Chương 3: Một Buổi Học Hơi Vô Nghĩa
Đoan Cực hồi tưởng lại quá khứ. Vào cái thời mà hắn và muội muội mình vẫn còn là hai đứa nhỏ. Khi đấy, hắn đã luôn mơ về một ngày đượ-- AAAÁ ỌC!
Phong Chưởng vừa rồi có lực lượng khôn cùng, Đoan Cực vốn đã đưa tay ra đỡ mà vẫn b·ị đ·ánh đến mức tỉnh cả hồi tưởng!
Đoan Cực cảm thấy bụng dạ mình đảo điên, rồi nhanh chóng gục xuống chống tay lên sàn thuyền và ọc ra hết toàn bộ những gì còn lại của món thịt lợn hầm mà trưa nay hắn vừa mới đánh chén.
Tên Cầm Tước đệ tử thấy vậy, biết mình đã thắng nên thu lại linh lực, dương dương tự đắc:
“Đạo hữu thấy sao? Đây chiến kỹ mà tại hạ mới ngộ ra. Kết hợp giữa Tạo Phong Thuật và Nội Tâm Chưởng, chuyên t·ấn c·ông thẳng vào thể nội của tu sĩ, đánh cho linh khí bị hỗn loạn, khiến cho đối thủ cảm thấy cả đất trời như chao đảo. Ta gọi nó Phong Chi Thươn--”
“AI MƯỢN NGƯƠI GIẢI THÍCH HẢ TÊN KHỐN!!” – Tên đệ tử Cầm Tước lúc nãy b·ị đ·ánh bại tức quá mà hét lên cắt ngang.
“Ồ. Tưởng ai, hóa ra là Minh Chí Hòa sư đệ. Đúng thật là thế sự đảo điên, một tên thủ hạ bại tướng không trụ nổi ba đòn của người ta mà cũng đòi lên mặt dạy đời người khác. Vậy mà cũng đòi làm minh chủ của Tu Chân Minh. Ha”
Minh Chí Hòa nghe vậy càng thêm cay cú, đứng dậy chửi rủa:
“Minh Khang, tên bỉ ổi! Nếu không nhờ ta lên trước thì sao mi có thể ngồi ở sau quan sát rồi tìm được sơ hở chứ?”
“Ô hô hô. Vậy thì ta phải cảm tạ sư đệ rồi. Thế như này đi. Sau khi trở về trả nhiệm vụ, ta sẽ tự dùng điểm cống hiến của bản thân để mua vài chục Bố Cáo Quyển. Tuyên dương màn thua vì đại nghĩa của đệ cho toàn bộ Dốc Thanh Phong được biết. Ha ha ha.”
“Grừừ. Thằng khốn~”
Nhân lúc hai sư huynh đệ nhà này cãi nhau, Đoan Cực đã kịp tỉnh táo lại và gạt tay phóng chưởng.
Thế nhưng hành động này đã bị Minh Khang để ý. Hắn ta cười khinh khỉnh và vươn nhẹ tay đỡ do cảm thấy đòn đó chẳng có chút linh lực nào hết.
Nhưng mà.
Bẹt!
Ngay sau cái âm thanh nhớp nháp và chát chúa vang lên.
Thì ra toàn trường mới nhận ra rằng thứ Đoan Cực vừa mới ném chính là những gì từng là bữa trưa mà vừa hắn mới nôn ọe.
Tuy vừa rồi Minh Khang đã vận linh quang để che chắn, thế nhưng cái bãi đó lại bay rất nhanh. Vậy nên….
“GRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!” – Minh Khang vội vã gạt hết tất cả mọi thứ ra khỏi tay và mặt mình rồi thét lớn đầy sát khí:
“Tên mọi rợ bẩn thỉu! CHẾT ĐI!!”
Minh Khang dồn toàn bộ linh khí, đánh ra một chưởng cuồng phong mạnh nhất từ trước đến giờ của hắn.
Đoan Cực cắn răng, gồng mình tránh né liên tiếp ba chưởng lực. Tuy hắn không tránh được chưởng thứ tư và bị ăn nguyên một cú vào vùng bụng. Thế nhưng dạ dày hắn đã sớm chẳng còn gì. May thay là khả năng thực khí của Minh Khang cũng như vậy.
Trong cơn điên cuồng vận lực, tên Cầm Tước đệ tử đó đã tự làm cho bản thân mình bị quá tải, linh mạch bị tắc nghen tạm thời không thể thực khí được nữa. Và chắc chắn sau hôm nay hắn sẽ bị nội thương trong một thời gian ngắn.
Chỉ là ở hiện tại, Đoan Cực đã áp sát tới người của hắn ta, thụi cho hắn một đấm vào thật sâu vào bụng, khiến hắn ọc ra toàn là cháo.
Đoan Cực đứng thẳng, nhìn đối thủ của mình đổ gục mà cảm thấy hả hê:
“Bữa trưa. Thù của mi đã được báo.”
Xong xuôi, dù lúc này đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng Đoan Cực vẫn cứ đứng yên thật thẳng. Với một sự tự hào vô cùng chói lọi, hắn chỉ tay về hai tên đệ tử còn lại của Cầm Tước Sơn.
Vốn Đoan Cực định mở miệng hô to “tiếp tục” nhưng ngay tức khắc thân ảnh của Tiểu Cẩu đã hiện ra, đánh vào cổ gáy của hắn.
Toàn bộ thế giới của Đoan Cực đột nhiên tối sầm lại. Hắn nhắm mắt gục xuống, rồi được Tiểu Cẩu đỡ lấy.
Tiểu Cẩu thở dài, làm vẻ mặt lo lắng rồi liên tục vả vào mặt Đoan Cực để gọi hắn tỉnh dậy.
Nhưng vả đi vả lại mấy lượt mà toàn bộ người xem ở đây vẫn chỉ thấy Đoan Cực cười khờ khờ kiểu như đang mơ mộng.
Biết vậy, Tiểu Cẩu buông hắn xuống sàn và hô to:
“Hắn ta gục rồi. Trận này hòa… À mà không, cao đồ của Cầm Tước Sơn vẫn còn tỉnh táo. Trận này chúng ta thua, Cầm Tước Sơn quả thật danh bất hư truyền.”
“… … …” – Toàn trường im lặng. Chẳng ai ở đây bị mù hay bị ngu. Họ chỉ cần liếc mắt về phía tên Cầm Tước đệ tử, hiện vẫn đang nằm ôm bụng rên rỉ bên cạnh bãi nôn của chính mình, ở đối diện kia, thì cũng đủ biết ai mới là người chiến thắng.
Những người khách thuyền khác thì không nói. Họ chỉ đến đây xem đấu pháp cho vui. Chứ thắng thua ra sao? Chuyện gì phát sinh sau đó thế nào? Đều không phải là chuyện của họ.
Thế nhưng đám người của Cầm Tước Sơn thì khác. Những hành động và lời nói của Tiểu Cẩu với chúng chẳng khác nào một lời sỉ nhục nhẹ nhàng.
Minh Chí Hòa và một tên đệ tử khác thấy vậy liền bắt đầu chửi bới, thậm chí còn nói rằng muốn thách đấu luôn cả Tiểu Cẩu.
Tiểu Cẩu tất nhiên là từ chối. Hắn biết rằng đám người này cùng lắm sẽ chỉ dám chửi hắn mà thôi, chứ nếu thực sự động thủ với một tên phàm nhân như hắn thì sẽ còn mất mặt hơn nữa.
Và trên hết, thuyền trưởng của con thuyền này còn là người quen của hắn, nên sẽ chẳng ai dám làm gì quá phận.
Thế nhưng trong lúc mọi người không để ý, Minh Toàn đứng sau hai sư huynh đệ của mình đột nhiên phất tay, bắn thẳng phi kiếm bay về phía Tiểu Cẩu!
Phi kiếm xé gió mà phóng đi, trước sự ngỡ ngàng và không kịp nhận ra của hầu như toàn bộ người khác.
Tiểu Cẩu hơi liếc mắt, vốn định lách sang một bên để tránh né. Thế nhưng hắn lại đột nhiên dừng lại, mặc cho thanh phi kiếm phóng sát tới trán mình gần như là gang tấc!
Keng!
Tiếng v·a c·hạm kim loại vang lên. Mọi người ở đây bây giờ mới biết vừa có chuyện xảy ra.
Minh Chí Hòa kinh ngạc nhìn thanh phi kiếm đầy quen thuộc, rồi quay ra nhìn Minh Toàn mà chất vấn:
“Minh Toàn! Ngươi vừa định làm gì?”
Minh Toàn không nhìn hắn, chỉ lớn tiếng nói to:
“Kẻ mạo phạm Cầm Tước Sơn. C·hết!”
Toàn trường ngay lập tức run sợ. Đám khách thuyền thì nhanh chóng rời khỏi đây.
Minh Chí Hòa vẫn cứ ngạc nhiên, không biết phải nghĩ sao, chỉ đành đáp lại:
“Ngươi bị điên hả? Sư thúc đã dặn là không được tùy tiện g·iết người, nhất là những kẻ tới từ châu vực khác. Đã vậy hắn vừa còn cho chúng ta một bậc th--… Hắn là bằng hữu của Phong Ưng đại ca đấy biết không?!”
Minh Toàn nghe vậy, chỉ tay về phi kiếm của mình và lạnh lùng nói:
“Vậy ngươi nghĩ ai đã cản phi kiếm của ta?”
Minh Chí Hòa bây giờ mới tỉnh ngộ ra. Hắn quay ngoắt ra nhìn phi kiếm của Minh Toàn rồi vội ngẩng đầu lên nhìn về hướng đạo lực cản vừa rồi xuất hiện.
Và rồi hắn nhìn về phía buồng lái thuyền ở phía trên cao, nơi mà có hai người đang đứng đó nhìn xuống cả boong. Một trong hai người đó khi thấy hắn nhìn lên còn tươi cười, vẫy tay chào hỏi lại.
Minh Chí Hòa nuốt ực nước bọt, bởi vì người đó chính là thuyền trưởng Phong Ưng, Không Thuyền Sư giỏi nhất và có nhân mạch rộng nhất của Lâm Viên Châu, đồng thời cũng là một tu sĩ Linh Hải nổi tiếng về chiến lực.
Trong lúc hắn còn đang ngơ ngác, thì Minh Toàn chợt lạnh giọng, nói nhỏ với hắn:
“Đây chính là lý do tại sao mà đến tận bây giờ, ngươi vẫn chỉ có thể mặc áo bào Cương Vũ.”
…
Bên trong buồng lái của thuyền Thập Niên Phi Yến.
Tên thanh niên Tiểu Cẩu hiện đang ngồi im như phỗng. Và nằm chổng mông, ngáy khò khò bên cạnh chân của hắn chính là thanh niên Đoan Cực.
Còn hiện đang đứng khoanh tay nghiêm nghị ở trước mặt hai người hắn, thì tất nhiên chính là thuyền trưởng Phong Ưng.
Sau khi im lặng trong một khoảng thời gian khá lâu, thuyền trưởng Phong Ưng bỗng lên tiếng:
“Hắn vẫn chưa chịu tỉnh sao?”
Tiểu Cẩu cười khổ, thử đạp vào mông Đoan Cực thêm một nữa rồi mới ngượng ngùng khẳng định:
“Có vẻ là chưa, thưa thuyền trưởng.”
“Ồ vậy à. Thế thì thằng nhóc nhà ngươi đành phải chịu trận luôn cho phần của hắn rồi. Biết lỗi của mình chưa?”
“Haha, lỗi gì?... thưa thuyền trưởng.”
“Đã bảo gọi ta là đại ca!” – thuyền trưởng Phong Ưng cau có.
Tiểu Cẩu vội vã gật đầu:
“Dạ! Lỗi gì thưa Phong Ưng đại ca.”
“Lỗi gì? CHỰT. Chẳng phải là khi đó ta đã nhắc nhở đệ là đừng có dây dưa với đám đệ tử Cầm Tước Sơn rồi sao? Cầm Tước Sơn chính là chủ nhân thực sự của Lâm Viên Châu này, đến cả phân bộ của Tu Chân Minh nơi đây cũng chả là cái đinh gì. Nếu ta mà không ra tay thì thằng nhóc ngươi đã bị một kiếm bêu đầu mà không ai dị nghị rồi biết không?”
“V-vâng. Ta biết.”
“Biết sao còn chọc vào chúng? Yên ổn được suốt ba ngày ba đêm rồi, có gì sao không cố nhịn nốt một buổi chiều, đợi khi con thuyền này đáp xuống đi?! À mà không. Tốt nhất phải nhịn luôn cho tới lúc ba người các ngươi rời khỏi Lâm Viên Châu này mới ổn!
May mà đám tiểu tử đó mới vừa chỉ tấn thăng thành áo bào Linh Vũ. Địa vị và thực lực còn chưa cao, nên vẫn rất ngại cái uy của ta. Không thì ta cũng chẳng biết ăn nói với lão ân sư thế nào đây ữa?”
“Ha ha. Cái này thì đại ca cứ yên tâm. Lão ta sẽ không bận tâm cho lắm đâu.”
“Cấm cãi! Đừng có m--…” – Thuyền trưởng Phong tự bóp trán, thở dài:
“Nghe này, tuy rằng chúng ta mới chỉ quen biết và cũng sẽ chỉ ở đi cùng nhau thêm khoảng năm, sáu ngày nữa. Nhưng đệ là đệ tử của lão ân sư, nên xét trên nhiều khía cạnh thì cũng chính là sư đệ và tiểu đệ của Phong Ưng ta.
Thế nên từ giờ cho tới khi con thuyền này bay tới Thiên Sách Châu, thì sự an toàn của đệ chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của kẻ làm đại ca này. Đệ hiểu chứ?”
“Là lão ta ép huynh phải làm vậy sao?” - Tiểu Cẩu quay mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt của vị thuyền trưởng.
Thuyền trưởng Phong Ưng nghe vậy thở dài, đi tới ngồi cạnh bên Tiểu Cẩu và bảo:
“Chuyến hành trình của đệ là rất xa, đường tới Bắc Hoang chẳng phải là dễ dàng gì, đặc biệt là đối với hai phàm nhân không có tu vi linh khí. Và ta chắc hẳn, là để có thể tới được tận Lâm Viên Châu này, thì hẳn đệ cũng đã phải trải qua rất gian truân.
Nhưng chẳng phải là giờ đệ đã ở đây rồi sao? Trên con thuyền Thập Niên Phi Yến cùng với kẻ muốn đệ gọi là đại ca này. Và suốt ba ngày nay mọi sự vẫn yên bình đúng chứ?
Vậy nên nếu có thể, đệ hãy cố thử thả lỏng một chút và tận hưởng khoảng thời gian làm khách của ta. Miễn là đệ chịu nghe lời, thì sẽ không có bất cứ mối nguy hiểm nào xảy đến hết. Ừm… Hãy cứ coi như đây là một chuyến du lãm đi. Nghĩ như vậy thì sẽ dễ dàng hơn.”
Hai hàng lông mày trên trán của Tiểu Cẩu dần giãn lỏng. Hắn thở phào, rồi chậm dãi gật đầu cho có lệ:
“Được. Ta sẽ cố thử.”
Thuyền trưởng Phong Ưng nghe vậy, liền bật cười vui phấn khích:
“Ha ha. Đúng rồi! Nam nhi là phải quyết đoán thế chứ. Nào để ca lấy rượu. Hai huynh đệ chúng ta phải uống mừng mới được.” – Nói là làm, hắn ngay lập tức tiến tới tủ rượu của mình.
“A! Thôi Phong Ưng đại ca, để uống sau cũng được mà.”
“Kha kha! Tên tiểu tử ngươi thật là vớ vẩn. Đã là niềm vui thì không được phép hoãn lại. Hôm nay, quyết phải uống cho thật s--…??... Ớ? Vò rượu cuối cùng của ta đâu rồi? Rõ ràng là sáng nay ta còn để ở đây. Vò rượu Trường Tước Vĩ của ta! Đâu mất rồi?”
“Đem cho các huynh đệ hết rồi.” – Lúc này đây, thuyền phó của thuyền Thập Niên Phi Yến, người hiện tại đang cầm lái con thuyền cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Thuyền trưởng Phong Ưng nghe vậy mà sững sờ thất kinh, vội vã lao ra xét hỏi:
“Cho CHÚNG NÓ? Lũ mõm nhôm đấy?”
“Ừ.”
“Cho hết?”
“Hết.”
“T-tiểu Hoa Hoa. T-thuyền p-phó của ta. Huynh đệ t-tốt của ta. S-sao đệ lại làm vậy?” – Thuyền trưởng Phong tươi cười mà trái tim lại đang vô cùng đau đớn.
Thuyền phó thuyền Thập Niên Phi Yến lắc đầu thở dài, đến khoảnh khắc này đây cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà bắt đầu bực bội:
“Đại ca à. Huynh có biết là chỉ tính riêng từ hôm qua tới giờ huynh đã nốc bao nhiêu rượu rồi không?”
“!? Hỏi gì vớ vẩn vậy. Chỉ là uống giải khát thôi mà, ai mà đếm”
“Năm Vò! Mười bảy ly. Bốn mươi tư bát. Tính thêm nửa bát rượu thừa vốn dùng để nấu bữa trưa hôm nay nữa là bốn mươi lăm.”
“… Ơ. S-sao đệ lại đếm?”
“Haaà. Đại ca à! Huynh thử nhìn lại xem, trên thân thuyền của chúng ta có bao nhiêu miệng vỡ rồi?”
“? Hừ. Gì chứ? Chỉ là xước xát bên ngoài thôi mà. Đợi về tới thành Lưu Hương ta đem đi đóng lại là được chứ gì.”
“Ha! Ừ, nhắc đến đấy mới nhớ. Đây huynh xem đi” – thuyền phó móc ra một phong thư.
“Đây là cái gì?”
“Đây là thư mà Hà lão bản ở thành Lưu Hương nhờ người gửi vào ba ngày trước. Ông ta nói không chấp nhận lời xin lỗi của huynh. Vẫn đòi bồi thường vì cái lần huynh uống rượu say mà đâm thẳng vào xưởng của ông ta hai tháng trước đó.”
“Hả?! Sao bây giờ đệ mới nói.”
“… Ai biết.”
“Hừ. Lão già c·hết tiệt. Khinh người quá đáng. Được rồi đợi đấy. Ta sẽ báo cho toàn bộ nhân mạch của ta, để họ không thuê xưởng của lão nữa.”
“Ồ vậy sao? Thế thì huynh sẽ cần gọi nhiều người hơn đấy.”
“Sao nữa?”
“Đây mới chỉ là thư kiện của Hà lão bản thôi. Trong phòng ta vẫn còn một đống thư khác của Mai gia chủ, Lưu t·ú b·à, Tô chủ tiệm của thành Lưu Hương. Đinh đại phú, Lê đại gia của Linh Lan. Tề thiện nhân, Ninh thành chủ, Bồ lão bản, Phương lão bản của thành Tước Vĩ. Mà đó mới chỉ là trong một tháng trở lại đây.
Đại ca à. Người của Không Thuyền Hội cũng đã nói rằng, huynh mà để bị tịch thu Phi Hành Lệnh một lần nữa là sẽ chẳng có ai chịu làm ăn với chúng ta nữa đâu.
Mà lõi phi thăng với đủ thứ linh cụ, động cơ khác lại sắp đến hạn đi bảo dưỡng. Hay huynh muốn quay lại con đường b·uôn l·ậu khi xưa? Còn ta thì không muốn bị Cầm Tước Sơn dán lệnh truy nã một lần chút nao hết.”
“V-vậy có nghĩa là?...” – Thuyền trưởng Phong Ưng cố gắng vớt vát.
Người thuyền phó thoáng im lặng một hồi, nhưng vẫn đành nhẫn tâm nói thẳng:
“Đúng. Từ giờ huynh bắt đầu cai rượu đi.”
Sắc mặt của Thuyền trưởng Phong Ưng nhanh chóng chuyển thành trắng bệnh, lờ đờ như một cái xác không hồn. Hắn ta đờ đẫn, lê nết từng bước tới chậu Thiên Chi Lan đặt cạnh bên cửa sổ.
Đây chính là cây lan mà hắn vất vả lắm mới đem được về. Và vị trí này cũng nơi mà hắn hay tới đứng mỗi khi tĩnh tâm ngẫm nghĩ về cuộc đời gian khổ.
Khi tới nơi, thuyền trưởng Phong Ưng liền vuốt ve từng cánh hoa Thiên Chi Lan, với một dáng vẻ vô cùng thất lạc:
“Mọi người… mọi người ra ngoài chút đi. Hiện tại ta đang muốn ở một mình.”
Ngồi ở phía đối diện, Tiểu Cẩu hơi chút cau mày thương cảm. Thầm nhủ với bản thân rằng cuộc sống đúng thật là chẳng dễ dàng gì. Ai cũng có một nỗi khổ tâm riêng. Kể cả những người hay cười và vô cùng hào sảng như thuyền trưởng Phong Ưng.
Hắn đứng dậy, cúi xuống, định kéo Đoan Cực rời đi. Nhưng rồi, người thuyền phó lại một lần nữa lên tiếng:
“Ta cũng lấy luôn vò Bạch Phong Cúc mà huynh chôn trong chậu Thiên Chi Lan rồi.”
XOẢNG!
“CÔI CÁC! KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG MÀ!!” – Phong Ưng cay cú, hất đổ luôn cả chậu Thiên Chi Lan xuống đất. Hắn rít lên thật to và thống thiết:
“Tiểu Hoa Hoa đáng chém ngàn đao! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Nói rồi, thuyền trưởng Phong Ưng lao vụt tới. Người thuyền phó lắc đầu thở dài một lần sau cuối, rồi cũng xắn tay áo lên và xông vào nghênh đón cơn thịnh nộ của thuyền trưởng.
Bốp Bốp!
Huỵch Huỵch! Hự Hự!
“AAẠ! Mặt của ta!”
Xoảng xoảng! CKLINH CKLINH!
Hực Hục!
CHOANG!
“Hự!!”
Binh Binh Binh!
Pặc Pặc Pặc!
CHẠ!
~ ~
Ngồi một bên nhìn, Tiểu Cẩu gần như là c·hết lặng. Đến cả ánh mắt đồng cảm lúc đầu của hắn nay cũng đã sớm trở thành hóa thạch. Ngay sau đó, trán hắn chợt toát mồ hôi, tim thì đập thình thịch vì lo sợ rằng liệu cứ bay trên con thuyền này thì tính mạng của mình có gặp phải nguy hiểm hay không?
Sau khi cuộc ẩ·u đ·ả kết thúc, người thuyền phó kia đứng dậy, phủi quần áo rồi đi ra nói với Tiểu Cẩu:
“Hôm qua đại ca nói là muốn dậy đệ lái thuyền đấy. Sao không ra thử xem.” – Nói xong, hắn lảo đảo rời đi khỏi buồng lái. Lúc đấy, Tiểu Cẩu đã phải gồng hết sức bình sinh để ngăn mình nhìn thẳng vào hai bên mắt bị đấm cho thâm như gấu trúc của hắn.
Rồi sau đó, Tiểu hít một hơi thật sâu sao cho thật bình tĩnh rồi mới cúi đầu nhìn xuống sàn, nơi vị thuyền trưởng Phong Ưng hào sảng, mãnh mẽ và lõi đời kia đang nằm chổng mông lên trời, với cái bản mặt giờ đã thành đầu heo.
Plff…
Tiểu Cẩu lại một lần nữa muốn nhảy khỏi thuyền.