Từng tiếng gằn vang lên, Doãn Chí Bình sát phạt tới vị trí cách Diệp Thành vài chục trượng, hắn bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tôi độc càng trở nên tôi độc hơn.
Vù!
Sau âm thanh này, phần trán của hắn có thần quang bao quanh, một luồng sức mạnh khiếng người ta run rẩy ngưng tụ lại.
“Cảm giác này”, Diệp Thành nheo mắt nhìn.
Vút!
Diệp Thành vừa dứt lời, một đạo thần mang bay ra từ phần trán của Doãn Chí Bình, mang theo lôi điện và sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn cùng uy lực huỷ diệt mạnh mẽ.
Thấy vậy, những kẻ quan sát từ tứ phía đột nhiên biến sắc như thể có thể cảm nhận được luồng sức mạnh khiến người ta run sợ.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên trán, máu tươi màu vàng kim bắn ra choán mắt người nhìn.
Không sai, Doãn Chí Bình thi triển bí thuật thần thông, chính là thần thông cấm kị nhằm vào linh hồn, uy lực bá đạp, có thể đâm xuyên linh hồn của đối thủ và là bí thật tuyệt sát.
Và dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành giây phút trước còn đứng sừng sững, trong ánh mắt không có chút thần quang, toàn thân máu tươi bắn vọt thì lúc này đã ngã từ trên trời xuống như một thi thể chết ngã nhào giữa hư không.
“Tuyệt…tuyệt sát rồi sao?”, thấy vậy, những kẻ quan sát từ tứ phía chợt bất ngờ.
“Đòn công kích linh hồn mạnh như vậy đủ để tuyệt sát cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, huống hồ Tần Vũ chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”, có lão bối thở dài.
“Một thiên tài cái thế vậy mà…”, tứ phương vang lên tiếng thở dài.
“Ôi trời”, Gia Cát Vũ lập tức nhảy dựng lên, mọi thứ xảy ra thực sự quá nhanh, đến cả ông ta cũng không kịp phản ứng lại.
“Sao có thể…”, ở bên, Bích Du đột nhiên tái mét mặt mày, dòng nước mắt tuôn rơi, đến cả Gia Cát Vũ còn không kịp phản ứng chứ nói gì đến cô ta.
Haiz!
Ở bên, Độc Cô Ngạo và Phục Linh thở dài.
“Thật…thật kinh người”, phía này, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nhìn Diệp Thành ngã xuống khỏi hư không mà không sao tin nổi: “Còn chưa sử dụng khả năng chiến đấu đỉnh phong mà đã bị…bị tuyệt sát rồi sao?”
“Tỷ”, trong đám người, nhìn Diệp Thành ngã xuống khỏi hư không, Thượng Quan Ngọc Nhi bất giác nắm lấy tay Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Sao có thể”, Thượng Quan Hàn Nguyệt thẫn thờ nhìn vào hư không, cô há hốc miệng, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần ngấn lệ rồi những dòng lệ lại từ từ kết sương.
“Thi Nguyệt, đây là số mệnh của trời rồi”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Hư vỗ vai Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Tim của con đau quá”, mặc dù cố kiềm nén nhưng hai hàng lệ nóng hổi vẫn trào trên đôi gò má Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhìn người thương của mình chết thảm, còn nỗi đau nào hơn thế này?
Haiz!
Đan Thần và Đan Nhất lần lượt thở dài, “mặc dù biết Tần Vũ sẽ bại nhưng không ngờ hắn lại bị tuyệt sát bằng cách thế này”.