Hắn cần hết sức thận trọng, trước khi không có được tín hiệu từ phía Dương Đỉnh Thiên thì hắn không dám dùng đến khả năng chiến đấu đỉnh phong vì sử dụng khả năng chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong có nghĩa là để lộ thân phận thực sự của mình, một khi bại lộ thân phận thì mọi biến cố đều có thể xảy ra.
Cho nên hắn cần phía Dương Đỉnh Thiên cho hắn một câu trả lời cuối cùng để hắn tiện thể hiện khả năng chiến đấu mạnh mẽ của mình.
“Chiến hơn năm trăm hiệp còn không phân thắng bại, linh lực của hai tên này cũng thật dồi dào”, kẻ quan sát ở tứ phương lại bắt đầu tặc lưỡi.
“Sát thần Tần Vũ, kí chủ Doãn Chí Bình là hai thanh niên xuất sắc nhất trong lớp thanh niên hiện nay, đâu thể nào đơn giản được”, có người vuốt râu tán thưởng, “đánh ba ngày ba đêm mà không phân thắng bại”.
“Có thể một mình giao chiến với Doãn Chí Bình lâu như vậy thì tên này cũng phải ngang ngửa với Diệp Thành”, trong đám người, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.
Nói rồi cô không quên liếc nhìn sang Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam bên cạnh mình, “Cơ công tử, dù gì chúng ta cũng từng ăn uống cùng một bàn với Diệp Thành, lẽ nào công tử không thấy cảm khái gì sao?”
“Cô muốn nghe cảm khái gì?”, Cơ Tuyết Băng đáp lại hờ hững, không biết vì sao mỗi lần nghe tới cái tên đó trong lòng cô lại đau nhói, kể cả qua lâu rồi nhưng vẫn là cảm giác đó.
“Đương nhiên là cảm khái về Tần Vũ rồi”, Từ Nặc Nghiên rõ ràng không phát hiện ra sự khác biệt của Cơ Tuyết Băng, cô vẫn hào hứng nói.
“Ta không có cảm khái gì với hắn cả”.
“Nói dối, sao lại không được”, Từ Nặc Nghiên nhìn Cơ Tuyết Băng sau đó lại nhìn Diệp Thành bên trong kết giới đang giao chiến với Doãn Chí Bình: “Chúng ta không nói tới cái khác, chỉ nói về khả năng chiến đấu và phong thái, lẽ nào công tử không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành trên người Tần Vũ? Bọn họ đều là anh kiệt cái thế, đều có uy thế mạnh mẽ trong thiên hạ”.
Cơ Tuyết Băng trầm ngâm, đến cả Từ Nặc Nghiên cũng có cảm giác này, tại sao cô ta không có chứ, cô ta còn tò mò khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ kia hơn bất cứ ai.
“Không biết Diệp Thành nếu còn sống thì liệu có truy sát Tần Vũ khắp thiên hạ không”, khi Cơ Tuyết Băng còn dang trầm ngâm thì Từ Nặc Nghiên bất giác lên tiếng.
“Truy sát Tần Vũ?”, Cơ Tuyết Băng cau mày, “bọn họ có thù sao?”
“Đương nhiên rồi”, Từ Nặc Nghiên cười nói, “Tần Vũ trói người thương trước kia của Diệp Thành, lại còn mặt dày đòi tiền chuộc, lấy tiền chuộc rồi nhưng không thả người, như vậy có được coi là có thù không?”
Nghe những câu này, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lại kì quái, cô ta không ngờ Từ Nặc Nghiên lại tư duy logic như vậy.
Rầm!
Khi cả hai người đang trò chuyện thì bên trong kết giới chợt vang lên tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành thảm hại lại lần nữa bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi.
Bịch! Bịch!
Tiếp đó, từng tiếng động mạnh vang lên, có lẽ cơ thể Diệp Thành quá nặng nên mỗi bước di chuyển của hắn đều khiến không gian hư vô nứt lìa.
Phụt!
Đợi tới khi đứng vững, Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu.
Tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền.