【Yêu anh tựa như một cuộc mạo hiểm tiến vào ánh lửa】
Lần đầu tiên Bạch Chỉ gặp Phó Huyền Tây, anh vẫn còn là một thiếu niên phóng khoáng, nở nụ cười lười biếng trên gương mặt: “Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà đi.”
Nhưng sau này gặp lại, anh là Phó tiên sinh đã bôn ba qua bao nhiêu thăng trầm trên thương trường nhiều năm, dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Ngày đó tuyết rơi đầu mùa, cô lâm vào cảnh khốn cùng, anh xuất hiện đúng lúc, vươn tay về phía cô: “Nếu chuyện không ổn, cứ tìm đến tôi.”
Dẫu biết hành trình này không có điểm cuối, Bạch Chỉ vẫn một lòng tiến tới, không quay đầu nhìn lại.
Anh là người yêu hết mực dịu dàng, mọi chuyện đều ủng hộ và nuông chiều cô, nhưng giấc mộng nào cũng phải đi đến hồi kết.
Sau này, cô đề nghị chia tay, khóc nức nở: “Đừng tìm đến em nữa.”
Anh không hề nhìn cô, chỉ cười lạnh một tiếng: “Nếu bây giờ em rời đi, anh sẽ không cản em.”
Phó Huyền Tây lăn lộn trong thế giới vàng son, xa hoa trụy lạc, nhưng chưa từng để người phụ nữ nào trong lòng.
Cuối cùng mới có một người, vậy mà người đó cũng chạy đi mất.
Sau này, không thể quên được đoạn tình cảm đó, anh cũng dần dần phát hiện ra bí mật nhiều năm trời của người mình yêu.
“Cuối bức thư đó, em muốn nói gì với anh?”.
“Muốn nói chuyện cả đời với anh.”
“Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà với anh đi.”
#Yêu anh tựa như thiêu thân mạo hiểm tiến vào ánh lửa#