Chương 10: Những Con Chó Nhỏ
Cầm theo con mộc cẩu đi ra hành lang rộng lớn bên ngoài Tác Khí Gian, Tiểu Cẩu chọn đại một bàn gỗ khuất bóng người bên cạnh lan can để ngồi xuống nghiên cứu con khôi lỗi.
Thực sự thì, hắn vẫn chẳng hiểu rõ tại sao khi đấy mình lại cảm thấy thích con mộc cẩu này. Có lẽ đơn giản là vì thích kiểu cách của nó, mà cũng có lẽ là không. Hắn giờ cũng chẳng chắc là tại sao nữa?
Thế nhưng mà thôi kệ.
“Đã mất tiền mua mâm thì phải cố đâm cho nó thủng thôi” – Tiểu Cẩu nhại lại lời của lão sư phụ già của hắn rồi bắt đầu quan sát con mộc cẩu.
Đầu tiên hắn sờ nắn và quan sát khắp ngóc ngách của con chó, để tìm xem liệu nó có phải là loại khôi lỗi thú hoạt động nhờ linh tệ? Hay là thuộc loại cổ điển, cần tu sĩ phải liên tục truyền linh lực để điều khiển.
À mà suýt thì quên, nó vốn là một thứ đồ chơi thì đâu cần thiết phải truyền linh lực?
Và rồi đang lúc lần mò, hắn bỗng thấy được một rãnh hẹp dài nằm ở sâu trong miệng của con khôi lỗi. Thế là hắn liền thử rút một mai đồng tệ ra, đút thử vào.
Bất ngờ, hai mắt được lắp bằng hai mảnh thủy tinh của con mộc cẩu lóe sáng lên, thế nhưng ánh sáng lại vô cùng yếu. Đặc biệt là phần mắt bên trái, chỉ lóe sáng một chút rồi nứt toác ra, lại trở thành tối tăm ảm đạm.
Tiểu Cẩu thích thú, gắp mảnh mắt trái của con mộc cẩu ra và lôi ra từ bên trong một viên sỏi nhỏ li ti, được gắn liền với một sợi chỉ mảnh.
“Ồ, xem nào. Sử dụng cả một loại quang thạch nào đó để làm mắt ư? Người làm ra thứ đồ chơi này đúng thật là rảnh. Lại còn cần có cả linh tệ để kích phát nữa. Đúng là một thứ đồ chơi xa xỉ.”
Tiểu Cẩu mỉm cười, chống tay lên bàn để quan sát xem con chó nhỏ này còn có thể làm gì khác? Thế nhưng hắn đợi mãi mà vẫn chẳng thấy nó thực hiện bất cứ hành động gì.
Hắn cau mày, vuốt râu, rồi bắt đầu ấn tay lên khắp các ngóc ngách còn lại của con chó để xem có cơ quan, nút ấn kích hoạt nào nữa hay không? Xong rốt cuộc là vẫn chẳng có.
Thấy chán nản, Tiểu Cẩu thấy gục đầu xuống than thở.
“Đúng thật là đen đủi.” – Cơn buồn bực trong hắn càng lúc càng dâng cao.
Hắn có cảm giác thiên địa lúc này có vẻ đang thiếu sót một điều gì đó? Thời không bao la thì cứ trôi thật chậm rì, khiến lòng hắn trở lên sốt ruột. Mọi thứ cứ như là quá mức… bình yên.
“Ài, biết vậy khi đó đã dẫn tên đần kia đi cùng. Lừa hắn đứng ở đấy để đi một mình, đúng thật là một sai lầm chí mạng.” – Tiểu Cẩu thở dài, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn con mộc cẩu.
Có cơn gió nhẹ thổi thoáng qua, Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu trước sự yên bình êm ả hiện tại.
Ngắm nhìn con mộc cẩu nhỏ cũ sờn bạc màu, Tiểu Cẩu hơi chút thở dài và đặt nhẹ hai ngón tay lên cái đầu gỗ của nó. Rồi hắn bắt đầu vuốt ve dọc xuống đến tận đuôi của con khôi lỗi, tưởng tượng rằng mình đang vuốt ve một con thú thật sự.
Và hắn cũng ước sao mọi thứ đúng là như vậy. Hắn thích chó mèo, thích cảm giác vuốt ve cưng nựng chúng. Thế nhưng tất cả những gì mà hắn cảm nhận được lúc này, chỉ là sự sần sùi nhưng lại khá “đàn hồi” của lớp vỏ gỗ mục, sự ấm nóng của quá trình tỏa linh lực của đồng tệ giờ chắc đã nóng đến bỏng tay. Và cuối cùng là một sự rung lắc nhè nhẹ, tới từ những cái vẫy đuôi bất chợt của con khôi lỗi thú.
“?” – Tiểu Cẩu chợt ngẩng đầu dậy, dán mắt sát vào con mộc cẩu.
“Đúng thật là đang vẫy đuôi rất đều sang hai bên.” - Hai mắt của hắn dần sáng lên, đồng điệu cùng với con mắt phải cũng đang dần tỏ rõ của con chó. Hắn nhanh chóng hiểu ra rằng, thì ra con khôi lỗi thú này có cơ quan ở đây.
Thế là hắn tiếp tục vuốt ve đều con khôi lỗi. Hắn càng vuốt, thì càng thấy được đuôi của con chó cử động rõ ràng hơn, cho tới khi mọi cử động trở lên uyển chuyển cứ y như là thật.
“Người làm ra mi thật sự là rất chuyên tâm” – Tiểu Cẩu thầm khen ngợi và bắt đầu suy tính mọi chuyện đang diễn ra:
“Nếu như con khôi lỗi này có thể kích hoạt cơ quan theo cách vuốt ve. Vậy thì…”
Tiểu Cẩu chợt cảm thấy phấn khích, liền đưa nốt tay còn lại của mình lên để nựng cằm và cổ cho con chó nhỏ.
Cạch.
Ngay khi hắn vừa làm như vậy, con mộc cẩu đột nhiên nằm ngửa ra và liên tục cử động miệng của mình như đang kêu sủa. Trong khi đó, đuôi vẫn cứ bảo trì sự ve vẩy trông sống động đến lạ thường, hệt như một con vật thực sự vậy.
Cảnh tượng này khiến Tiểu Cẩu hơi mỉm cười, khẽ lẩm bẩm:
“Nó từng được gắn một loại vọng âm thạch nào đó để mô phỏng tiếng kêu sao? Chắc giờ cũ quá nên đã bị hỏng. Hừ, không biết là người làm ra tác phẩm này còn có chiêu gì khác không?” – Lúc này, tinh thần của Tiểu Cẩu đã được kéo cao trở lại. Hắn quyết đoán hạ tay vuốt ve bụng của con chó.
Ngay lập tức, ánh quang trong con mắt phải của nó đột nhiên bừng sáng tỏ hơn trước gấp khoảng chục lần, in lên tấm áo của Tiểu Cẩu một chiếu ảnh nhạt mờ.
“!?” – Tiểu Cẩu thấy thích thú, vội cúi xuống nhìn thì cái chiếu ảnh đó có hình dạng như là một hoạt họa đang chuyển động. Hắn bật cười bất lực:
“Cái gì thế này? Chẳng lẽ là bản đồ kho tàng, động phủ của tiên nhân, thánh giả? Hay thậm chí công pháp từ thượng cổ?? Ha ha, sao lại đột nhiên vậy cơ chứ? Mi đúng thật là một thứ đồ chơi đáng tiền.”
Thế nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy “bất đắc dĩ” được bao lâu thì chiếu ảnh kia đột nhiên nhiễu loạn rồi biến mất. Mọi hành động của con mộc cẩu chợt dừng lại giữa chừng. Và toàn thân của nó cũng bắt đầu xì khói đen khét lẹt, nhất là từ trong miệng.
Tiểu Cẩu vội vã thò tay vào miệng con khôi lỗi thú, nhịn đau mà rút mai linh tệ giờ đã cháy bỏng đen than ra khỏi đó. Rồi hắn há miệng thổi phù phù, mong sao nó có thể sớm hạ nhiệt.
Sau khi khói đen bay đi hết, toàn thân con mộc cẩu cũng nguội lại. Thế nhưng có vẻ nó đã bị hỏng hoàn toàn.
“Ài, có lẽ là không được đem ra dùng hay sửa quá lâu đây mà.” - Tiểu Cẩu cố nhét linh tệ vào lần nữa, nhưng chỉ là vô ích.
Những lúc như thế này, hắn lại cảm thấy chán ghét bản thân bởi vì mù tịt về khoản chế tác hay sửa chữa khôi lỗi.
Hết cách, hắn đành bọc con mộc cẩu với con mắt trái của nó lại cẩn thận rồi cất vào trong áo, lòng thầm nhủ:
“Lão khọm đó chắc chắn biết sửa. Vậy giờ chắc đi mua một bình rượu về cho lão thôi…”
Cùng lúc đó, bên trong Tác Khí Gian.
Đoan Cực cuối cùng cũng đọc thuộc lòng tờ “quy tắc đối với khách nhân chân giải” cho hai tên hộ vệ nghe. Và được chúng tự tay mời vào trong những gian hàng.
Đoan Cực bực bội, thầm chửi rủa tất cả, đồng thời thề thốt rằng có một ngày mình Chân Diễm, Trúc Cơ thì sẽ quay về đây, bắt hai tên khốn kiếp này đọc thuộc lòng mười triệu vạn lần hơn trăm con chữ đáng nguyền rủa đó!
Cùng với sự tin tin và khao khát phục thù vừa mới được nhen nhóm, Đoan Cực hùng dũng tiến sâu vào giữa một rừng những gian hàng đầy những thứ tạo vật kỳ huyễn quang mang.
Hắn tin rằng, khoảnh khắc này chắc chắn là một khoảnh khắc quan trọng nhất mà sau này sẽ được ghi vào lịch sử, khoảnh khắc mà Đoan Cực đại tiên lần đầu THỰC SỰ học hỏi về thế giới của linh cụ kỳ binh!
Vừa tiến sâu vào trong những dãy gian hàng, vừa mải mê tưởng tượng, hắn bất chợt nhận ra rằng mình đã lạc mất lối ra.
~ ~ ~
Ở tại Vọng Tước Gian, Phong Ưng đăm chiêu ngồi nhìn lão hán thành chủ bốc nốt cái bánh Hàn Linh cuối cùng trên đĩa. Rồi hắn hỏi:
“Nếu thực sự lần trăm năm thịnh hội này sẽ xảy ra những chuyện như vậy… Thì sẽ có rất nhiều người bị cuốn vào, chịu thiệt.”
Lão hán thành chủ nghe vậy liền cười mỉa mai:
“Lo lắng cho muôn dân thiên hạ sao? Càng lúc ta càng chẳng nhận ra ngươi rồi đó.”
“Thưa, thường ngày Phong Ưng tính có hơi bất cần. Nhưng đứng trước chuyện lớn như vậy, thì Phong Ưng không thể không bận tâm thật kỹ.”
“Ưm. Bánh rất ngon mà cũng rất mát. Chỉ tiếc là trù sư hôm nay cho hơi nhiều đường. Chẹp, kiểu này là lại hỏng mất răng thôi.” – Nói xong, ông bỏ luôn cái bánh vào miệng rồi nhai một cách thật ngon lành.
“…” – Phong Ưng yên tĩnh chờ đợi, mặc dù trong lòng hắn lúc này đang rất là khẩn trương.
Lão hán thành chủ nuốt ực bánh, móc răng, đá lưỡi, uống một ngụm rượu thật to, cười hà hà đầy mãn nguyện rồi bảo:
“Thực ra thì ngươi cũng đâu cần phải khổ thế. Chỉ cần thắp lại mồi lửa, đốt lên Chân Diễm Lam Vân Dực và kế thừa cái động phủ đã truyền thừa được bảy đời đó.
Sau đó đưa ra ước nguyện lên cho Nội Sự Điện, đem tất cả những chuyện đau đầu này cho kẻ khác xử lý. Ngươi vừa đỡ khổ, bằng hữu, người quen của ngươi cũng sẽ được yên vui.”
“Chúng ta đã quyết định không bàn đến việc đó rồi mà thành chủ.” – Phong Ưng cười khổ.
“Ồ thế ư? Ôi cái đầu óc lú lẫn này.” - Lão hán thành chủ tự vỗ đầu rồi cười cợt:
“Mà trong khắp bán kính bảy trăm dặm Huyền Phượng Chi Quan, đâu chỉ có mỗi thành Lưu Hương này là được chọn làm bãi săn cho Vạn Tước Đăng Vân? Hừm, nhà ngươi không định quan tâm nốt những nơi khác đấy chứ?”
“…” – Phong Ưng không có câu trả lời.
Lão thành chủ thở dài, xua tay bảo:
“Thôi, ta chỉ nói vậy thôi. Ngươi cũng đừng căng thẳng quá. Thời thế thay đổi rồi, Trưởng Lão Hội và Nội Sự Điện chắc chắn không làm gì quá tay đâu. Dù gì thì đây cũng chẳng phải là một trò tiêu khiển.”
Đôi bàn tay của Phong Ưng chợt siết lại, hơi run rẩy. Hắn vốn định cầm vò rượu lên uống để nhất chìm những suy nghĩ đang cố lệch ra khỏi cảm tính thường nhật, thế nhưng lần này hắn nhịn lại, nói thẳng thừng:
“Cũng bởi vì không phải là trò tiêu khiển. Vậy nên sẽ có rất cảnh thương đau. Dù gì thì… Tất cả là vì sự huy hoàng của núi Cầm Tước.”
Trước ánh mắt chợt hiện vẻ nghiêm nghị ấy, lão thành chủ cũng không thể hiện ra chút vẻ mặt gì, chỉ hưởng ứng lại:
“Vì núi Cầm Tước.”
Phong Ưng nhìn lão thành chủ:
“Vậy là ngài đã có chuẩn bị gì rồi đúng không? Nếu không thì đã chẳng nói với Phong Ưng những điều này.”
Nghe vậy, lão thành chủ vuốt chợt nhẹ cái nhẫn mà ông đeo trên tay, lấy ra từ đó một mai ngọc giản và đưa cho Phong Ưng, nói:
“Hôm nay uống rượu, ăn bánh của ngươi. Vậy hãy coi như đây là tiền chi trả. Nhưng mà đừng nên đâm đầu vào sâu quá. Tốt nhất là sau khi chu toàn được cho chính mình thì rút tay ra luôn. Hãy tự biết điểm mà dừng.”
Phong Ưng nhận lấy mai ngọc giản, đang định áp lên trán để đọc nội dung trong đó, thì lão thành chủ lên tiếng:
“Dài lắm. Đợi khi nào về rồi hẵng đọc.”
“… Phong Ưng, tạ ơn thành chủ đã chỉ cho đường sáng.”
“Hừ. Đừng làm quá lên như thế. Người ngoài nhìn vào lại đánh giá.”
“Dạ. Phong Ưng đã hiểu.”
“Nên là thế.” – Nói rồi, lão hán thành chủ đứng dậy và bắt đầu rời đi. Trước khi ra khỏi tổ chim, ông có đứng lại một chút và nói thêm một lời:
“Phong Ưng này.”
“Dạ.”
“Bảo trọng.”
“Cung tiễn sư tr--”
“ĐẠI CA!” – Tiếng hô của Tiểu Cẩu vang vọng lên từ phía lối vào, khiến Phong Ưng phải dừng lời tiễn biệt của mình lại để ngó mắt nhìn xem.
Tiểu Cẩu chạy thật nhanh tới với một vẻ hớn hở. Bởi lẽ mới bay nãy, hắn chợt thông ngộ ra rằng, kiểu cách thiết kế và những họa tiết trên con mộc cẩu của mình đều khá giống với con mộc ưng của thuyền trưởng Phong Ưng.
Khả năng cao là từ cùng một lò xuất xứ. Thế là hắn quyết định trở lại đây nhờ Phong Ưng xem thử. Nếu thành công thì chẳng cần phải tốn tiền mua rượu đút lót lão khọm sư phụ hắn nữa.
Thế nhưng khi tiến lại gần tổ chim, tâm trạng vui vẻ của Tiểu Cẩu chợt nhạt nhòa lại. Bởi vì hắn thấy lúc này thuyền trưởng Phong Ưng đang không ngồi một mình say xỉn như là hắn đã mường tượng, mà là đang ngồi cùng ai đó đứng bên cạnh bên.
“Một lão già? Lại là một lão già??” – Tiểu Cẩu ngay lập tức giấu đi sự buồn bực của mình đằng sau một vẻ mặt trung dung. Hắn cất tiếng:
“Ơ đại ca. Huynh đang có khách sao?”
Phong Ưng nhanh chóng cười vui hào sảng, đưa tay ra giới thiệu:
“Nào nào hiền đệ. Đây là một vị tiền bối của ca. Đệ hãy ra đây chào hỏi một chút.”
Tiểu Cẩu nghe vậy liền tiến lại gần, hướng về lão hán mà khẽ cúi đầu chào hỏi một cách xã giao:
“Kính chào tiền bối.” – Tuy rằng lúc này trong thâm tâm hắn đang thầm chửi rủa rằng “việc quái gì mình phải chào cái lão cốt đột này?”.
Tuy nghĩ thế, nhưng Tiểu Cẩu vẫn chẳng phải là tên đần. Nếu thuyền trưởng Phong Ưng mà tỏ vẻ kính trọng lão ta như vậy, thì lão hẳn là một cao nhân.
Đã vậy, hắn còn chẳng thể cảm nhận một chút linh khí nào từ lão ta. Điều nói lên rằng, khả năng cao là lão già cao to này có tu vi linh khí thâm hậu đến vô cùng, quá mức để một kẻ như hắn có thể cảm nhận được, dù chỉ là một chút.
Lão hán thành chủ hơi liếc mắt quan sát Tiểu Cẩu, bỗng hỏi trực tiếp:
“Tiểu huynh đệ. Ngươi đã mắc phải tội gì mà bị Tu Chân Minh hạ Cấm Tu Lạc Ấn tứ cấp?”
“!” - Hai đồng tử của Tiểu Cẩu bỗng chốc co rút lại. Hắn giấu biệt đi cảm giác bị đe dọa trong lòng, mà xua tay cười xuề xòa đáp:
“Ha ha, tại tiểu bối xui xẻo, tự dưng bị vạ lây vào chuyện của các tu sĩ mà thôi.”
“Ồ vậy sao. Vậy tiểu huynh đệ cho lão được hỏi.”
“Xin tiền bối cứ nói.”
“Lúc nãy, là ngươi đặt bánh Hàn Linh đúng không?”
“Hả?” – Tiểu Cẩu cau mày, cảm thấy khó hiểu.
“Lão hỏi. Có phải là ngươi đặt bánh đúng không?!” – Lão hán trầm giọng.
Lúc này, Tiểu Cẩu sực nhớ ra là mình đúng là đã đặt thử một đĩa cho vui. Thế nhưng hắn chẳng hiểu vì sao lão già này tự dưng lại hỏi điều đó? Hắn vốn định chối bay đi, nhưng lại e ngại một luồng uy áp vô hình đang nhanh chóng bốc lên từ người lão hán, nên đành cúi đầu thú nhận:
“Dạ vâng thưa tiền bối. Đúng là vãn bối gọi.”
Lão hán nghe vậy thì đột nhiên gãi đầu cười hô hố:
“Ồ bánh ngon lắm. kha kha.”
“…”
“À à, xin lỗi tiểu huynh đệ. Tính lão vốn háo ngọt. Thấy bánh mới nướng thơm nên không kìm được. Đến khi ăn xong rồi thì mới nhớ ra là, thằng nhóc Phong Ưng vốn chẳng hề thích đồ ngọt. Hóa ra là lão đã ăn mất của cậu, xin thứ lỗi, thứ lỗi.”
“A, chỉ vậy ư? Chuyện nhỏ thôi mà. Mong tiền bối đừng bận tâm.” – Tiểu Cẩu thực sự không ưa những lão già kiểu này một chút nào.
“Sao mà thế được? Chính lão là người đặt ra quy định không được ăn đồ của khách, mà lại tự mình phá luật. Như vậy thì phải bồi thường cho tiểu huynh đệ mới được.”
“Ha ha, tiền bối không cần làm vậy đâu” – Tuy nói thế, nhưng trong lòng của Tiểu Cẩu lại chợt thấy nghi vấn về cái câu “đặt ra quy định” của lão ta.
“Chẳng lẽ lão ta là chủ của nơi này? Mà hình như Phong Ưng đại ca đã từng nói nơi đây là tư sản của ai đó rất máu mặt mà nhỉ?”
Khi hắn đang mải suy nghĩ, thì nụ cười ngờ nghệch trên môi của lão hán chợt chuyển thành một nụ cười gằn đầy thâm ý. Lão bỗng lên tiếng:
“Vậy cậu có muốn, lão giải trừ cấm ấn cho không?”