Chương 2: Một Kẻ Nói Nhiều
“Này. Ngươi có muốn biết một sự thật thú vị không Tiểu Cẩu?” – Đoan Cực, đang ngồi vắt chân trên lan thuyền, bỗng chỉ tay lên cao và hỏi:
“Biết gì?” – Tiểu Cẩu dụi mắt, ngáp dài phản ứng.
Đoan Cực hít thở, chà xát những ngón tay lại với nhau và bắt đầu vận hành linh khí. Sau một thoáng, hắn búng mở bàn tay ra. Một ngọn lửa nhỏ bé bỗng bùng lên trên đầu ngón tay của hắn. Nhìn vào ngọn lửa, hắn bắt đầu ra vẻ cao thâm rồi thao thao bất tuyệt:
“Tu sĩ muốn gia tăng tu vi linh khí thì phải dựa vào Linh trong trời đất. Còn nếu muốn luyện tập thuật pháp, thần thông thì lại phải chú ý tới nguyên tố ngũ hành.
Mà nguyên tố ngũ hành lại là vật nặng, luôn có xu hướng chìm xuống dưới. Trong Linh lại thanh khiết nhẹ nhàng, có xu hướng bay lên trời cao."
"Ừ. Cái này là kiến thức trẻ con mà. Thì sao?" - Tiểu Cẩu chớp mắt, hiện đã tỉnh hoàn toàn.
Đoan Cực vẫn chưa bỏ cái vẻ mặt cố tình cao thâm kia đi, nói tiếp:
"Vậy ngươi có biết? Nguyên tố ngũ hành ở tầng trung không này ít và loãng hơn ở tầng hạ không rất nhiều, càng lên cao thì càng ít. Khiến cho việc sử dụng thuật pháp ở trên đây sẽ mất nhiều sức hơn.
Nhưng đổi lại, điều đó làm cho Linh ở đây lại thuần khiết và dễ hấp thụ hơn so với ở dưới.
Ngưng Khí, Khai Môn, Linh Hải rồi là Chân Diễm.
Đã là tu sĩ thì tên nào tên đấy cũng muốn được thường xuyên lên trời để thực khí tu hành. Và từ lúc con thuyền này bay lên đây, ta luôn chắc chắn rằng điều là đúng thật.
Nếu không tính đến các tụ linh điểm,… thì một canh giờ ta thực khí ở đây chắc phải bằng nguyên nửa ngày ở bên dưới.
Ha.
Chả trách tại sao mấy cụ già thời thượng cổ cứ thích vẽ ra mấy khái niệm tiên giới với tiên cảnh hão huyền gì đấy. Xong rồi còn nói dối cả thế gian, bắt người đời lúc bấy giờ phải ăn sét vỡ đầu thì mới được bay lên đây tu luyện.
Đúng là vừa dốt nát vừa hám quyền thì luôn đi cùng với ác độc.
Vậy mà hồi nhỏ tại lại rất thích đọc những điển tích, hay sách thư nói về những điều này, luôn muốn một ngày chính mình cũng được bay lên đây. Và giờ khi mong muốn đó thành sự thật… ta lại cảm thấy có điều gì đó hơi lạ.”
“Lạ như thế nào?” – Tiểu Cẩu nghiêng đầu hỏi.
Đoan Cực cau mày, phân vân:
“Nó kiểu như là… đơn thuần"
"Đơn thuần?"
"Ừ. Kiểu như là không vĩ đại, to tát. Mà cũng chẳng phấn khích như là ta vẫn luôn tưởng tượng, mà nó giống một lẽ thường hiển nhiên. Nó chỉ là cứ... diễn ra mà thôi.”
“… …Dạo gần đây ngươi lại nghe Lão Cẩu luyên thuyên đúng không?”
“Hả? Ý ngươi là sao?”
“Thì cái vụ trên trời với tiên nhân thượng cổ đó.”
“À ừ. Ngay trước lúc con thuyền này bay lên trung không thì lão tiên sinh đã giảng giải ta như thế”
Tiểu Cẩu nghe vậy vuốt mặt, thở dài một cách đầy than thở:
“Lão ta vớ vẩn đấy.”
“Ơ. Điển tích thượng cổ như vậy sao lại là vớ vẩn”
“Ôi lão Thiên ơi. Ngươi đi cùng hai thầy trò bọn ta suốt gần hai tháng rồi mà vẫn còn nghe mấy lời đấy từ lão hả? Lão luyên thuyên với lắm thuyết âm mưu bỏ cha!”
“Đâu. Ta thấy ngươi mới là không chịu quan tâm đến lịch sử thì có.” – Đoan Cực phản bác.
Tiểu Cẩu chán nản, cố thở đều cho thật bình tĩnh:
“Haà. Đoan huynh này. Ngươi của hiện tại là đã đủ phiền rồi. Không cần đi theo học đạo của lão sư phụ ta đâu. Không sớm ngày trở thành cơn ác mộng của thiên địa chúng sinh đấy.”
Đoan Cực nghe vậy liền ngạc nhiên, gãi đầu tỏ vẻ ngượng:
“Ờ thì ờm. Hiếm khi thấy Cẩu đệ ngươi coi trọng vi huynh như vậy, cho nên… taaạ ơn? Được! Ta sẽ cố để không phụ sự kỳ vọng của sư đồ hai người!” – Ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên một vẻ quyết tâm và nhiệt huyết.
Trước ánh mắt đó, Tiểu Cẩu chỉ biết tự vả vào mặt mình và coi như hắn ta bị ngu thật.
“Mà chẳng phải ngươi đang phải làm nhiệm vụ gác thuyền sao? Sao mà lắm thời gian rảnh để làm khổ ta từ nãy đến giờ vậy?” – Tiểu Cẩu chợt chuyển chủ đề.
Đoan Cực nghe vậy phì cười, mỉa mai:
“Ôi dào. Canh gác cái nỗi gì? Đấy chỉ là cái cớ thôi. Khác với sư đồ hai người, ta đâu phải là người quen của thuyền trưởng? Nên người ta đâu thể cũng cho ta đi thuyền và ăn ngủ miễn phí đúng không?
À thì, thực ra từ đầu thuyền trưởng đại ca cũng định như vậy. Nhưng ta đường đường là một tán tu giang hồ, cả đời lang bạt tự mình kiếm sống, đâu có thể ăn không của người ta?
Có qua có lại là tôn chỉ của mọi tán tu mà. Vậy lên sau đó ta mới xin làm hộ vệ tạm thời cho con thuyền này, coi như là trả tiền đi thuyền và ăn ngủ.”
“Nhưng thực tế là ngươi cũng chẳng phải làm cái quái gì nhiều. Chỉ đi đi lại lại ở đây cả sáng, thỉnh thoảng hô hào người ta đi đứng cẩn thận, rồi lại chạy ra buôn đủ thứ chuyện với ta. Trong khi vẫn cứ được đi thuyền và ăn ngủ miễn phí đúng chứ?” – Tiểu Cẩu gật gù, vỗ tay thật chậm:
“Hay cho Đoan Cực đại tiên. Với cơ trí và mật độ da mặt dày như vậy, sau này ngươi mà không chứng đạo Thiên Nhân thì đúng thật là ông trời không có mắt.”
Khưa ha ha!
Đoan Cực phấn khích cười thật lớn. Hắn nhảy khỏi lan can, ngồi xuống khoác vai Tiểu Cẩu và hứa rằng:
“Và khi đấy ta sẽ có Động Thiên của riêng mình, tự sáng lập ra môn hộ truyền đời vạn thế. Lúc đó, ta nhất định sẽ mời ngươi làm Đại Hộ Pháp, không, làm Thái Thượng Trưởng Lão… Không không. Phải làm THÁI THƯỢNG ĐẠI HỘ PHÁP TRƯỞNG LÃO mới đúng! Kha kha kha!”
Lúc này Tiểu Cẩu cũng chẳng biết phải nói gì, ngoài việc cố gắng nhịn cười và để yên cho Đoan Cực tận hưởng cái thế giới tuyệt đẹp của riêng mình hắn.
BWA HAHAHAHAHAHAAHAAAA!
Đúng lúc ấy, có vài tiếng cười sụa cất lên. Ngay sau đó, Tiểu Cẩu và Đoan Cực liền nghe được những giọng nói mỉa mia đang cố gắng nhịn cười hài hước:
“Khư khư. Ngươi? Một tên tán tu mới chỉ mở được Tam Môn? Động Thiên? Thiên Nhân? Vậy khi đó lão tử chính là Đế Hoàng của toàn bộ Nam Nguyên rồi.”
“HA ha. Còn ta thì là minh chủ của toàn bộ Tu Chân Minh!”
“Còn TA là BÁ CHỦ của toàn bộ thế giới!!”
“Ta thì lấy được tiểu Loan sư muội làm vợ.”
“… … …” – Đám người kia ngừng cười, ngơ ngác và cay cú nhìn về tên đồng bọn vừa mới mở miệng nói câu đó.
“Khốn kiếp! Minh Toàn, toàn phá hỏng không khí. Đây là lý do mà tại sao sư muội không có thích mi!”
“Hừ. Cứ giữ cái tính như vậy, thì đừng hòng có được đạo lữ.”
“Mà hình như Minh Loan sư muội có ý trung nhân rồi.”
“!?!?!!!!”
Rồi sau đó bốn tên đấy lao vào cãi nhau. Trong khi hai người Tiểu Cẩu, Đoan Cực vẫn cứ đứng đó nhìn bọn chúng với một ý vị cổ quái.
Và tất nhiên là Tiểu Cậu nhận ra bốn tên tu sĩ này, cũng như là bộ áo bào lông vũ và thái độ kênh kiệu của chúng.
Vì không muốn dây vào rắc rối, nên nhân lúc bốn tên đó còn đang “tranh luận nội bộ” với nhau, Tiểu Cẩu khẽ huých vai Đoan Cực và nói nhỏ:
“Chúng ta đi chỗ khác thôi.”
“Hả? Đi? Sao lại phải đi?”
"Không đi thì ở lại làm gì? Đám tu sĩ Cầm Tước Sơn đó kiếm cớ khịa chúng ta mấy ngày nay rồi. Giờ thuyền này sắp sửa tới Huyền Phượng Chi Quan, sân nhà của chúng, nên chúng lại muốn gạ ngươi đấu pháp để nhạ nhục đấy.
Với lại, cả lão sư phụ ta và thuyền trưởng đều nói rằng đừng có dây với bọn chúng, không lại mệt xác.”
Tuy không can tâm lắm, nhưng Đoan Cực cũng chẳng có ý kiến gì. Hắn quyết định cùng với Tiểu Cẩu rời đi. Thế nhưng, khi họ mới chỉ đi được có vài bước thì một trong số bốn tên đệ tử Cầm Tước Sơn kia bỗng quát lớn:
“Ơ Kìa! Thiên Nhân tương lai! Hai vị đi đâu mà sớm vậy?”
Cảm nhận được ý vị khích tướng, Đoan Cực liền quay ra, đáp lại:
“Ha ha. Chúng ta đi thực khí, để sớm ngày đắc đạo thành Thiên Nhân. Không biết chư vị cao đồ muốn chỉ giáo gì?”
“Ai da!” – Tên đệ tử Cầm Tước Sơn đó không ngờ tên tán tu này lại mạnh miệng như vậy, thành ra nhất thời không biết đáp trả ra sao.
Thấy đồng môn của mình đang gặp vấn đề về giao tiếp, một tên đệ tử Cầm Tước khác liền bước ra nói thay hắn:
“Hừ! Dù cho ngươi có là tán tu, nhưng thân là tu sĩ mà lại không chịu cố gắng tu luyện và học tập tạo nghệ để giúp ích cho muôn dân thiên hạ, chỉ biết suốt ngày nằm mơ nói mộng. Ngươi không thấy có lỗi với từng ngụm Linh mà ngươi hít thở vào người sao?” – Tên đệ tử Cầm Tước này nói xong mà cảm thấy hả hê. Hắn vốn luôn muốn được là người nhắc lại mấy lời này với kẻ khác, mà giờ mới có cơ hội.
“Ha ha. Đúng thật là đệ tử danh môn, đến cả lời sỉ nhục cũng thâm ảo hơn người đời.” – Đoan Cực bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
Thấy vẻ mặt đó của Đoan Cực, Tiểu Cẩu vội bắt lấy bả vai hắn mà khuyên can:
“Dừng lại đi, nó không đáng đâu.”
Đoan Cực gạt tay của Tiểu Cẩu ra, cười lớn đầy tự tin:
“Hừ, nếu như đạo tâm bị thách thức mà còn để yên chịu trận, thì còn thực khí tu luyện cái nỗi gì?” – Rồi hắn hướng về phía bốn tên đệ tử Cầm Tước và thách thức:
“Chư vị cao đồ Cầm Tước Sơn. Tại hạ đây tán tu nông cạn, mong được chư vị dạy dỗ một phen!”
Đám người Cầm Tước Sơn nghe vậy, đồng loạt cười gian manh khoái chí. Còn Tiểu Cẩu thì bóp trán, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị sẵn tinh thần lấp thêm một cái hố nữa cho Đoan Cực.
Tính ra, đây là cái hố rắc rối thứ bảy mà tên c·hết tiệt này tự nguyện nhảy vào kể từ khi đặt chân tới Lâm Viên Châu rồi. Còn Tiểu Cẩu thì cũng đã sớm từ bỏ việc tìm lời giải đáp cho câu hỏi rằng, làm thế quái nào mà tên đầu đất này lại có thể sống được đến lúc này cơ chứ?
Đám người Cầm Tước Sơn bàn bạc với nhau, một tên trong số chúng bước ra lớn tiếng:
“Ha ha. Hiếm thấy có tán tu nào có đảm lượng như ngươi. Nếu vậy thì, tuy tu vi của ta nông cạn, nhưng cũng mạo muội chỉ giáo một phen.”
“Được. Mời các hạ.”
“Mời.”
Đoan Cực và tên kia cùng di chuyển đến giữa boong thuyền, nơi có phạm vi đủ rộng. Những người khác nhìn thấy tu sĩ chuẩn bị đấu pháp nên hò reo kéo nhau ra xem.
Tiểu Cẩu chán nản, biết giờ này chẳng thể cản nổi Đoan Cực nữa nên đành chuyển sang đắn đo xem có nên mở kèo đặt cược hay không? Ít nhất thì cũng thu về được chút lộ phí để an táng cho tên đần này một cách tử tế… Mà chắc mua quan tài loại sơ xài thôi cho tiết kiệm.
Và thế là một trận đấu pháp xã giao bắt đầu.
Tiểu Cẩu gồng linh nhãn "trời sinh" của mình lên nhìn thử. Hắn thấy mình chẳng nhìn thấu được linh khí và Linh của tên đệ tử Cầm Tước Sơn kia, mặc dù vẫn cảm nhận được chúng. Điều đó chứng tỏ về diện tu vi linh khí, thì hắn ta trên Đoan Cực ít nhất một bậc.
“Vậy thấp nhất là đã khai Tứ Môn. Đã vậy Cầm Tước Sơn, nếu đúng như lời lão khọm đó nói, thì chính là bá chủ thật sự của Lâm Viên Châu này. Vậy nên đệ tử hẳn sẽ phải có rất nhiều đồ tốt. Thế thì tên ngốc Đoan Cực chỉ có thể dựa vào lợi thế về kinh nghiệm chiến đấu… … … Hay là hỏa thiêu hắn rồi rắc tro theo gió cho tiện nhỉ. Vì đằng nào tính hắn cũng thích tiêu diêu tự tại. Hừm… Ổn đấy.”
Trong lúc Tiểu Cẩu đang tính toán tài chính, thì Đoan Cực và tên đệ tử Cầm Tước kia cũng đã vận khí xong xuôi.
Và theo đúng như phong cách của mình, Đoan Cực dồn linh khí đạp sàn và lao nhanh lên trước với một tốc độ cực nhanh. Đồng thời trước đó hắn cũng đã sớm chà nóng bàn tay, khiến hai nắm đấm cứng chắc của hắn cũng bùng lên hai ngọn lửa!
Đoan Cực với một hỏa quyền xé gió lao nhanh tới. Tên đệ tử Cầm Tước cười khểnh rút linh phù.
Linh lực điểm, linh phù rách tan. Một màn chắn linh quang bỗng nhiên hiện ra cản hoàn toàn nắm đấm của Đoan Cực.
Đoan Cực không một chút chần chừ, nhanh tay móc ngược tay còn lại. Hắn ra tay quá linh hoạt, tên đệ tử Cầm Tước còn chưa kịp cười tự mãn xong thì đã phải thất kinh, vội vàng huy động vai và tay ra đỡ.
Ba!
Tên đệ tử Cầm Tước bị đấm cho thụt lùi lại vài bước. Hắn cảm thấy cánh tay mình tê dại, không ngờ rằng cú đấm thứ hai của tên tán tu này có uy lực lớn đến thế. Hắn nhanh chóng hiểu ra cả cú đấm đầu tiên và hai đoàn linh hỏa kia chỉ là mồi nhử. Thực chất tên tán tu đó đã vốn muốn dồn linh lực vào cú đấm thứ hai ngay từ đầu.
“Hay cho một giới tá--” – Hắn còn chưa kịp nói hết thì Đoan Cực đã lại xồ ra, chấp hai tay vung ngang một chặt thẳng ngực hắn hắn.
Tên đệ tử Cầm Tước vội vã hít thở và thúc dục toàn bộ linh khí để đưa tay ra cản lại. Thế nhưng vì hắn đang quá vội nên chuyển hóa chẳng được bao nhiêu, thành ra không thể đọ nổi với man lực của Đoan Cực.
BỤP!
Nhận một đập thẳng lên người, tên đệ tử Cầm Tước ngã ngửa ra sàn gỗ, ho sặc sụa ra máu.
Đoan Cực lúc này đang rất hăng máu, liền cười lớn hô to:
“Phục chưa?!”
Tên đệ tử Cầm Tước tức đến điên người, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra là mình đã b·ị đ·ánh bại và cần có thời gian để ổn định linh khí. Thế nên hắn chỉ có thể cúi đầu ngồi đó, thay vì phải nói mình nhận thua.
Trước vẻ mặt của hắn, đám khách thuyền bắt đầu xì xào bàn tán về thực lực của tên tán tu kia. Còn những tên Cầm Tước đệ tử còn lại thì cười như điên cả lũ. Một tên mở lời:
“Ha ha. Cho chừa cái tội khinh địch, rõ ràng là có nhiều lợi thế hơn mà vẫn để thua. Các sư trưởng thì luôn dạy rằng đừng coi thường một giới tán tu. Mà ngươi thì lúc nào cũng bỏ xuống núi tìm gái. Đáng đời lắm!”
Tên vừa bị thua Đoan Cực cay cú quát lại:
“Hừ. Vậy có giỏi thì ngươi lên đi.”
“Ta? Hừ hừ, được thôi.” – Rồi hắn, quay ra nhìn Đoan Cực:
“Mong đạo hữu chỉ giáo.”
“Ha ha. Mời!” – Đoan Cức lúc này cảm thấy mình chính là vô địch thiên hạ. Và đáp lại tâm thế đầy tự tin của hắn, một hỏa cầu đột nhiên được bắn ra.
Đoan Cực hừ lạnh, ngay lập tức phất tay gạt tan nó.
Thế nhưng. Ngay khi tàn lửa hồng tan đi.
Thân ảnh của tên vừa thách đấu đã lao gần tới Đoan Cực, áp một chưởng thẳng gần mặt hắn.
Đoan Cực vội vã gạt luôn chưởng này, nhưng lại không để ý rằng tên kia vừa mới thuận tay dán một tấm phù lên ngực của hắn.
Bị gạt mất chưởng phong, nhưng tên đệ tử Cầm Tước vừa mới lên sàn vẫn cười tươi khoái trí. Hắn bắt ấn quyết, miệng thầm hô:
“Khai!”
Ngay lập tức là bùa vừa được dán lên ngực đoan cực rách tan, hóa thành một cơn gió mạnh thổi bay Đoan Cực về phía. Lưng của hắn đập mạnh lên cột buồng, đúng ngay chỗ có đinh sắt nồi ra!
Đoan Cực đau đến điếng cả người, vậy mà lại chẳng có thời gian để xót xa. Bởi vì tên Cầm Tước đệ tứ kia đã lại một lần nữa lao vào hắn cùng với một chưởng được rót đầy linh lực.