Chương 4: Một Góc Biển Trời Hôi Vũ Vân
“Vậy là đệ đồng ý học lái thuyền rồi ư?” – Thuyền trưởng Phong Ưng từ từ chườm hàn băng lên những vết sưng trên mặt mình.
Tiểu Cẩu gật đầu:
“Vâng. Đúng vậy.”
“Ha ha. Vậy được rồi. Vậy giờ ta sẽ hạ thuyền xuống tầng hạ không. Chứ vừa dạy đệ vừa phải canh chừng thuyền tuần không thì mệt lắm.”
“Vâng. Được ạ.”
“Tốt! Có thế chứ! Ta thích những người trẻ tuổi mà lại quyết đoán như vậy.
Nói ra cho đệ biết, chứ trong vòng hơn chục năm trở lại đây, cái nghề Không Thuyền Sư ở đất Lâm Viên Châu này càng lúc càng có giá. Lượng hàng hóa và khách đi thuyền thì mỗi năm lại một tăng.
Thậm chí hiện tại, có rất nhiều điều luật cũ cũng đang được Cầm Tước Sơn cân nhắc để hủy bỏ, nên kiểu gì trong tương lai cái linh chức này cũng sẽ hái ra được cả đống tiền.
Thành ra suốt kể từ đầu năm nay, nguyên một đống người quen, bằng hữu của ta đã gạ ta dạy dỗ, kèm cặp cho đám con cháu của họ cách lái thuyền. Ha! Nhưng mà ca đều từ chối hết!
Họ nghĩ Phong Ưng này là ai chứ? Một tên trông trẻ sao?! Muốn nhận được truyền thừa của vị thuyền trưởng vang danh một cõi này đâu có dễ dàng như vậy?
Thế nên. Kha kha kha. Thằng nhóc con đệ nên dần cảm thấy vinh dự vì sắp được đích thân ta chỉ dạy đi.” – Khí thế của thuyền trưởng Phong Ưng lúc này đột nhiên bá đạo ngập trời, trái ngược hoàn toàn so với lúc vừa bị thuyền phó đánh.
Rồi bỗng nhiên, Tiểu Cẩu rùng mình chỉ trỏ:
“P-phong Ưng đ-đại ca… mũi của huynh, lại chảy máu kìa.”
“Hả? Hừ. Vết xước ngoài da thôi.” – Phong Ưng lấy ngón cái quẹt mũi với một dáng vẻ đầy nam tính.
“!?! Đại CA! Răng cửa của huynh!”
“????.... Hứ! Chẳng là cái gì hết.”
~ ~
Một hồi sau đó, con thuyền Thập Niên Phi Yến cuối cùng cũng hạ thấp độ cao tới tầng trời hạ không.
“Đó. Xong. Giờ thì ổn cả rồi.” – thuyền trưởng Phong Ưng nhìn vào cái đầu đã được trét thuốc và cuốn vải băng kín mít của mình trong gương, tự cảm thấy hài lòng khá ổn.
Đứng cạnh bên, Tiểu Cẩu lắc đầu và bày tỏ ra sự khó hiểu của mình:
“Huynh vận linh khí để trị thương là có phải nhanh hơn không? Giờ cuốn vải trông là như ướp xác như vậy thì sao mà nhìn thấy đường mà lái thuyền?”
“Ai ya. Sao đệ tự nhiên nói giống tên khốn Tiểu Hoa Hoa vậy? Vận linh khí trị thương chỉ đơn giả là khuyếch đại khả năng tự hồi phục của cơ thể mà thôi, chứ đâu phải là tiên thuật toàn năng gì?
Tuy thương thế hồi nhanh hơn bình thường, nhưng đồng thời cũng mệt mỏi hơn gấp bội. Không nên dùng khi đang cầm lái thuyền phi hành."
"Nhưng huynh cứ để như vậy thì chẳng lẽ không cảm thấy khó khăn sao?"
"Kha! Ca đây lái thuyền phi hành suốt mười bốn năm trời. Bão tố phong ba nào mà ta còn chưa xuyên qua? Thiên tượng, địa hình nào mà ta còn chưa chinh phục? Cái danh hiệu “đệ nhất Không Thuyền Sư” này cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống? Giờ đệ lại thiếu tin tưởng như vậy, ta thấy buồn lắm.”
“Cái đấy…” – Tiểu Cẩu vuốt mặt, cảm thấy như tên thuyền trưởng này như đang muốn khoe khoang chiến tích.
“Hừ! Cái thái độ gì đó? Thế nhà ngươi có muốn học lái thuyền nữa không đây?!”
Tiểu Cẩu cảm thấy hoàn toàn bó tay, nên giờ chỉ đành gật đầu nói dạ.
Hắn vừa trả lời xong, thuyền trưởng Phong Ưng liền kéo mạnh cần gạt cơ quan ở gần bàn lái thuyền. Ngay tức khắc, bàn lái đơn sơ trước mặt vị thuyền trưởng bỗng kêu vang *lách cách* và bắt đầu chuyển đổi sang một diện mạo hoàn toàn khác.
Bị lóa mắt trước đủ thứ bánh răng, cơ quan, cần gạt,v.v… đang chen nhau mọc lên từ bàn lái, Tiểu Cẩu chợt cảm thấy bất lực một cách đầy khôi hài:
“Nhiều thứ đến vậy sao?”
“À. Nhiều ư? Từ từ đợi ta một chút.”
Tiểu Cẩu thầm hô “không ổn”. Hắn trơ mắt đứng nhìn thuyền trưởng Phong Ưng đặt năm đầu ngón tay của mình lên mặt kính tròn vừa mới nhô lên ở chính giữa bàn lái và bắt đầu thực hiện những thao tác bấm, gõ nhanh đến chóng cả mặt.
Đột nhiên! Tiểu Cẩu bỗng cảm thấy rùng mình, nổi da gà, còn tim cứ đập nhanh như là đang phải vắt chân lên cổ mà chạy nước rút.
Thấy vậy, thuyền trưởng Phong Ưng liền bật cười, xin lỗi:
“Ha ha, tại ta tại ta. Tuy ta biết là khả năng cảm linh trời sinh đệ rất nhạy. Nhưng ta không ngờ lại nhạy đến mức này? Tuy việc khởi động quang ảnh điều khiển có rò rỉ ra một chút linh khí dư thừa, thế nhưng phản ứng đến mức như đệ thì đúng là hiếm thấy. hừm…” – Phong Ưng vuốt cằm và đánh giá:
“Ta thấy, cảm linh của đệ thậm chí còn nhạy hơn nhiều tu sĩ đã luyện khí được thâm niên, nhạy hơn nhiều là đằng khác. Điều này chứng tỏ hệ linh mạch của đệ không chỉ hoạt động hiệu quả, mà còn còn có kích cỡ và số lượng đường linh mạch rất lớn.
Vô cùng thích hợp cho việc luyện linh hóa khí. Là một hạt giống tu hành được nhiều thế lực săn đón. ”
Nghe thế, Tiểu Cẩu chỉ gãi đầu cười khổ:
“Huynh nói vậy mà ta thấy ngại. Tiên thiên của ta thực ra cũng chỉ bình thường mà thôi. Chẳng qua là đã từng tiếp xúc nhiều với linh khí của tu sĩ nên cơ thể tự hình thành phản xạ.”
“Ồ, Có vẻ là một chuỗi cố sự đầy thú vị và uẩn khúc đấy. Có muốn kể cho ca nghe không?”
“Ha, hah. Hay là để khi khác được không? Chuyện này… khá dài mà lại nhàm chán.” – Tiểu Cẩu từ chối.
“Hừm. Cũng không sao. Từ giờ cho tới lúc đến Thiên Sách Châu cũng còn nhiều thời gian mà. Đợi hôm nào trăng thanh, ca sẽ kiếm thịt với rượu-… rượu…” – Đột nhiên, sắc mặt của thuyền trưởng Phong chuyển thành một vẻ buồn đau như muốn khóc.
Cùng lúc đấy, hắn cũng dừng thao tác tay, linh khí rò rỉ cũng theo đó mà dần biến mất.
Ngay sau đó, tấm kính trên bàn điều khiển bỗng phát sáng và bắn lên thinh không một màn hào quang, hình thành một chiếu ảnh ba chiều nhàn nhạt.
Tiểu Cẩu ngước nhìn lên, miệng thì thào cảm thán. Còn thuyền trưởng Phong Ưng thì ưỡn ngực đầy tự hào:
“Thấy thế nào? Tự tay ta thiết kế và lắp đặt đấy, không phải con thuyền phi hành nhị cấp nào cũng có cả linh bàn điều khiển dạng quang ảnh thế này đâu.”
“Trông nó khá thô sơ và thiếu hiệu quả.” - Tiêu Cẩu phấn khích, nói lời thật lòng.
“!? Cái gì? Vớ vẩn! Ừ đúng là hiện tại trông nó hơi mờ nhạt một chút. Nhưng mà đừng có coi thường! Đợi khi cập bến, ta sẽ đem kính đi đánh bóng rồi bổ sung năng lượng cho lõi phi thăng.
Kha kha, chắc chắn hình ảnh khi đó sẽ phải hào nhoáng và sắc nét hơn bây giờ gấp bội lần! Nhưng quan trọng nhất vẫn là những ý nghĩa bên trong. Bên trong hiểu không?! Đồ không có mắt thẩm mỹ.”
Tiểu Cẩu bĩu môi, giải thích lại tường tận:
“Không. Ý của đệ không phải thế. Đệ là đang so sánh nó với những linh cụ tạo ra quang ảnh mà đệ đã từng nhìn thấy ở những nơi khác thôi. So với hàng có phẩm chất cao như vậy, thì quả thật là của huynh khá là thô sơ và thiếu hiệu quả ở một số vấn đề.
Chỉ là. Những linh cụ quang ảnh kia đều là thuộc quyền sở hữu của các thế lực tu sĩ giàu có. Hoặc là những linh xưởng đã có chứng nhận của Tu Chân Minh.
Bởi vì cách thức chế tạo ra những loại linh cụ như vậy thì thường không truyền ra bên ngoài, thành ra cực kỳ ít cá nhân có thể chế tạo được một cái như vậy, có thì cũng là đặt mua.
Vậy mà huynh lại tự chế được. Tuy là có chút thô lậu, nhưng lại vô cùng xuất sắc.”
“Đ- đệ đang trêu đùa ta đúng không?” – thuyền trưởng Phong Ưng không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
Tiểu Cẩu gãi đầu, cảm thấy khó hiểu:
“Trêu đùa điều gì? Trước đây, đệ cũng đã từng học qua về mấy thứ này rồi. Nhưng mà thời gian ở lại quá ít nên chỉ học được chút da lông. Và giờ thấy được một sản phẩm thủ công hoàn chỉnh như vậy, nó lại khiến đệ tự nhiên muốn học chế tác linh cụ trở lạ--!”
Tiểu Cẩu sững sờ, ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng thuyền trưởng Phong Ưng lại đột nhiên khoách vai, ôm cổ và xoa đầu hắn.
“Á đau! Phong Ưng đại ca. Huynh đang làm cái gì vậy?!”
“Ôi. Tên tiểu bất điểm đáng c·hết này. Sao ngươi dám bây giờ mới chịu xuất hiện hả?”
“Gì?! Buông ra buông ra. Huynh nói nhảm gì thế?”
Phong Ưng buông Tiểu Cẩu ra, vỗ mạnh lên hai bả vai hắn và cười lớn khẳng định rằng:
“Ca quyết định rồi. Ca sẽ truyền dạy toàn bộ tạo nghệ lái thuyền cho đệ. Một chữ cũng không giữ lại.”
Nhìn đôi ánh mắt vui sướng của một người vừa mới nhặt được tri kỷ đó, Tiểu Cẩu chợt ngộ ra và cười khờ khờ khuyên nhủ:
“Xin đừng làm vậy.”
Phong Ưng mặc kệ. Hắn bỗng đứng lùi ra và kéo Tiểu Cẩu đứng trước bàn lái, thế chỗ hắn. Hắn thao tác lên mặt kính, quang ảnh ba chiều nhàn nhạt kia bỗng chốc thay đổi hình thù, hóa thành hình ảnh của một quả cầu kim loại có kết cấu kỳ dị với hàng trăm cái lỗ đang liên tục đóng mở.
“Đ-đây là…” – Tiểu Cẩu không dám tin vào mắt mình.
“Đúng. Đây chính là lõi phi thăng. Trái tim của hầu như mọi linh cụ phi hành dạng công trình. Ha, mà có vẻ như đệ đã từng nghe về nó?”
“Vâng” – Tiểu Cẩu gật đầu:
“Đệ đã từng đọc về lịch sử ra đời của thứ linh cụ này. Về nguyên nhân, cách thức mà nó được tạo ra. Đồng thời về cả những biển thây, mưa máu mà sự ra đời của nó đem lại. Nhưng đây là lần đầu tiên đệ được tận mắt nhìn thấy một cái… nhìn thấy chiếu ảnh của một cái.”
“Vậy ư? Thanh niên bây giờ đúng thật là chăm đọc sách. Mà cũng phải thôi, những châu vực khác chắc sẽ không kiểm duyệt nghiêm ngặt như ở Lâm Viên Châu này.
Thành ra đến cả phàm nhân cũng được học về những thứ hay ho, như là cái khoảng thời gian đen tối đó. Nghe là đã thấy kích thích rồi, không nhàm chán như ở đây. Đến cả “xuân điển” cũng phải mò vào chợ đen mới mua được.”
“… Có lẽ là vậy.”
“Mà thôi. Hoài niệm thế là đủ rồi. Nếu như đệ đã sớm biết đến lõi phi thăng thì ta cũng đỡ phải mất công giới thiệu. Chúng ta sẽ vào trực tiếp vấn đề luôn. Đây đệ nhìn đây.” – Phong Ưng lại thao tác, quang ảnh của lõi phi thăng lập tức được phóng to ra. Sự đóng mở của các lỗ trên đó hiện ra vô cùng rõ nét.
Phong Ưng chỉ tay và giải thích:
“Điều cơ bản đầu tiên đệ cần biết, khi học cách lái thuyền phi hành, hay bất cứ thứ linh cụ phi hành dạng công trình nào khác hiện nay, chính là sự đóng mở các lỗ trên lõi phi thăng.
Mỗi một hành động cơ bản như bẻ lái thuyền, tăng tốc bay, đáp thuyền xuống,… cho tới phức tạp như kích hoạt trận pháp phòng hộ gì đó, thì sẽ tương ứng với từng tổ hợp đóng mở riêng biệt.
Và mức độ uyển chuyển, phức tạp của một hành động thì sẽ tỉ lệ với tổng số lỗ mà nhóc tương tác, cũng như là vị trí hay thời điểm đóng mở chúng.
Kia, đệ nhìn đi. Thấy mấy chục lỗ đang liên tục đóng mở trên nó chứ?”
“Thấy.” – Tiểu Cẩu gật đầu.
Thuyền trưởng Phong Ưng tiếp tục:
“Hiện tại đang có chín mươi bảy, trên tổng số một trăm hai mươi tám lỗ đang được hoạt động. Tương ứng với ba hành động chính của con thuyền lúc này. Đó là duy trì lực đẩy giúp con thuyền bay trên cao, vận hành linh cụ “lướt gió” để tiến về phía trước.
Sau cùng là duy trì một Định Phong Trận, giúp cho khách thuyền và đồ tạc có thể tự do đi lại trên boong mà không bị cuốn bay đi.
Và mỗi lần đóng mở kia, chính là mỗi lần lõi phi thăng truyền, ngắt linh khí nhận vào, gián tiếp phân phối và điều khiển tất cả các linh cụ đó thay cho người cầm lái. Và Blah blah blah...”
Thời gian trôi đi, Phong Ưng cứ miệt mài thuyết giảng, còn Tiểu Cẩu thì cứ gật gù lắng nghe. Trong khi Đoan Cực vẫn còn đang nằm ngủ chổng mông trên sàn gỗ.
Chẳng mấy chốc, trời bắt đầu chuyển sang chiều. Và màn nắng vàng chói chang cũng dần bị thay thế bởi một mảng thiên lam.
Rồi chẳng lâu sau đó thì gió cũng bắt đầu thổi. Mây cũng bắt đầu kéo nhau về. Và Hôi Vũ Vân Hải dần dần hiện nguyên hình trước mắt nhân thế.
Còn thuyền Thập Niên Phi Yến thì sắp tiến vào địa phận của Huyền Phượng Chi Quan, nơi mà người Lâm Viên Châu coi là thánh địa.
“Ồ. Trời sắp mưa rồi.” – Tiểu Cẩu mở tung cửa sổ buồng lái, nhìn lên khoảng mây trời xám xịt đang âm ỉ tiếng cơn dông.
Thuyền trưởng Phong Ưng cũng hơi liếc qua rồi thở dài:
“Ừ đấy. Nãy vẫn còn nắng đến vỡ đầu, mà giờ đã chuẩn bị mưa như trút nước rồi. Thời tiết của cái đất này nó là vậy, nhất là vào những mùa mưa. Ài, kiểu này là sắp phải sơn lại vỏ thuyền rồi.”
Cảm nhận từng cơn gió ẩm mát, Tiểu Cẩu dụi mắt vươn vai, cảm thấy hơi buồn ngủ. Hắn đi tới chỗ Đoan Cực, đá cho tên này thêm vài cái và đồng thời hét vào tai hắn gọi dậy.
Thế nhưng Đoan Cực vẫn chẳng tỉnh lại chút nào… Nhưng ít nhất hiện tại, hắn cũng biết phủi tay và nói mộng.
“Có vẻ là thương thế của hắn nặng hơn ta tưởng.” – thuyền trưởng Phong Ưng bỗng lên tiếng.
“Vậy nên hắn mới ngủ say như c·hết ư?” – Tiểu Cẩu vội hỏi lại.
Thuyền trưởng Phong Ưng bĩu môi:
“Không phải là do ngươi đánh hắn ngất sao?”
“Ha ha. Đệ đánh nhẹ mà. Cũng có phải lần đầu đâu. Những lần trước hắn đều tỉnh lại nhanh lắm.” - Tiểu Cẩu gãi đầu, cười trừ.
Thuyền trưởng Phong Ưng khẽ lắc đầu:
“Thực ra lâu tỉnh như vậy là cũng phải thôi. Dù gì thì sử dụng linh khí để kích thích cơ thể tự hồi phục, cũng là một việc rất tốn sức và thô thiển...
Nhưng mà kể ra thì vẫn may. Cả bốn tên nhóc đấy đều là những đệ tử tinh anh lứa này của Cầm Tước Sơn, xét riêng về lực chiến thì đã là chẳng yếu. Tuy Đoan Cực thắng được hai trận nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Nếu khi đấy đệ mà vẫn để nó đánh tiếp, thì chắc giờ nội thương của nó đã nghiệm trọng hơn gấp bộ, thậm chí là bị phế mất hơn nửa tu vi rồi.”
“Vậy hắn sẽ còn ngủ bao lâu nữa.”
“ Hừm, lâu hơn dự tính ban đầu của ta. Nhưng muộn nhất là sáng ngày mai.”
“… Vậy đúng thật là bốn tên đó sẽ không trả thù chứ.”
“Hừ. Còn lâu chúng mới dám. Dù đại ca của ngươi chỉ một Không Thuyền Sư, thế nhưng lời nói lại có một chút trọng lượng. Chúng chắc chắn sẽ nể ta, với cả mâu thuẫn của các người còn chưa đến mức thù dai như vậy.”
“Nhưng khi đấy. Tên sử dụng phi kiếm đấy đã ra đòn sát thủ với đệ.”
“À. Đừng lo đến việc đó. Mọi chuyện ta đều lo xong hết cả rồi. Bọn chúng cũng đang vội về Cầm Tước Sơn để lĩnh thưởng nhiệm vụ, nên cũng không muốn điều gì bất chắc. Miễn sao hạn chế chạm mặt nhau là được.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Thế thôi.”
“Nhưng chẳng phải lúc trước cả huynh và lão sư phụ ta đã cùng nói rằng, Cầm Tước Sơn mới là bá chủ thực sự và duy nhất ở Lâm Viên Châu sao? Theo kinh nghiệm của ta, thì bọn chúng phải sát phạt như ngóe, coi thường công đạo và xem mạng người như cỏ rác mới đúng chứ? Giống kiểu cứ động ba câu thì sẽ hét "ta sẽ g·iết ngươi" hay "ta muốn ngươi c·hết" gì gì đó.”
“Ha. Ha ha”- Thuyền trưởng Phong Ưng cười cợt, nói:
“Sao cái miệng của thằng nhóc nhà ngươi thối vậy? Cứ mở mồm ra đánh đánh g·iết g·iết.”
“Đó là kinh nghiệm của ta.”
“Kinh nghiệm? Đệ tự mình trải qua rồi hả?”
Tiểu Cẩu chợt khựng lại, rồi chậm rãi lắc đầu trong khí ánh mắt không để lộ cảm xúc.
Phong Ưng thấy vậy liền bật cười, an ủi:
“Ca đã nói rồi. Giờ có ca ở đây. Đệ sẽ rất an toàn, đừng có lo lắng gì cả.”
Tiểu Cẩu hơi cúi đầu:
“Được. Đệ sẽ cố.”
“Ha. Phải vậy chứ! Dù gì thì cũng sắp tới Vạn Tước Đăng Vân Đại Điển rồi. Khi nào thuyền đáp bến, đệ hãy thử tận hưởng bầu không khí lễ hội một phen.”
“Vạn Tước… Đăng Vân?”