Q1 - Chương 1: Một Buổi Trưa Nắng
Diễn Thiên Kỷ - tháng thứ 7 năm 2031.
Tầng trời hạ không phía trên Lâm Viên Châu lúc này đang rất thưa mây. Tại đó, có mười mấy con thuyền phi hành phàm dụng đang đua nhau lướt gió mà hướng thẳng về Huyền Phượng Chi Quan, tạo thành một cảnh tượng vô cùng hiếm gặp trên bầu trời Lâm Viên xanh rộng.
Vì sao ư? Bởi lẽ châu vực này là một trong những vùng đất cổ hủ bậc nhất trên toàn bộ Nam Nguyên địa vực.
Ở đây, tu sĩ sẽ chỉ thống trị chứ không phục vụ phàm nhân, thành ra những linh chức phàm dụng như Không Thuyền Sư ở nơi đây thường bị kỳ thị và không được phát triển như là ở những châu vực khác.
Điều này dẫn đến việc số lượng thuyền phi hành dùng cho phàm dụng ở Lâm Viên Châu vô cùng ít ỏi, phần nhiều là những con thuyền phi hành thô sơ hoặc cùng lắm là nhất cấp.
Tuy rằng vẫn có một bộ phận tán tu có thực lực đổi nghề đi lái thuyền, có được những con thuyền nhị cấp. Thế nhưng vì những quy củ và sự cấm đoán nên số những của chúng cũng chẳng nhiều.
Còn về phần thuyền tam cấp trở lên, thì có cho tiền cũng chẳng có ai dám đem ra để dùng cho phàm dụng.
Nên có thể nói, cảnh tượng nguyên một tá thuyền nhị cấp đang cùng nhau bay thành một đàn như thế kia, đúng thật là một kỳ tích hiếm thấy.
Hiếm đến nỗi mà thỉnh thoảng lại có một, hai con tàu tuần không đồ sộ, được trang bị v·ũ k·hí hạng nặng đến tận răng, của các thế lực tu sĩ bản địa bay ké vào để “kiểm tra an ninh trật tự” cho vui, tiện thể xin chút tiền mãi lộ với những câu thần chú bất hủ na ná kiểu:
“Trời này do nhà ta mở, mây này do nhà ta trồng. Muốn bay qua đây thì phải thu không phí.”
Và những thuyền trưởng nào muốn hàng hóa với hành khách của mình được bình yên bay qua địa phận của các thế lực tu sĩ này, thì tất nhiên đều đã chuẩn bị sẵn chút tiền thừa đủ để làm quà kết thân với gia chủ.
Thế nhưng mấy cái phong tục rườm rà, vớ vẩn này cũng chỉ có thể áp dụng với những con thuyền bình thường, cùng với đám tên thuyền trưởng thiếu kinh nghiệm và nhát cáy của chúng mà thôi mà.
Chứ vài ba thứ “luật ngầm” đó sao có thể moi nổi đồng linh tệ nào từ trong túi của thuyền trưởng Phong Ưng – chủ nhân của con thuyền Thập Niên Phi Yến lừng danh một cõi?!
Và tại chính lúc này đây! Ở khoảng trời trung không ở phía trên hạ không, nơi mà không thuyền phàm dụng nào được phép bén mảng, có một thuyền rách nát tàn tạ với hàng chục miếng vá tạm bợ để che đi những lỗ thủng vỡ to tướng, đang bay thảnh thơi sát trên bề mặt trên của Hôi Vũ Vân Hải.
Nó chính là Thập Niên Phi Yến, con thuyền phi hành phàm dụng nhanh, rẻ và thỉnh thoảng an toàn nhất Lâm Viên Châu! Thậm chí, nhiều con thuyền và linh cụ phi hành chuyên dụng cho tu sĩ cũng chẳng thể nào nhanh được hơn nó.
Vùng Lâm Viên Châu này vốn nằm ở miền đông bắc Nam Nguyên, nên có khí hậu đặc trưng là nóng ẩm. Mưa rất lâu, mà nắng trưa thì vô cùng gắt gỏng.
Mà hiện tại cũng đã qua giờ ăn trưa, khí trời cũng đã sớm trở thành oi bức với từng cơn gió nồm gay gắt cứ thỉnh thoảng lại thiêu đốt da thịt của con người.
Thành ra trên boong của thuyền Thập Niên Phi Yến lúc này cũng chẳng mấy tên điên dám mò lên để ngắm cảnh.
Vậy mà Tiểu Cẩu lại đang ở đây, với một vẻ mặt hối hận vô cùng tận. Tên nam nhân này không phải là dân bản địa ở Lâm Viên Châu, mà là một lữ khách giang hồ đang lão sư phụ già của mình trên đường tới Bắc Hoang để tham gia Đoạt Duyên Đại Hội.
Và đừng có nhìn bộ dạng của hắn lôi thôi, tóc tai xám bạc, cằm thì đầy râu mà tưởng rằng hắn là một đại thúc có tuổi. Thực chất hắn mới chỉ có đôi mươi thôi.
Thậm chí trên đời này còn chẳng có mấy thanh niên mới đôi mươi, không có tu vi linh khí nào có thể bì được với hắn, chí ít là về mặt tiền án tiền sự.
Bởi lẽ hiện tại hắn đang phải mang trên mình Cấm Tu Lạc Ấn tứ cấp của Tu Chân Minh, một trong những lệnh cấm nặng nhất mà một cá nhân không có tu vi linh khí có thể gánh chịu.
Thế mà mỉa mai thay, cái kẻ mà đang làm phiền hắn lúc này, cũng là vì cái Cấm Ấn c·hết tiệt kia mà đến.
Đang lải nhải trước mặt Tiểu Cẩu lúc này, là Đoan Cực… kẻ tự gọi mình là đồng bệnh tương liên với hắn?
Tên Đoan Cực này là một tán tu, cũng bị Tu Chân Minh hạ lên người Cấm Tu Lạc Ấn. Có điều, Cấm Ấn của hắn lại chỉ là nhị cấp, đã vậy còn sắp mãn hạn, khoảng tầm một tháng nữa là sẽ tự tiêu tan.
Thành ra Tiểu Cẩu cũng không cho rằng hắn với Đoan Cực là đồng bệnh.
Tuyệt vọng, Tiểu Cẩu vuốt mặt rồi nhìn về cái miệng không ngừng bi bô lải nhải của Đoan Cực với một vẻ ngao ngán.
Hắn không nhịn được mà lại một lần nữa hồi tưởng về quá khứ, về cái ngày mà nghiệp duyên giữa hắn với cái tên đần lắm chuyện này bắt đầu.
Chuyện là vào khoảng gần hai tháng trước, Tiểu Cẩu và lão khọm sư phụ của hắn vô tình bắt gặp Đoan Cực đang bị "đuổi g·iết". Và cái tên đần này khi thấy thì lập tức cầu cứu khóc than. Họ!? Hai tên phàm nhân một già một trẻ?
... … Cho đến tận bây giờ, Tiểu Cẩu vẫn chẳng hiểu sao khi đó mình lại ra tay đáp lại lời kêu cứu của cái tên c·hết tiệt này nữa?
Sau khi được cứu, Đoan Cực vì muốn cảm tạ và vì cũng là cùng đường lên phía bắc, nên đã đi quyết định đi theo hai sư đồ hắn, với tư cách là hộ vệ...
Và suốt hai tháng đi chung với nhau, hai thầy trò hắn đã phải bảo kê và giải cứu tên đần này thêm gần mười lần nữa.
Tiểu Cẩu chẹp miệng, thầm kêu khổ.
Bởi lẽ vốn lúc đầu, Đoan Cực cũng có vẻ ngoài trầm tính, ít nói đặc trưng của giới tán tu. Thế rồi, chuyện gì đến thì cũng phải đến.
Việc hai sư đồ bọn họ đối xử với hắn quá tự nhiên và cởi mở, cộng với sự xuề xòa của sư phụ hắn, đã nhanh chóng khiến cho đủ thứ thói xấu của Đoan Cực lòi hết ra.
Để rồi cái vỏ bọc trầm tính dễ gần của tên đần này bỗng dưng vỡ tan tành, để lộ cái nguyên hình thô thiển và phiền phức của hắn ra trước nhân thế...
Và mọi chuyện còn tồi tệ hơn, khi mà lão sư phụ của hắn nói với Đoan Cực rằng trên người hắn cũng bị hạ Cấm Tu Lạc Ấn.
Thế là kể từ đó, Đoan Cực đã dần dần chuyển đổi đối tượng làm phiền từ lão sư phụ hắn sang hắn. Suốt ngày kiếm hắn để tán chuyện, không ngừng lải nhải ba hoa khiến cho hắn như muốn phát điên!
Và điều này thì chỉ càng làm cho Tiểu Cẩu nghĩ đến một cái thuyết âm mưu. Đó chính là lão sư phụ của hắn vì bị làm phiền nhiều quá, nên mới ngầm ném cục nợ Đoan Cực này ra cho hắn.
Và tuy rằng không hề ghét bỏ gì Đoan Cực, thế nhưng cái suy nghĩ "đá đít Đoan Cực rơi khỏi thuyền" vẫn cứ luôn là một lựa chọn đáng để cân nhắc, trong dạo gần đây, của Tiểu Cẩu.
Lúc này, Đoan Cực vừa mới chuyển sang “hồi tưởng” về cái lúc mà hắn một mình đánh bại một con Thủy Kỳ Lân khổng lồ, cao tới hơn ba trượng chỉ với một cây gậy cởi lò bé xíu. Còn Tiểu Cẩu thì cũng vừa quyết định sẽ nhảy luôn khỏi thuyền để tự kiếm tìm sự giải thoát!
Hắn không đùa đâu. Ngoài nhảy thuyền ra, thì hắn cũng chỉ có hai lựa chọn. Một là đứng đây chịu sự hợp công giữa trí tưởng phi thường của Đoan Cực và cái thứ khí hậu xa lạ vô cùng đáng ghét của châu vực này. Hoặc là phải trở về khoang dưới để nghe lão sư phụ già khú của mình ba hoa tán gái.
“Haaa. Hôm nay trời thật đẹp.” – Tiểu Cẩu tự dối lòng, thơ thẩn.
Thế rồi. Lão Thiên như đã nghe được tiếng lòng đang đau khổ của hắn. Khiến cho từ trong những cơn gió nóng ẩm ngược chiều, hắn bỗng nghe thấy một thứ thanh âm cao tần vừa chói tai, vừa đậm vị chát chúa.
Có cớ để đánh lạc hướng, Tiểu Cẩu vội hỏi Đoan Cực xem có nghe thấy gì không?
Đoan Cực tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng dỏng tai lên nghe thử. Ngay lập tức, toàn thân hắn ta nổi hết cả da gà vì kinh hãi.
Và chỉ một lúc sau, thứ âm thanh khó nghe kia càng lúc càng trở lên rõ rệt, khiến Đoan Cực và những người khác trên boong phải nhanh chóng bịt lấy tai, liên tục cầu xin hãy dừng lại.
Ấy vậy, mặc kệ khí trời, mặc kệ sức gió, thanh âm kia vẫn cứ văng vẳng bên tai của đám người, chẳng chịu buông tha họ.
Từ trong thứ tạp âm kinh người đó đó, Tiểu Cẩu lại dần nghe được cả một tia ý chí quật cường đầy non nớt, một chút gì đó bất tuân pha lẫn một lời tự hứa rằng sẽ quyết không bao giờ từ bỏ tuy vô hình nhưng lại luôn hiện hữu.
“Ôi, thanh âm của tuổi trẻ” – Tiểu Cẩu tươi cười, cảm thấy như vậy có khi lại tốt hơn.
Thế nhưng Đoan Cực thì khác. Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi khóa chặt ánh nhìn như được phủ dưới một lớp sương mờ về phía mui thuyền. Nơi có một thằng nhóc chắc chỉ tầm bảy, tám tuổi đang đỏ mặt tía, cố gồng sức mình để thổi mạnh từng hơi vào ống sáo.
Đoan Cực thấy ghét tiếng sáo đó, ghét thằng nhóc kia, ghét tất cả mọi quang cảnh xung quanh và tiện thể ghét luôn cả cái thiên địa bất nhân này hơn cả!
Và hiển nhiên là thiên địa có linh, thằng nhóc kia thổi sáo càng lúc càng hăng. Đến nỗi mà những người khách trên boong khác còn tưởng rằng đó tiếng hung hồn, dã quỷ đang du hành trong cơn gió.
Máu giận trong người Đoan Cực lúc này đã hoàn toàn sục sôi, khiến cho từng đường gân xanh tím trên cả trán lẫn đôi nắm đấm đang xiết chặt của hắn căng đầy và nhấp nhô chuyển động!
Thấy vậy, Tiểu Cẩu, với thân phận là một người lớn đầy mẫu mực, "khuyên" Đoan Cực hãy thật bình tĩnh. Bởi vì đã là một người lớn mẫu mực thì không nên chấp trẻ con.
Và Đoan Cực xồ thẳng luôn tới chỗ thằng nhóc với một thứ tốc độ thượng thừa, giật phăng cây sáo quỷ quái khỏi miệng nó và quát:
“Mi bị điên à?!”
“!...??”- Thằng nhóc giật nảy cả mình, mất đà ngã sấp mặt lên sàn gỗ cứng.
Tiểu Cẩu sững sờ, vội vã chạy tới xem xét.
Thằng nhóc ngã khá đau, thế nhưng nó không hề lên tiếng. Thậm chí lúc bị Đoan Cực dọa, nó cũng chẳng ho he gì.
Thế nhưng, khi cái dáng hình cao gầy, lông tóc bù xù rủ xuống một đôi ánh mắt đen sâu thăm thẳm của Tiểu Cẩu vừa hiện ra, thì thằng nhóc bỗng khóc toáng lên:
*QUÁI NHÂN!!!*
Tiểu Cẩu sững người, thầm thán phục cuống họng của thằng bé nhỏ tuổi này.
“Mi kêu cái gì? Ai làm gì mi?” – Đoan Cực lại quát thằng bé, khiến cho dầu tự đổ thêm vào lửa. Đám người xung quanh bắt đầu nhìn hai người bọn họ với một ánh mắt hằm hằm đầy chính khí và nhẹ nhõm không thôi.
Tiểu Cẩu thấy vậy càng chột dạ. Hắn đã phải lấp hố cho cả lão sư phụ hắn Đoan Cực quá nhiều lần để tự động biết phải làm gì.
Hắn vội vã kéo Đoan Cực ra, tự đập tan cái vẻ mặt cùng thái độ hằm hằm của mình đi, để xây lại một nụ cười đầy khả ái và ngây ngất lòng người để cố dỗ dành thằng nhóc.
Thế nhưng dù hắn có xin lỗi thế nào thì thắng nhóc vẫn cứ gào rú không ngừng nghỉ. Phải đến một lúc sau, khi mà hắn đã đành phải bác bỏ những giải pháp ném nó luôn khỏi con thuyền lúc không ai để ý, mà áp dụng đến hạ sách “đưa quà hối lộ” thì mọi thứ mới trở lại với vẻ bình yên.
Và cách này có tác dụng tốt đến mức gần như là mỉa mai.
Trước thứ đồ chơi quái lạ có hình ống chày, thằng nhóc kia như quên sạch đi tất cả những gì vừa xảy ra. Nó cứ mải mê chơi với cái Vọng Viễn Kính của Tiểu Cẩu cho tới khi nghe thấy tiếng cha mình gọi, thì chạy biến đi mất.
Đau đớn cùng tiếc nuối, Đoan Cực chỉ biết đấy trơ mắt đứng nhìn cái Vọng Viễn Kính, mà mình vốn luôn muốn xin đểu về làm quà cho muội muội khi trở về nhà, khuất bóng xa dần ở trong tay kẻ khác.
“Thế có khi lại tốt hơn.” – Tiểu Cẩu vỗ vai hắn.
“Tốt là tốt ở điểm quái nào?” – Đoan Cực ra vẻ sụt sùi, uất ức:
“Chẳng phải ngươi đã bảo là sẽ cho ta cái Vọng Viễn Kính đó sao?”
“Ta bảo là sẽ suy nghĩ! Với lại nơi đây người ta bài ngoại bỏ xừ. Cứ cầm thứ đó trước mắt người khác thì phiền lắm. Ngoài ra, nó cũng đã hỏng nặng rồi, chi bằng ném cho người khác.
Chứ cho ngươi mà đem nó làm quà, thì muội muội ngươi không chỉ cười vào mặt ngươi, mà còn cười lây sang ta thì c·hết.”
“Hừ. Vậy ngươi giúp ta chọn quà đi. Lần nào cũng chỉ biết nói miệng.”
“Ơ? Chuyện nhà ngươi thì ngươi đi mà lo. Mà từ đầu ngươi bỏ nhà đi làm tán tu làm cái quái gì cho nó mệt? Ngươi bảo nhà ngươi là phú hộ một thành mà.
Sống an hưởng tuổi già không tốt hơn sao? Dù gì thì quê nhà ngươi cũng đâu phải là một địa vực cổ hủ. Sống trong giàu sang chẳng lẽ không tốt hơn làm tu sĩ?”
“Gừ. Đây là đi theo tiếng gọi của tuổi trẻ và nhiệt huyết ngươi có biết không? Cứ ở mãi một chỗ thì sao mà khá lên được?... Với lại ta thích được việc tu luyện, muốn trở thành tu sĩ mạnh mẽ nhất, chưởng khống được cả thế gian!”
“Hừ. Sau đó thì sao? Ngồi đấy đợi c·hết hả? Cái suy nghĩ lạc hậu này của ngươi bị bài trừ kể từ khi Diễn Thiên Kỷ này bắt đầu rồi.
Chỉ có những nơi cổ hủ như chỗ này mới coi trọng hành động ăn không ngồi rồi đó thôi... Mà nếu có ham thú, vậy sao ngươi không thuê lấy một tên tán tu về để dạy cho.
Chứ việc gì phải đi lang thang tới tận những châu vực khác, để rồi suýt c·hết biết bao lần?”
Đoan Cực hơi im lặng, khẽ ho khan, rồi nói:
“Tuổi trẻ.”
Tiểu Cẩu thờ ơ nhìn hắn, mỉa mai:
“Vậy thì tuổi trẻ của ngươi khả năng cao là sẽ sớm trở thành vĩnh cửu đấy.”
“Hả? Vĩnh cửu ư?” – Đoan Cực lơ ngơ rồi gãi đầu cười đỏ mặt:
“Cảm ơn lời vàng ý ngọc của Cẩu đệ, ta sẽ cố gắng luyện linh tu hành để sớm ngày trở thành trường sinh bất tử, hi hi ha.”
“…” – Tiểu Cẩu hơi bóp trán, cảm thấy mỉa mai tên đần này chẳng có chút ý vị nào. Rồi hắn kiếm một góc có bóng râm để ngồi tránh nắng.
Và tất nhiên là Đoan Cực lại mò đi theo Tiểu Cẩu. Vẻ mặt hắn lúc này hơi chứa chan cảm xúc, bảo:
“Ai. C·hết tiệt. Tự dưng ngươi làm ta nhớ muội muội ta quá. Cũng bốn năm rồi, không biết lúc về ta về đến nhà thì bọn họ sẽ có biểu cảm gì đây?"
Tiểu Cẩu nhắm mắt dưỡng thần, nói vu vơ:
"Nếu vẫn chưa từ mặt ngươi thì chắc họ sẽ rất vui mừng."
"Oa. " - Đoan Cực làm vẻ mặt ngạc nhiên:
"Hiếm khi thấy Cẩu đệ ngươi nói được lời hay ý đẹp như vậy. Hiếm thấy, hiếm thấy.”
"Đừng có gọi ta bằng cái tên đó."
"Sao không? Nghe thân mật mà. Nhìn ta đi. Ta đâu có vấn đề gì khi ngươi gọi ta là tên đần trước mặt kẻ khác?”
“Đấy là vì ngươi đần.”
“Kha kha. Gia đình ta chắc chắn là sẽ quý ngươi lắm đấy. Nhất là phụ thân ta. Có khi còn nhận ngươi làm con nuôi cũng nên.”
“Kha kha. Vậy không sợ cha ngươi sẽ quý ta đến mức cho ta thừa kế gia sản thay ngươi sao?”
“Hah. Vậy càng tốt. Như thế thì ngươi sẽ phải ở lại đấy làm bằng hữu với ta thêm thật là lâu.”
“…” - Tiểu Cẩu im lặng một hồi như là đang đắn đo suy nghĩ. Rồi hắn đáp lại Đoan Cực một lời cuối cùng, trước khi thực sự chợp mắt một chút:
“Đồ đần.”
Ở phía trên đầu hai người bọn họ, nắng vàng trưa càng lúc càng chói lòa rực rỡ.