Tiểu Địa Chủ

Chương 4




Liễu Thanh Mai làm sao không nghe ra giọng điệu của tẩu tử mình, nàng vẫn cười ha hả như cũ, làm bộ không nghe ra.

"Đệ muội ngươi cũng biết, Thanh Tùng đi làm chuyện đại sự, như thế nào sẽ có thời gian đi tới hậu viện này, chỉ cần chậm trễ một chút thời gian liền thiệt hại không ít tiền, nếu ngươi thật sự cần dùng, ta đây liền kêu hạ nhân đi lấy tiền mang đến đây...." Phu nhân thoạt nhìn đoan chính kia làm bộ hòa khí nói.

Liễu Thanh Mai biết tẩu tử muốn làm khó mình, cũng không quá để ý, lập tức nói:"Tẩu tử, nếu việc này ngươi không làm chủ được, ta cũng không làm khó tẩu tử, miễn cho chọc tẩu tử không vui. Vẫn là kêu đại ca ta đến đây đi, ta thân là muội muội hắn, sao có thể vừa vào tới cửa đã bị đuổi đi?"

Tẩu tử tiện nghi kia còn muốn nói gì đó, Liễu Thanh Mai một hơi cắt đứt lời nàng.

"Ta còn không biết, muội muội muốn vay tiền ca ca, còn có thể mất bao nhiêu thời gian, có thể gây trở ngại tới việc kiếm tiền? Lời này nói ra, cũng không sợ người ta chê cười có đúng không tẩu tử?" Liễu Thanh Mai cười thật xinh đẹp, một chút cũng không đem uy hiếp của tẩu tử để vào trong mắt.

Tẩu tử làm ra biểu tình bất đắc dĩ, đành phải bảo hạ nhân đi tìm đương gia tới.

Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết nhìn nhau, sau đó than ngắn thở dài trong chốc lát, một trong số tiểu thiếp đối với người hầu nói:"Tiểu Mai a, cầm chút điểm tâm này thưởng cho hai hài tử, nhìn xem, đều đói thành như vậy, cũng thật là quá đáng thương."

Tiểu Mai là nha hoàn đứng phía sau ả, vừa nghe thấy phu nhân nói, liền bưng mâm thức ăn tới trước mặt Yến Bạch Thu đứng sau Liễu Thanh Mai.

Đám tiểu thiếp còn lại che miệng, trong miệng phát ra tiếng cười khẽ, đôi mắt hẹp dài lướt qua tia cười nhạo.

Nhà Liễu Thanh Tùng ở trên thị trấn cũng coi như là nhà có uy tín và danh dự, nếu là người thường tiến vào, bảo tiểu nha đầu mang điểm tâm cho hài tử ăn cũng là hợp tình hợp lý, không có ảnh hưởng gì, nhưng đây là nhà cữu cữu Yến Bạch Thu a.

Ngươi tới nhà cữu cữu làm khách, nhà bọn họ đang ăn cơm cùng nhau, lại bảo người hầu đưa qua chút đồ ăn vặt, đây là cái ý gì?

Điều này tương đương với ngươi chỉ là người xa lạ a.

Đây không đơn thuần là chê cười ngươi, mà còn vũ nhục ngươi, Yến Bạch Thu nhíu mày, thật sự có chút chịu không nổi cái người gọi là mợ này, cậu lôi kéo muội muội đứng sang một bên.

"Ai, hai hài tử này của ta, gần đây răng không được tốt lắm, không ăn được những thứ này, thật là phiền tẩu tử lo lắng." Liễu Thanh Mai đẩy tay tiểu nha hoàn, lực tay cũng không nhỏ, tiểu nha đầu ngơ ngác, nhìn về phía phu nhân, trong mắt tràn đầy bất lực cùng cầu xin.

Khuôn mặt tươi cười của Liễu phu nhân tức khắc cứng đờ, hồn nhiên không thèm để ý mà cười cười, bảo tiểu nha hoàn kia lui ra:"Thật là đáng tiếc, cũng không có gì tốt để tiếp đón."

Yến Bạch Thu cười lạnh ở trong lòng, nữ nhân này thật sự là làm trò, nếu ngươi thật sự muốn tiếp đón, cũng không cần vòng vo nửa ngày như vậy, khách nhân tới nhà, một chiếc ghế ngồi cho bọn họ cũng không có.

Người một nhà vây quanh cái bàn ăn ăn uống uống, không để nhà đệ muội vào trong mắt, ánh mắt kia đều là châm chọc.

Chỉ hy vọng, người cữu cữu kia dễ nói chuyện chút, nếu không tiền này thật đúng là khó mượn.

Thật nhanh, người cữu cữu mà cậu đã gặp qua vài lần đi ra, theo sau còn có một vị quản gia.

"Thanh Mai, ngươi tới đây có chuyện gì? Như thế nào còn mang theo hài tử?" Liễu Thanh Tùng một bộ phú quý, ăn nhàn, bụng phệ, bước đi kiểu chữ bát, giọng nói lại cực kỳ lớn.

Một bàn nữ quyến đang ngồi ăn vội vã đứng lên, cả đám rũ mắt cụp mi.

Liễu Thanh Mai đi tới, đem tình hình trong nhà nói lại một lượt, cũng nói luôn mục đích đến đây lần này:"Ca, nhà ta thực sự có việc gấp, ngươi cho ta mượn trước một chút ngân lượng, chờ ngày sau nhà ta có tiền, khẳng định sẽ trả lại ngươi."

Liễu Thanh Tùng chắp tay sau lưng, một bộ dáng thật hiền hòa, vẫy vẫy tay ý bảo quản gia đi tới phòng thu chi lấy tiền, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi:"Là ca ca, muội muội khó khăn khẳng định là sẽ giúp, chỉ là muội muốn mượn bao nhiêu?"

Liễu Thanh Mai suy nghĩ trong chốc lát, ca ca nàng coi như có tiền, nàng tùy ý nhìn các trang sức trên người mấy vị tiểu thiếp, bên tai đeo trân châu, tùy tiện một đồ vật cũng đáng giá mấy chục lượng bạc, nàng châm chước ở trong lòng nói:"Năm mươi lượng có được không?"

Năm mươi lượng này đối với người nông gia bình thường khẳng định là rất nhiều, là thu thập quanh năm suốt tháng, nhưng vào thời điểm Yến Bạch Sinh còn làm địa chủ, ăn một bữa cơm, cũng nhiều hơn con số đó.

"Năm mươi lượng a..... " Liễu Thanh Tùng ngâm khẽ, gật gật đầu, trong lòng Liễu Thanh Mai buông lỏng, lại thấy ca ca bảo đại tẩu đi theo quản gia tới phòng thu chi, ý cười trên mặt dần phai đi.

"Ta nói Thanh Mai a, gần đây nhất ta đang có một vụ làm ăn lớn, tiền vốn xoay vòng cũng không quá linh hoạt, trong phòng thu chi cũng không còn quá nhiều, muội muội cũng đừng ghét bỏ ca ca đưa thiếu." Liễu Thanh Tùng làm bộ hòa khí nói.

Liễu Thanh Mai nhàn nhạt cười:"Không có việc gì, có thể mượn một chút liền một chút, phần tâm ý này của ca ca muội xin nhận."

Hai người nói chuyện trong chốc lát, Liễu phu nhân cùng quản sự liền đem tiền lên, chỉ là Yến Bạch Thu vừa nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của bà mợ kia, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Liễu Thanh Mai cũng nhìn tới rõ ràng, trong lòng nói thầm, cũng chỉ nhìn ở trong mắt.

"Đệ muội, đây là chút tiền dư lấy ra được từ phòng thu chi, hẳn là đủ cho cả nhà muội dùng một thời gian. Đệ muội ngươi đừng chê ít." Liễu phu nhân cầm một cái túi vải, căng phồng, thoạt nhìn phân lượng không ít, Liễu phu nhân tựa hồ nghĩ tới cái gì, lắc lắc tay, bên trong phát ra tiếng leng keng. Ả vô cùng thân thiết đưa cho Liễu Thanh Mai, Liễu Thanh Mai đưa tay muốn nhận lấy, tay còn chưa đựng tới, hơn phân nửa cái túi là tiền đồng, lập tức rơi ra từ một lỗ thủng. Tiền đồng rơi trên đất, một chuỗi tiền đồng giống như trời mưa, toàn bộ leng keng leng keng mà rơi trên mặt đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tiền đồng rơi vãi đầy đất, lảo đảo mà lăn ra xa.

Tay Liễu Thanh Mai vẫn đang trong trạng thái đưa tay tiếp nhận, nhìn đồng tiền lăn lộn trên đất có chút phát ngốc.

Liễu Thanh Tùng cùng nội quyến đứng một bên như là xem trò vui.

"Ai nha đệ muội, ngươi cũng thật là, như thế nào không cầm cẩn thận. Thế này phải nhặt bao lâu mới xong a, bất quá muội mang theo hai đứa nhỏ đến, hẳn là sẽ nhanh thôi, cũng không quá lao lực." Liễu phu nhân giơ cái túi trên tay lên, nói với Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết đang phát ngốc.

"Ngươi hai đứa nhỏ này, còn ngây ngốc đứng ở đó làm cái gì, mau nhanh tới nhặt lên giúp nương ngươi, nếu không có tiền, làm sao có thể sinh hoạt?" Nói, còn quở trách Yến Bạch Thu không hiểu chuyện vài câu.

Trong lòng Yến Bạch Thu phát hỏa.

Đây mà là người nhà sao?

Có người mợ nào như vậy sao?

Cố ý lấy tới một túi tiền lẻ, còn làm trò rải ra đầy đất, lại bảo người nhặt lên, muốn vũ nhục người khác cũng không phải vũ nhục như vậy, lại nhìn sang người mà gọi là cữu cữu kia, một bộ dáng không liên quan đến mình, uống nước trà ăn điểm tâm, hoàn toàn giống như không có mắt.

Một quan tiền, giống nhau đều là dùng dây buộc lại, mà một ngàn đồng tiền, số lượng rất nhiều.

Nhưng với mấy đồng tiền này, người nhà này hoàn toàn là muốn vũ nhục người khác mà.

Này giống như đi vay tiền, ngươi nói ngươi không đủ số tiền ta muốn mượn, một trăm lượng cũng không sao cả, nhưng ngươi lấy ra năm trăm đồng tiền kim loại là có ý gì?

Còn làm bộ trước mặt mọi người, cố ý làm rơi xuống mặt đất, muốn cả nhà người khác khom lưng nhặt?

"Nương! Tiền này chúng ta không mượn!" Yến Bạch Thu thật sự không chịu nổi, cậu nổi giận đùng đùng chuyển động thân hình mập mạp, cong lưng chặn lại tay Liễu Thanh Mai đang nhặt từng đồng tiền một.

Liễu Thanh Mai khom lưng uốn gối, đem tôn nghiêm nghiền nát thành bột phấn, Yến Bạch Thu đau lòng không thôi. Ở trong trí nhớ Yến Bạch Thu, nữ nhân này mạnh mẽ vô cùng, rất chán ghét loại người dễ cúi đầu này, từ trước tới nay không bao giờ để ý tới những người như thế này, vừa mạnh mẽ lại coi trọng mặt mũi, hiện giờ lại lưu lạc đến mức vứt bỏ cả mặt mũi, tôn nghiêm, tùy ý để chúng trên mặt đất để những người được gọi là người nhà thân cận nhất này giẫm đạp, trong lòng sao có thể không ủy khuất rơi lệ.

Yến Bạch Thu không chịu nổi cảnh nàng phải ăn nói khép nép, vội vàng lôi kéo Liễu Thanh Mai đứng lên.

"Nương! Tiền này chúng ta không mượn, ta cũng không có việc gì, không cần đi xem đại phu."

Liễu Thanh Mai ngồi xổm trên mặt đất, một tay đẩy Yến Bạch Thu, lại không có ngẩng đầu, trong âm thanh có chút run rẩy.

Đem một đồng tiền nhặt lên, nắm ở trong tay.

Yến Bạch Thu ngẩng đầu nhìn về phía một nhà cữu cữu, một đám đều mang theo khinh miệt và xem thường, một lòng xem kịch vui, ngay cả hạ nhân cũng mang đầy ý tứ châm biếm.

Yến Bạch Tuyết ủy khuất khóc, ngơ ngác đứng im tại chỗ, sợ hãi lấy ngón tay xoắn góc áo.

Yến Bạch Thu yên lặng đem hết thảy ghi tạc ở trong lòng, thực tốt, đây là nhà cữu cữu cậu, lấy phương thức như vậy đối đãi với người một nhà, một ngày nào đó nếu nhà này có chuyện gì xảy ra, cậu hoàn toàn có thể trở mặt không nhận người.

"Nương! Đừng nhặt, tiền này quý lắm, vẫn là lưu lại cho gia đình bọn họ đi thôi! Dù gia đình chúng ta nghèo một văn cũng không có, dù cơm cũng không có mà ăn, cũng không thể mất đi tôn nghiêm, quên mất cách làm người." Yến Bạch Thu một bên hung hăng trừng mắt cả nhà cữu cữu, một bên mạnh mẽ kéo Liễu Thanh Mai đang nhặt từng đồng tiền lên.

"Chúng ta thiếu tiền, chúng ta không có tiền, nhưng không có nghĩa chúng ta không có tôn nghiêm a, cả cái nhà này căn bản không coi chúng ta là người trong nhà, giống như là đang tống cổ một lũ ăn mày, cố ý nhục nhã chúng ta, dùng tiền tới để giẫm đạp lên tôn nghiêm của chúng ta!" Yến Bạch Thu kích động dị thường, dáng người bụ bẫm, khuôn mặt như quả bóng, khi kích động liền đỏ lên, ngũ quan cơ hồ nhìn không rõ, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Liễu Thanh Tùng cùng đám nội quyến lần đầu tiên thấy được bộ dáng tức giận của cháu ngoại trai, thời điểm trước kia, bọn họ đặc biệt khinh thường đứa cháu vô dụng này, béo như heo không nói, đầu óc còn có chút ngốc, lại đi thích nam nhân, ham ăn biếng làm, người mềm như bùn.

Liễu Thanh Tùng lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc lên cái danh trưởng bối, quở trách:"Ngươi đứa nhỏ này, có ai nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Một chút giáo dưỡng cũng không có, Thanh Mai a, ngươi xem đứa nhỏ này, phải dạy dỗ lại một trận, quá kỳ cục.... "

Yến Bạch Thu cười lạnh, khóe miệng kéo lên độ cung châm chọc:"Giáo dục? Ngươi đây đang nói đùa sao? Nương ta chính là muội muội ngươi a, vay tiền không cho mượn còn chưa tính, còn cố ý đổi thành tiền đồng, vứt trên mặt đất là như thế nào?"

Cậu một tay đoạt lại mấy đồng xu Liễu Thanh Mai đã nhặt, nàng lại gắt gao nắm ở trong tay, hết sức khó xử.

"Cầu Cầu, bỏ đi, hết thảy còn có nương." Liễu Thanh Mai bị nhục nhã, hốc mắt đỏ lên, trên khuôn mặt trung niên kia hiện lên một trận xanh một trận trắng, hết sức khó coi.

"Nương! Tiền này chúng ta không cần!" Yến Bạch Thu thật tình không muốn Liễu Thanh Mai chịu khuất nhục cỡ này.

Liễu phu nhân nhìn trò khôi hài này, che miệng cười ha hả lên, nhìn thoáng qua phu nhân, thấy trong miệng gã cười lạnh, liền càng thêm làm càn.

"Hài tử a, vẫn là nhặt lên đi. Tiền này chính là rất khó kiếm a, ngày mai nếu đến thì đã không còn nếu ngươi đến nhà khác thì một văn cũng chưa chắc đã mượn được." Ả nói xong còn nện bước lại đây, cố ý lấy chân đạp lên đồng tiền.

"Ví dụ như, mấy người bá bá của ngươi, bọn họ đều là địa chủ a, sao nhà ngươi không qua mượn mấy nhà đó?"

"Cũng là cữu cữu của ngươi tâm địa thiện lương.... "

Yến Bạch Thu lười cùng mấy người nhà này uốn lưỡi, giơ tay đang cầm mấy đồng tiền lên, một phen ném hết toàn bộ nên người người được gọi là mợ này, đối phương bị dọa đến hoa dung thất sắc, kêu lên đầy sợ hãi, suýt nữa ngã.

Đồng tiền rơi đầy đất.

Leng keng leng keng lăn xuống, tất cả mọi người bị hành động này của Yến Bạch Thu làm cho ngây người.

Tay cầm khăn của Liễu phu nhân phát run, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi! Ngươi! Cư nhiên dám ném tiền vào ta! Quả thật là không có giáo dục, ngươi tên tiểu súc sinh này, hỗn láo với trưởng bối, quả thực tội đáng chết vạn lần!"

Liễu Thanh Mai cũng sợ ngây người, nàng kéo nhi tử lui về phía sau, chính mình ngăn trở ở phía trước.

Yến Bạch Thu hít sâu một hơi, cho nương mình một ánh mắt an ủi, đứng ở phía trước nàng.

"Tiền này quá quý, ta muốn cũng không được, cũng không mượn nổi, ta đây trả cho các ngươi." Yến Bạch Thu khinh miệt hừ lạnh.

"Các ngươi đều không phải thích ném tiền à? Ta ném cho các ngươi xem!" Cậu đoạt thêm mấy đồng tiền ở trang tay Liễu Thanh Mai, ném vào người được gọi là cữu cữu kia, Liễu Thanh Tùng sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng bay đi, trong miệng hô to:"Phản rồi phản rồi!"

Liễu Thanh Mai hoàn toàn sợ ngây người.

Này... Thật sự là con trai nàng dám làm ra chuyện này?

Người nhi tử vẫn luôn yếu đuối, nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần gặp chuyện gì là co thành một nắm.

"Nương! Đừng sợ! Còn có ta!" Yến Bạch Thu vỗ ngực, ý bảo Liễu Thanh Mai đừng lo lắng.

Yến Bạch Thu lôi kéo muội muội còn có Liễu Thanh Mai nhanh chân bước đi, trong miệng hung hăng quát:"Tiền đó vẫn là để lại cho các ngươi tự mình tiêu đi, một sân tề tụ đầy đủ cả già trẻ lớn bé lại chỉ còn tần đó đồng tiền, cũng thật là đáng thương, chúng ta liền không cắt thịt các ngươi!"

Liễu Thanh Tùng tức đến giậm chân, mắt thấy Yến Bạch Thu đã bước nhanh rời đi, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, tùy tay vớ lấy đĩa điểm tâm trên bàn ném qua.

"Tên nhãi ranh nhà ngươi, hôm nay ta liền thay cha ngươi dạy dỗ ngươi phải làm người như thế nào!" Liễu Thanh Tùng hung tợn uy hiếp, trong mắt đều là bạo nộ.

Liễu phu nhân cho quản gia một cái ánh mắt, chỉ chỉ cái chổi cách đó không xa, ý bảo gã đưa cho phu quân.

Quản sự nhìn liền hiểu, hai ba bước chạy tới.

Yến Bạch Thu vừa quay đầu lại liền thấy chén đĩa bay tới, sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng, theo bản năng giơ tay lên đỡ, thật may là đỡ được.

Liễu Thanh Mai sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng trăm triệu không có dự đoán được, ca ca sẽ đối xử với cháu ngoại trai như vậy, quả thực chính là phát rồ.

Ngay lập tức, đôi mắt nàng đỏ lên, xắn tay áo, lúc trước ăn nói khép nép như mèo chân mềm liền biến thành cọp mẹ giương nanh múa vuốt.

"Liễu Thanh Tùng, ngươi thật là có bản lĩnh a, cư nhiên dám dùng đồ vật ném nhi tử nhà ta, xem ta hôm nay thu thập ngươi thế nào!" Hùng hổ tiến lên muốn đánh người.

"Nương! Đừng động, xem ta!'' Yến Bạch Thu nói, liền động cái tay, đem cái đĩa vừa nãy ném trả về!

"Bụp!"

Cái đĩa dừng lại tại khuôn mặt của vị cữu cữu tiện nghi kia, không sai lệch một ly.

Liễu Thanh Mai bị một màn hung hăng của nhi tử dọa cho ngây người:"......... "

________

22:04

30/12/21