Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 16: Kim ốc tàng kiều




Dì Xuân vẫn nấu món Giang Nam, cười nói thức ăn tối nay đều dùng thùng dầu đậu nành mà ngày đó Quý Hải mang về từ chỗ cô Bạch.

Bạch Chỉ hơi ngại ngùng, cúi đầu ăn rau mầm xào trong chén.

Ngày đó cũng vì muốn gặp anh nên mới vụng về viện cớ như vậy, cái nhà này làm sao có thể quan tâm đến thùng dầu đậu nành tặng kèm chứ?

Anh đang ở nước ngoài, nhưng vẫn bảo Quý Hải đích thân đến lấy.

Anh thật sự là một tình nhân rất tốt, quan tâm đến cảm xúc của đối phương như vậy.

Nếu là người khác, có lẽ họ đã bảo cô vứt đi.

Bạch Chỉ không biết Phó Huyền Tây có bao nhiêu căn nhà, nhưng ở Nguyệt Mê Tân Độ này chỉ thấy có một mình dì Xuân.

Anh rất tôn trọng dì Xuân, miệng luôn nói những lời “Dì vất vả rồi” và “Cảm ơn dì”.

Ăn xong, anh bảo dì Xuân đi ngủ sớm, không cần phục vụ gì nữa.

Cô không khỏi bất an.

Lần trước đến Nguyệt Mê Tân Độ, vừa ăn xong đã bị Thẩm Tư Ngôn gọi đi đánh bài, rốt cuộc đêm đó thắng năm mươi vạn, ngoài ra cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng lần này, không có người nào quấy rầy nữa.

Bạch Chỉ cảm thấy mâu thuẫn đến mức không cách nào trấn tĩnh được, vừa lo lắng vừa mong mỏi, khao khát thấu hiểu sâu sắc hơn về một người không quen nhưng đã khiến cô lưu luyến nhiều năm.

Cô rúc vào một góc sofa, ôm gối, gác cằm, giả vờ xem phim trên màn hình.

Khóe mắt lại vụng trộm nhìn anh, quan sát xem anh đang làm gì, quan sát biểu cảm của anh, ra sức phỏng đoán tâm trạng.

Một tay anh đỡ trán, nhắm mắt xoa thái dương, không biết có phải đã phát hiện cô nhìn trộm hay không, anh trầm giọng gọi cô: “Đến đây.”

Cô đành vứt gối ghé sát vào, rất hiểu chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Muốn em xoa giúp anh không?”

Đôi mắt đột ngột mở ra, mí mắt dao động, lộ vẻ mệt mỏi, còn hơi bối rối.

Bạch Chỉ sợ hãi, cô sợ ánh mắt vô tình hờ hững, đối với chuyện gì cũng không có hứng thú, làm cô luôn có cảm giác anh không muốn sống.

“Dạo này anh mệt sao?” Cô chủ động đặt tay lên thái dương của anh, nhẹ nhàng thay anh xoa xoa.

“Hơi mệt một chút.”

Anh dời bàn tay mình trên thái dương, chuyển xuống nhấc eo cô, đặt cô ngồi trên đùi anh.

Trong nhà bật máy sưởi, trước đó vừa vào nhà, Bạch Chỉ đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo len trắng mỏng bên trong.

Kiểu dáng ôm sát, ôm lấy đường cong vòng eo nhỏ nhắn hoàn hảo của cô.

Bây giờ bị anh ôm như vậy, cô còn thấy nóng hơn, cứng đờ, không dám nhúc nhích, ra sức phớt lờ tay anh, tập trung xoa thái dương của anh.

Dì Xuân thắp hương xông rất nhẹ, lần trước đến đây là mùi hoa nhài, lần này đã đổi thành mùi hoa mai mùa đông, rất phù hợp với mùa này.

Bạch Chỉ không dám hỏi thêm, cô ấn ngón tay trên da anh một lát, dần dần nóng lên.

Cảm giác bên vai nặng nề, anh ôm chặt cô vào lòng, tựa đầu lên vai cô.

“Không cần ấn.” Anh nghiêng đầu, chóp mũi cọ cọ vành tai và gò má của cô.

Hơi lạnh, hơi ngứa ngáy.

Cô né tránh, một tay anh lại giữ chặt lấy cô.

“Có lẽ anh phải nói.” Anh áp trán mình lên trán cô, chóp mũi lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của cô, lưu luyến vô bờ, “Chúng ta làm chuyện khác đi.”

Tuyết bay như tơ bông trong đêm, không bao giờ ngừng lại.

Rèm che cửa sổ sát đất vẫn chưa kéo lại, ôm lấy đêm tuyết tĩnh mịch.

Trong nhà lại ấm áp như mùa xuân, thậm chí còn hơi nóng một chút.

Bạch Chỉ không thể né tránh, cô vừa nhắm mắt, nụ hôn nồng nhiệt đã chạm vào.

Tựa như phản ứng của cơ thể, cả người cô mềm nhũn, bàn chân của cô đặt hai bên người anh cứng đờ.

Hình như anh rất giỏi hôn môi.

Khi anh dễ dàng cạy mở đôi môi của cô, đầu óc lại xuất hiện ý nghĩ không đúng lúc như vậy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đầu lưỡi tê dại, pháo hoa nở rộ trong tâm trí.

Suy nghĩ của cô dần dần đứt quãng, không thể kết nối thành một đường thẳng hoàn chỉnh, cô cũng không có cách nào suy nghĩ tiếp.

Ngửa cổ quá lâu, gáy hơi mỏi, cô không chịu được, sắp ngã xuống, lại có một bàn tay vững vàng nâng cô lên.

Tựa như quyết tâm liều chết quấn quýt bên cô.

Bạch Chỉ vươn cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ anh, chầm chậm siết chặt, cố tìm điểm tựa.

Cả người đột nhiên nhẹ bẫng, tầm nhìn cao lên, anh ôm cô đứng dậy, đi lên lầu.

Mất trọng lực làm người ta cảm giác như sắp rơi xuống, cô vô thức ôm anh chặt hơn, gót chân ấn mạnh sau lưng anh.

Lưng ngả xuống nệm giường mềm mại, đàn hồi lại ngay, tựa như chìm đắm vào sóng biển, chìm nổi đến chóng mặt.

Bạch Chỉ mở hé hai mắt nhìn lén, anh đang tháo đồng hồ.

Nhịp tim hỗn loạn, hơi thở cũng dồn dập.

Ngay cả những suy nghĩ miên man ghé qua cũng mất hết phương hướng, đầu óc trống rỗng, chỉ còn chờ anh nhanh chóng đặt dấu chấm hết hoàn hảo.

Anh cúi người xuống, thì thầm bên tai cô: “Em vẫn có thể từ chối một lần.”

Không được, không được, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Cô đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng nói không cần.

Lâu thật lâu cũng không có động tĩnh nào.

Đang định hỏi anh làm sao vậy, đã nghe anh nói: “Không ngồi dậy thì làm sao cởi áo?”

Bạch Chỉ xấu hổ đến mức da mặt đỏ bừng, định ngồi dậy, điện thoại của anh đột nhiên rung lên điên cuồng.

Điện thoại rung không ngừng giữa không gian yên tĩnh, anh cúp máy một lần, điện thoại lại rung thêm một lần.

Cô không dám tiếp tục, thấy anh nhíu mày, cô nhắm mắt không vui.

Điện thoại ngừng rung, giọng nói của anh lạnh lẽo như băng: “Nói nhanh.”

Thẩm Tư Ngôn cười hỏi: “Anh Tây, ra đây chơi bài không?”

“Tự chơi đi.”

Phó Huyền Tây lạnh lùng nói ba từ này, sau đó cúp máy, vừa định ném đi, điện thoại lại rung.

Tiếng Tần Trạch Nguyên bên kia kêu cứu: “Cứu tôi!”

“Tìm Thẩm Tư Ngôn đi.”

Tần Trạch Nguyên đột nhiên cao giọng: “Anh trai à! Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu, ở Nguyệt Mê Tân Độ, cậu ở đây đúng không? Tôi vào nhé?”

“Đi ra ngoài!”

“Anh trai à…” Tần Trạch Nguyên tru tréo thê thảm, “Cậu phải cho tôi ở đây, không thì tôi tiêu đời mất!”

Phó Huyền Tây bực bội xoa thái dương: “Bây giờ tôi xuống lầu, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, cậu tiêu đời thật đấy!”

Cuộc gọi bị cúp, anh tiện tay nhặt quần áo mặc vào, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, ngón cái vuốt ve môi mềm của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Anh xuống xem một chút, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh nhé.”



Dưới lầu, Tần Trạch Nguyên nhàn nhã ăn quýt mà dì Xuân mang ra, nhìn thấy Phó Huyền Tây xuống lầu, anh ta vội vàng rút khăn giấy lau tay.

Chưa đến 0,01 giây là đã trở mặt buồn bã, diễn viên xuất sắc mà nhìn thấy cũng phải mặc cảm.

“Anh trai à…” Anh ta nức nở, dài giọng gọi, “Cuối cùng cũng xuống rồi.”

Cậu mà không xuống, tôi sẽ bị cháu gái nhà cậu đuổi giết.

Anh ta dang tay muốn ôm, nhưng Phó Huyền Tây nhíu mày tránh đi.

Phó Huyền Tây bước đến sofa, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh ta: “Nhìn xem cậu còn ra thể thống gì không, nhanh lên, có gì thì nói.”

Tần Trạch Nguyên nghiêm túc nói: “Tôi lái xe đâm vào nhà người ta.”

Phó Huyền Tây: “?”

“Không ngờ căn nhà đó giống như xây lên từ giấy, vừa đâm vào đã sập, xe của tôi dính lại đó, bây giờ họ bắt tôi làm con rể nhà họ, không thì sẽ giết tôi.”

Phó Huyền Tây hít một hơi sâu, bảo anh ta cút.

“Đừng mà…” Tần Trạch Nguyên bám vào sofa, không chịu rời đi, ngẩng đầu nhìn lên lầu, “Sao hôm nay cậu thiếu kiên nhẫn thế, có phải kim ốc tàng kiều (*) không?”

(*) Nhà vàng giấu người đẹp.

“Nếu cậu không đi, tôi cũng không ngại kim ốc giấu xác cậu đâu.”

Tần Trạch Nguyên ho nhẹ một tiếng, vẫn còn giãy dụa: “Không đến mức…”

“Cút.”

Tần Trạch Nguyên lẩm bẩm, sợ hãi cút đi, Phó Huyền Tây chuẩn bị lên lầu, điện thoại của Bạch Chỉ trên sofa rung lên.

Anh không định nhìn trộm, chỉ nghĩ tiện tay mang lên cho cô, nhưng màn hình vô tình sáng lên, anh nhìn thấy tin nhắn WeChat của Trịnh Miểu Miểu.

[Cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ! Muốn chết à? Tức quá!]

[Chú nhỏ của tớ vừa bất ổn vừa bi quan, ai mà biết cảm giác mới mẻ đối với cậu có thể kéo dài bao lâu chứ.]

[Một giây trước còn anh anh em em, giây sau đã có thể bóp chết cậu rồi.]

[Tớ bảo gã họ Tần đến kéo dài thời gian, nhưng chắc là chú ấy không làm được gì, không kéo dài được bao lâu đâu, cậu nghĩ ngợi cho cẩn thận, tiểu thư đây không thèm quan tâm đến cậu nữa!]

Cuối cùng lại nhắn thêm một tin: [Đừng để chú ấy nhìn thấy! Không thì tớ chết mất!]

Phó Huyền Tây nheo mắt đe dọa.

Được lắm.



Phó Huyền Tây mất hứng, ngồi một mình trong phòng làm việc suốt đêm.

Sáng hôm sau, Trịnh Miểu Miểu gọi đến, chuông điện thoại đánh thức Bạch Chỉ: “Không ngờ cậu là loại người như vậy! Lẽ ra tớ không nên giúp cậu!”

Cô đang mơ màng, không biết điện thoại xuất hiện ở đầu giường từ khi nào.

Sau khi ngơ ngác nghe Trịnh Miểu Miểu lên án, cô mới phát hiện cô ấy nhắn tin WeChat.

Nhưng đêm qua tắm xong, quá buồn ngủ nên lên giường đi ngủ, không có thời gian xem qua.

Hẳn là anh nhìn thấy rồi…

“Ba cậu phạt cậu, cắt nửa tiền tiêu vặt của cậu sao?” Bạch Chỉ thấy hơi áy náy, nói mình cũng mới thấy tin nhắn.

Cô chưa từng nghĩ Trịnh Miểu Miểu sẽ làm nhiều chuyện vì cô như vậy.

Tiểu thư kiêu căng bị phạt, cắt nửa tiền tiêu vặt, nghe giọng như sắp khóc.

“Bỏ đi.” Trịnh Miểu Miểu bực bội, “Cậu không làm chuyện kia đúng không?”

Cô ấy hỏi như vậy, Bạch Chỉ đỏ mặt: “Không có…”



Mấy ngày này, Phó Huyền Tây vô cùng bận rộn, Bạch Chỉ thật sự trở thành kim ốc tàng kiều.

Chỉ là giấu quá kỹ, cô còn chưa lần nào gặp lại vị kim chủ đã giấu cô đi.

Ngày ngày giết thời gian bằng cách chăm sóc mấy con cá mà anh nuôi, thưởng thức thư pháp treo trong nhà, vào phòng trà học nghệ thuật thưởng trà.

Càng hiểu thêm về anh, cô càng phát hiện anh đa tài đa nghệ, thư pháp treo trên tường và tranh quốc họa đều là tác phẩm của anh.

Chữ ký cũng chỉ có hai từ: Diệc Tây.

Thật ra Bạch Chỉ cũng tò mò “Diệc Tây” có nghĩa là gì, vì học bổng mà anh tài trợ cũng mang cái tên này.

Nhưng rõ ràng tên anh là Huyền Tây mà.

Không có cơ hội nhắc đến chuyện này, vậy nên dần dần cũng bị quên lãng.

Ở nhà đợi anh đến ngày thứ năm, cuối cùng cũng gặp được anh.

Đêm đó anh phải tham dự một bữa tiệc, buổi chiều về nhà lấy đồ, vẫn không nhắc đến chuyện sẽ đưa cô đi cùng.

“Anh có bạn nữ đồng hành không?” Cô hỏi.

Lúc đó anh đang đứng trước gương phòng tắm, cúi đầu sửa sang đồng hồ, nghe thấy lời này, anh ngẩng đầu nhìn cô qua gương.

Cô không diễn tả được biểu cảm này, hình như là hơi ngây người một lát.

Không muốn chọc anh mất vui, cô chỉ dám thuận miệng hỏi một câu, sau đó xoay người rời đi.

“Không có.” Anh lên tiếng, hình như là muốn giải thích, sau đó lại nói, “Anh chưa từng nghĩ sẽ dẫn theo bạn nữ.”

“Tối nay anh có về không?” Cô biết mình không có danh phận để hỏi câu này, nhưng thật sự không kiềm lòng được, “Nếu thời gian này anh bận rộn như vậy, em muốn về nhà thăm bà ngoại một chút.”

“Em giận à?”

Anh xoay người kéo cô lại, nâng người cô đặt lên bồn rửa mặt, hai tay chống hai bên người cô, hơi cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Khoảng cách gần gũi, mập mờ như vậy, hơi thở quẩn quanh, khiến người ta không thể không nhìn vào mắt anh.

Mắt phượng mày ngài, trông khí khái hào hùng, mắt hai mí từ khóe mắt đến đuôi mắt.

Nhưng mắt anh rất hẹp, không to lắm, chỉ có thể đợi đến lúc anh rũ mắt nhìn xuống hay ngước mắt nhìn anh mới có thể thấy được toàn bộ đôi mắt.

Bình thường, anh mở mắt nghiêm túc quan sát thứ gì đó, một phần ba mí mắt sẽ lõm vào trong, đuôi mắt khẽ hếch lên.

Giờ phút này, anh nhìn cô chăm chú, tựa như đôi mắt ẩn giấu cả biển sâu, đủ để người ta chìm đắm.

Thật sự không thể chịu nổi, cô lẳng lặng né tránh ánh mắt đó.

“Không có, rảnh rỗi như vậy, em không quen lắm, cảm giác như em là một người ăn không ngồi rồi, mặc dù thật sự là như vậy.”

Cô nói, bao nhiêu ấm ức trỗi dậy, còn có cảm giác hơi giận dỗi.

“Bà ngoại ở nhà một mình, em muốn quay về bên cạnh bà.”

Dù sao anh cũng không cần em bên cạnh.

“Nếu anh không cho em đi thì sao?” Khóe môi anh cong lên, nhàn nhạt mỉm cười, “Em có chạy không?”

Biết anh đùa giỡn, nhưng Bạch Chỉ vẫn nghiêm túc suy nghĩ.

Lúc cô suy nghĩ nghiêm túc, ấn đường khẽ nhíu lại, môi mỏng nhỏ nhắn xinh xắn cũng mím chặt, dáng vẻ chăm chú.

Trán nóng lên, anh đưa tay ấn vào, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ấn đường, giúp nới lỏng hàng chân mày đang nhíu lại.

Phó Huyền Tây khẽ nheo mắt, nghiêm túc nhìn phản ứng của cô bé trước mặt.

Đôi mắt ẩn giấu cả biển sâu trầm lặng nhìn cô lâu thật lâu, nổi sóng.

Thật ra, ngay từ lần đầu tiên gặp cô, anh cũng rất tò mò, tại sao đôi mắt trong trẻo đó lại ngấn nước mỗi lần nhìn thấy anh.

Giống như lúc này, chẳng qua là giọng điệu hơi nặng nề một chút, vậy mà trông cô như sắp khóc đến nơi, đôi mắt vốn trong trẻo lại mang theo hơi nước mông lung.

Anh không vui, đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Bạch Chỉ nhìn đôi mắt càng lúc càng trở nên tàn nhẫn, đột nhiên nhớ đến tin nhắn WeChat mà Trịnh Miểu Miểu đã gửi cho cô ——

[Một giây trước còn anh anh em em, giây sau đã có thể bóp chết cậu rồi.]

Cô kiên quyết tin rằng anh vẫn còn tỉnh táo, không phản kháng chút nào.

Chớp mắt một cái, bàn tay dưới cằm cô đã dời đi, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên khóe môi cô.

“Anh không cố ý hung dữ với em đâu ——”

“Nhưng em phải ngoan, đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi.”

“Không phải em buồn chán sao? Anh đưa em đi dự tiệc.”