Trịnh Vũ Vi vừa sinh ra đã bị trộm long tráo phụng, lớn lên trong sự ngược đãi của mẹ nuôi, sáu tuổi, cô vào nhà họ Trì làm người hầu cho thiếu gia Trì Duy.
Mười hai năm đi theo Trì Duy, không có tự do, sợ hãi tột độ, nhẫn nhịn kìm nén, dục vọng chiếm hữu của cậu ta mạnh đến độ cố chấp, không cho phép cô tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi, cô nghe thấy bí mật hoán đổi cuộc đời giữa cô và Trì Duy, đồng thời nhận được lời tỏ tình từ cậu ta.
Đi cùng với lá thư ngỏ ý, chính là người mẹ đẻ tự mình đuổi cô ra khỏi nhà họ Trì.
Ngày Trịnh Vũ Vi quen Yến Hồi, mưa rơi tầm tã, cô ngã giữa vũng nước bẩn thỉu, cơ thể ướt đẫm, hai mắt mờ nhoè vì cơn mưa.
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại bên cạnh, có người xuống xe, giơ ô che đi màn mưa trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cất lời: “Tiên sinh của chúng tôi hỏi cô có cần giúp đỡ không?”
Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn sang, màn mưa xối xả bị tán ô ngăn cách, góc nghiêng anh tuấn của người đàn ông ngồi trên ghế sau chiếc Maybach hiện lên rõ mồn một trong mắt, không hề quay đầu nhìn cô lấy một lần.
Ngày đó Trịnh Vũ Vi không biết, chiếc xe cô lên là của người cầm quyền nhà họ Yến hô mưa gọi gió trên thương trường Hành Nam, Yến Hồi.
Trì Duy phát hiện bị lừa, điên cuồng tìm tới chỗ Trịnh Vũ Vi bắt lấy cô, mặt mày méo mó, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi.”
Cậu ta thật sự phát điên rồi, tìm người giám thị cô, phá rối việc làm thêm của cô, hạn chế cô quen bạn bè, lấy mẹ nuôi ra để uy hiếp cô…
Trịnh Vũ Vi suy nhược thần kinh vì cậu ta, lúc này, bỗng nhiên có người tìm tới: “Tiên sinh của chúng tôi hỏi cô có cần giúp đỡ không?”
Chiếc Maybach quen thuộc đỗ trước mặt cô, góc nghiêng của người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn anh tuấn như lần đầu tiên.
Sau này, anh dạy cô cách để khiến Trì Duy yêu mà không có được, đau đớn muốn chết.
Anh dạy cô cách để tự mình bắt nhà họ Trì và mẹ nuôi phải nhận sự trừng phạt thích đáng.
Anh dạy cô cách để tự mình giành lấy tất cả những gì thuộc về bản thân.
Đưa cô thoát ra khỏi bụi gai sương giăng mịt mù.
Vở kịch nhỏ ngọt ngào:
Ngày Trịnh Vũ Vi lấy được bằng lái, cô nôn nóng dùng chiếc xe thuận mắt nhất trong gara của Yến Hồi ra ngoài.
Quả nhiên, đâm vào đuôi xe người ta, lỗi hoàn toàn ở cô.
Phía trước chiếc Bentley mới tinh bị lõm vào một mảng lớn, cô đành run bần bật gọi cho Yến Hồi nhận sai.
Chỉ qua một lát, Yến Hồi gấp gáp chạy đến, nhét trà sữa mua trên đường qua cửa sổ xe cho cô, sau đó mới tìm chủ xe bị đụng phải.
Trịnh Vũ Vi nghe rõ anh nói với người ta rằng: “Ngại quá, tôi là bố cô ấy, để tôi xử lý.”
Trịnh Vũ Vi: “…”
Lưu ý: Nam chính là Yến Hồi! Giai đoạn vị thành niên chiếm không đến một phần mười nội dung.