sửng sốt, nghĩ thầm, Nhạc Mạc Sinh là ai?
Sau đó cậu lập tức nhớ ra, đây là thư sinh nghèo Yến Bạch Thu thích, người này sắp chết đói được Yến Bạch Thu nhặt được, lại nghĩ tới hành động của tên Nhạc Mạc Sinh kia, Yến Bạch Thu liền thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi nhặng.
Người nọ quả thật chính là cặn bã trong cặn bã mà.
Cậu thật sự hoài nghi, Yến gia rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, rất có thể là do tên Nhạc Mạc Sinh kia động tay động chân.
Ngay cả cái chết của Yến Bạch Thu, cũng có thể liên quan đến tên Nhạc Mạc Sinh này. Bởi vì tuy Yến Bạch Thu này rất lười làm lại ham ăn, nhưng cũng không phải dạng người nơi nơi gây rắc rối, người cùng cậu có thù oán thật sự là không có.
Trước không nói đến chuyện gã có phải là đầu sỏ gây nên cái chết của nguyên chủ hay không, chỉ nói gã Nhạc Mạc Sinh kia ăn không uống không của nhà họ Yến mấy năm trời, sau lại quay qua nhục nhã nguyên thân, khiến nguyên thân không biết quý trọng bản thân, Yến Bạch Thu phát thệ ở trong lòng, thù này nhất định phải đòi lại cho bằng được.
"Không! Ta cùng gã đã không còn bất cứ liên quan nào, trước kia là mắt ta bị mù, nuôi một con bạch nhãn lang, ta ngày sau sẽ không bao giờ liên hệ với gã nữa." Yến Bạch Thu trịnh trọng nói.
Đôi mắt Yến Bạch Tuyết mở to, nhìn chằm chằm ca ca, kích động suýt nhảy dựng lên, hưng phấn hô:"Ca ca, lời ngươi nói là thật chăng?"
Yến Bạch Thu dùng sức gật đầu, nguyên thân có thể coi là một người si tình, một lòng một dạ đều hướng tới gã Nhạc Mạc Sinh kia, mà Nhạc Mạc Sinh kia lại còn làm bộ thanh cao, ta đây không cần của bố thí, cứ thể hiện ta đây khiến cho nguyên thân đã thích lại càng thêm thích.
"Ta nói chuyện đều rất giữ lời, Nhạc Mạc Sinh máu lạnh vô tình, ích kỉ nhỏ mọn, ta còn để ý tới gã làm gì?" Lời này Yến Bạch Thu nói ra là thật tâm, dù là kiếp trước cậu gặp được đôi cha mẹ cực phẩm, nhưng cũng chưa gặp qua ai vô sỉ như vậy.
Còn đọc sách thánh hiền, quả thực chính là ghê tởm tới cực điểm.
Những năm đó ăn, uống, ở, mặc, đi lại đều là do tên mập ngốc nghếch này chu cấp, lại còn các loại lộ phí khoa cử, đảo mắt một cái người này lại không nhận người, còn mang về một nữ tử xinh đẹp châm chọc.
"Nàng là một người đẹp, tâm cũng đẹp, ngươi cùng nàng khác nhau một trời một vực, sao có thể đánh đồng?"
"Còn lấy ngươi về làm thiếp, một tên nam sủng như ngươi, còn không khiến cả thiên hạ chê cười ta?"
Tiếp những ngày sau đó, gã không thèm che lấp, trực tiếp mở miệng nhục mạ.
"Ngươi lớn lên xấu xí thì thôi đi, còn cả ngày tô son điểm phấn, ngôn từ thô tục, lại là tên đoạn tụ chi phích khiến người ta ghê tởm, ta là người đọc sách thánh hiền, để có cơ hội trở mình, đã ủy khuất ở cùng một tên ác độc như ngươi, trằn trọc nhiều năm. Còn may ông trời có mắt, nghe được lời cầu nguyện nhiều năm của ta, nếu không còn không biết tên xấu xí như ngươi còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa."
"Thật là một người không biết xấu hổ, còn có mặt mũi sống ở trên đời này."
Nói đơn giản chính là: Ngươi quá xấu, ngươi tốt nhất là đi chết đi!
Yến Bạch Thu nghĩ tới gã Nhạc Mạc Sinh kia liền ghê tởm muốn nôn, không muốn để ý tới nữa:"Ta sẽ không mắc lỗi lần nữa, trước kia là do ta hồ đồ, người ngoài dù có tốt cỡ nào, cũng làm sao so sánh được với người trong nhà chứ, ta trước kia là bị mê hoặc che mắt.... "
Khuôn mặt Yến Bạch Tuyết hồng hồng, nghe ca ca nói những lời này, một phen tiến lên ôm lấy cánh tay ca ca, mềm mại nói:"Vậy thật sự tốt quá, cha cùng nương cũng đã nói qua, bọn họ nói, ngày sau ngươi thích nam nhân liền thích, họ cũng mặc kệ, chỉ đừng lại thích thư sinh nghèo liền tốt."
Đầu Yến Bạch Thu phát đau từng cơn:"...... "
Bên này nam nhân thích nam nhân quả thực cũng có, tỷ như Hoàng Thượng có phong một nam thê là Hoàng Hậu, chỉ là, cha mẹ có phải hay không tư tưởng quá tiến bộ?
Lúc này, người vẫn luôn ở bên ngoài nấu cơm là Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh cũng đã trở lại, bưng một cái tô lớn, một chén bánh bột bắp đen tuyền, cùng hai cái bát sứ sứt mẻ.
"Tới, Cầu Cầu ăn cái gì một chút cho thân thể ấm áp." Đem bát đũa sắp xếp tốt, liền bưng cho Yến Bạch Thu.
Yến Bạch Thu cảm động muốn khóc, ở kiếp trước cậu là người dọn cơm cho cả nhà kia.
Cậu nhìn vào bát, một chén canh rau củ suông, cùng một vài loại rau cậu không biết tên.
_____
10:42"
22/12/21
?Cảm ơn: ThanhHoapapalazi đã tới với Ổ nhỏ của Mun.