Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Trên Trời

Chương 11: Điều Không Nói Và Điều Không Nghe




Chương 11: Điều Không Nói Và Điều Không Nghe

“Ha ha, lão tiền bối cứ nói đùa.” – Tiểu Cẩu bắt đầu nhìn lão hán đang đứng cạnh thuyền trưởng Phong Ưng với một vẻ nghi kỵ.

Dù vậy, lão hán đó vẫn thản nhiên tiếp tục lời đề nghị của mình:

“Đã ăn thì phải trả tiền. Đây là việc thiên kinh địa nghĩa. Cấm Tu Lạc Ấn của Tu Chân Minh, tam cấp trở xuống chỉ là cảnh cáo, ngoài tạm thời làm giảm hiệu năng của linh mạch thì cũng chẳng có gì đáng ngại.

Thế nhưng từ tứ cấp trở lên lại là một loại h·ình p·hạt nặng nề, công kích thẳng hệ thống linh mạch của kẻ bị chịu.

Khiến cho khả năng thực và luyện khí của chúng bị hoàn toàn t·ê l·iệt, không thể cảm linh mà cũng chẳng thể chuyển hóa ra linh lực. Và một trong những tác dụng phụ của việc này chính là những cơn đau từ tận sâu trong xác thịt.

Như là kiến cắn, như là hàn khí, nhiệt lượng mỗi khi thì tiết khắc nghiệt cắt vào da.

Tuy tứ cấp chỉ là là mức h·ình p·hạt nhẹ nhất. Thế nhưng Tu Chân Minh lại chẳng bao giờ áp dụng nó lên phàm nhân. Bởi vì căn bản chúng chẳng hề có linh khí, không thể chống đỡ được sự công kích của cấm ấn. Nên chẳng có cách nào để tự làm dịu cơn đau.”

“…”

“Lão phu không biết là cậu đã phải chịu đựng cấm ấn này bao lâu. Nhưng hẳn là trong thời gian qua cậu đã rất thống khổ. Vậy giờ sao không để cho lão giúp cậu một tay.”

“ Ha ha. Ý tốt của lão tiền bối, vãn bối xin nhận. Thế nhưng cấm ấn này mà không được giải theo cách thức đặc biệt của Tu Chân Minh, thì sẽ chuyển hóa thành Ám Ấn khắc sâu vào người ta.

Khi đó chẳng phải vãn bối tự dưng lại trở thành đào phạm bị truy nã sao. Mà cái đầu của một tên phàm nhân như vãn bối thì đâu đáng bao linh tệ?”

“Vậy tức là cậu sợ ta làm hại cậu sao?”

“Vãn bối nào dám? Chỉ là vãn bối thực sự không dám thử.”

Lão thành chủ nghe thế lề đưa tay lên ngoáy tai, nói:

“Ừm, mấy lời này lão nghe nhiều lắm rồi. Thôi thì giờ nói thẳng luôn. Kẻ bị hạ cấm ấn này không hiếm. Lão phu năm nào cũng ra tay giải trừ mấy cái, đến cả cấm ấn lục cấp cũng đã phá giải mấy lần rồi. Đảm bảo không để lại một chút di chứng”.

“?” – Tiểu Cẩu cau mày nghi ngờ. Còn lâu hắn mới tin vào điều đó.

Đúng lúc đấy, Phong Ưng chợt lên tiếng gọi:

“Hiền đệ không cần nghi ngờ. Ca đây đảm bảo là những gì tiền bối nói là thật. Mà nếu đệ không tin thì hãy cứ tìm bất cứ tu sĩ Cầm Tước Sơn nào trong thành mà hỏi.”

“… Cầm Tước Sơn? Sao lại là Cầm Tước Sơn nữa?” – Tiểu Cẩu thầm kêu khổ, rồi cười nồng hậu thưa:

“Vậy thì vãn bối xin cảm tạ ý tốt của tiền bối. Dù gì thì cấm ấn của vãn bối cũng sắp được gỡ bỏ rồi. Nếu lúc này mà làm phiền tiền bối thì đúng là không phải.”

Nghe được câu này lão hán thành chủ liền bóp trán lắc đầu, mà thấy lòng mình đầy ngao ngán:

“Ai. Lại là mấy câu này. Người trẻ các ngươi bây giờ đúng thật là. Tên nào tên ấy cũng đều cứng đầu như nhau. Toàn thích chịu khổ vô nghĩa. Xong cuối cùng chẳng rút ra được một cái gì hết...

Thôi bỏ đi, bỏ đi. Coi như lão già này nhiều chuyện.” – lão thành chủ lại nhìn về phía Tiểu Cẩu, hô:

“Nếu như cậu đổi ý, thì cứ tới Vọng Tước Gian này gặp ta. Nhưng mà đừng có đến vào hai ngày nghỉ tới là được.”- Nói rồi, lão thành chủ ho khù khụ và bắt đầu đạp không, bước nhẹ nhàng từng bước lên trên tầng thứ năm của của thụ. Vừa “đi” ông vừa lẩm bẩm:

“Tên nào tên nấy cũng đều như nhau. Năm nào cũng vậy. Y hệt như mấy thằng nhóc Cương Vũ, Linh Vũ mỗi lần từ bên ngoài trở về. Cứ gây đủ thứ chuyện để bị hạ lên ngươi một đống cấm ấn!

Còn muốn bắt lão già này phải chùi đít cho chúng đến bao giờ chứ? Sính cường cái gì? Ngưu bức cái gì? Hừ. Chỉ biết đem danh xưng của sơn môn ra để lòe người, rồi lại gây rắc rối cho trưởng bối. Quá thất vọng, quá thất vọng ~” – Lão thành chủ đi lên tầng năm và biến mất dạng.

“Cảm tạ ý tốt của tiền bối.” – Tiểu Cẩu ngửa cổ lên trời hô lớn.

Từ chỗ tổ chim, Phong Ưng cũng bay ra khỏi đó, tới trước mặt Tiểu Cẩu và thông báo:

“Vị đó là thành chủ của Lưu Hương thành này.”



“?!?! Cái gì?” – Tiểu Cẩu giật nảy mình nhìn lại:

“Thật ư?!”

Phong Ưng gật đầu:

“Ừ.”

“V-vậy chẳng phải lúc đó. Đệ đã bất kính với lão- không, với ngài ấy sao?”

“Theo những gì ta nghe thì đúng là vậy.” – Phong Ưng gật gù.

“Chựt. C·hết tiệt. Sao huynh không nói trước chứ? Vậy tức là từ giờ cho tới lúc thuyền cất cánh, đệ không thể vào thành nữa ư?”

“Ha ha. Không đến mức đâu. Nhìn vậy thôi, chứ thực ra thành chủ là một người dễ gần. Đã vậy lại không coi thường phàm nhân như nhiều tu sĩ khác. Ừm, bởi vậy mà trong nhiệm kỳ của ngài ấy, thành Lưu Hương mới phồn vinh gấp bội so với trong quá khứ.”

“Nhiệm kỳ?”

“Ừ. Thành Lưu Hương là gia sản của Cầm Tước Sơn. Tu sĩ được cử tới đây là thành chủ thì cũng là theo nhiệm kỳ cả.”

“Ồ. Vậy lão thành chủ đó là…”

“Là một chấp sự cấp cao của Nội Sự Điện tại Cầm Tước Sơn. Cũng là một tu sĩ trúc cơ lâu năm có tiếng về tính có thù ắt rửa.” – Ánh mắt Phong Ưng chợt hiện ác ý.

“!! Đ-đừng đùa đệ như thế!” – Tiểu Cẩu cảm thấy hãi kinh.

“Kha kha kha. Đùa chút thôi. Ca đã bảo là ngài ấy là một người dễ gần mà.”

“Ôi, vậy may quá.”

“Dù ngài ấy không để tâm. Thế nhưng mà đệ đã bất kính với ngài, thì cũng là bất kính với toàn bộ tu sĩ Cầm Tước Sơn đang đồn trú trong thành. Đồng thời là với chính bản thân ngọn núi Cầm Tước!”

“!?!” – Tiểu Cẩu đứng hình bất động.

Phong Ưng thấy vậy ôm bụng, phì cười ngặt nghẽo.

“Chuyện này đáng cười lắm sao mà huynh cứ đem ra để đùa thế?” – Tiểu Cẩu quát.

“Khư khư. Thôi thôi được rồi. Không đùa nữa. Nhưng mà lần sau đệ nhớ cẩn trọng hơn. Không nên thẳng thừng từ chối lời đề nghị của một tu sĩ như thế. Cho dù đệ có thực sự định nhận lời hay là không. Bởi vì tu sĩ như lão thành chủ là rất hiếm.”

“Rồi. Đệ hiểu rồi.”

Phong Ưng hơi trầm ngâm nhìn Tiểu Cẩu một lúc, rồi hỏi tiếp:

“Vậy sao khi đó đệ lại từ chối để ngài ấy giải trừ cấm ấn?”

“…”

“Ha ha, đừng lo. Ca sẽ không đào bới quá khứ của đệ đâu. Ta chỉ muốn biết, nếu thực sự cái cấm ấn trên người đệ gây ra sự đau đớn như vậy. Vậy vẫn còn cố tự chịu đựng?”

“Đau ư? Đệ đâu có thấy đau đâu.”

“Thật sự là không thấy đau? Nói thật là ca cũng đã thắc mắc điều này ngay từ khi biết đệ bị hạ Cấm Tu Lạc Ấn tứ cấp. Chỉ là thấy đệ không có biểu hiện gì nên không tiện hỏi mà thôi.”

“Thật sự là không đau chút gì mà.”

“Vậy sao… Ha, không đau là tốt rồi.” – Lúc này Phong Ưng càng chắc chắn rằng, chính lão ân sư Lão Cẩu của hắn đã giúp cho Tiểu Cẩu chống đỡ cấm ấn.



Cảm thấy Tiểu Cẩu có vẻ không muốn nói thêm về điều này nữa, Phong Ưng liền đổi chủ đề:

“Vậy xuống Tác Khí Gian thấy có gì thú vị không?”

“Hừm.” – Tiểu Cẩu sực nhớ ra con mộc cẩu, vội nói:

“Có, đệ có mua được một con khôi lỗi thú phàm phẩm, cũng khá thú vị.”

“Ha. Ánh mắt khá đấy. Một trong những đặc sản của thành Lưu Hương trong ba mươi năm trở lại đây, chính là những mặt hàng khôi lỗi, chất lượng phải nói là tốt nhất khắp Huyền Phượng Chi Quan.”

“Nhưng tiếc là, con của đệ mua vừa bị hỏng mất.”

“Hỏng nhanh vậy? Sao không đi khiếu nại.”

“À không không. Con đệ mua trông cũ lắm rồi, hỏng là điều chắc chắn. Nhưng mà đệ lại thấy thích nó, nên đang định tìm huynh xem có thể sửa được hay không?” – Tiểu Cẩu đút tay vào áo, toan lấy con mộc cẩu ra.

Thế nhưng, Phong Ưng lại gãi đầu bật cười:

“Ha ha. Khôi lỗi thú ca chỉ biết dùng chứ có biết sửa đâu? Nếu là linh cụ kết cấu đơn giản như là kiếm, khiên gì đấy thì may ra còn biết một ít.”

“Ớ. Vậy ta tưởng huynh có nguyên một con mộc ưng lớn như vậy, nên…”

“À. Đấy là đồ được tặng lại…” – Đến đây, ánh mắt của Phong Ưng chợt hiện vẻ hoài niệm và xúc động.

Tiểu Cẩu nghe vậy thấy hơi tiếc, liền bảo:

“Ôi vậy sao. Chỉ là con khôi lỗi của ta có cùng kiểu cách tạo hình giống con mộc ưng của huynh. Nên ta tưởng huynh sẽ biết.”

“?” – Phong Ưng nghe vậy liền cười vui vẻ:

“Vậy đây chính là duyên phận rồi.”

“Duyên… phận?”

“Ừ, đúng vậy. Nếu là kiểu cách tạo hình giống nhau, thì khả năng con khôi lỗi thú là do lão thành chủ, hoặc một trong số học trò của người làm ra. Nhìn bề ngoài thế thôi, chứ thực chất thành chủ là một khôi lỗi sư, có cảnh giới tạo nghệ đến mức Chuẩn Đại Sư.

Từ khi nhậm chức thành chủ, cứ cách một thời gian thì ngài lại đăng đàn, dạy nghệ cho rất nhiều người khác. Con mộc ưng của ta là do ngài ấy tự tay chế tạo.”

“!... Thì ra là vậy. Chẳng trách nó lại tinh xảo đến thế.”

“Lại còn không? Từ chim muông thú vật, hay là cả nhân hình, khôi lỗi loại nào ngài ấy cũng có thể làm được, từ phàm phẩm đến huyền phẩm cũng đều có hết…

À mà tiết lộ với đệ chuyện này nhá, thỉnh thoảng… thành chủ còn hay cải trang thành một khôi lỗi sư không có danh tiếng, để đem gửi bán vài lô khôi lỗi thú của mình cho cả Tác Khí Gian và chợ đen.

Cốt là để xem nhận định của người khác về tạo nghệ của mình thế nào, trong trường hợp họ không biết ngài là thành chủ.

Và ngài ấy còn vô cùng thích được khen ngợi nữa ha ha.

Nếu như đệ mà đem con của đệ tới khen trước mặt ngài, thì có khi còn được ngài ưu ái nữa đấy. Ta cũng nhờ vậy mà xin lại được quyền phi hành trong thành mấy lần liền.”

“Dễ dàng vậy luôn?”

“Ừ. Tiện thể đệ cũng nên cân nhắc về việc nhờ thành chủ giải cấm ấn luôn.”

Tiểu Cẩu nghe lời đề nghị đó liền bĩu môi, lắc đầu:

“Vậy thì thôi vậy. Đệ không muốn đi làm phiền vị tiền bối đấy.” – Thực ra là hắn đã sớm quyết định cạch mặt lão hán đó luôn rồi.



Phong Ưng nghe vậy liền tặc lưỡi:

“Yếu vía đến mức đấy sao? Thế thì đệ đành phải đem con khôi lỗi vào thành sửa rồi. Đệ nói là nó chỉ là phảm phẩm thôi đúng không? Là loại gì? Nếu thiên về chiến đấu thì cùng lắm chỉ tầm ba mươi đồng tệ.”

Tiểu Cẩu gãi đầu, đáp:

“Là một thứ đồ chơi. Khả năng cao là chỉ biết vẫy đuôi với tạo dáng.”

“Ồ hồ. Nghe cũng vui đấy. Lâu rồi chưa có khôi lỗi sư nào chế tác một món đồ chơi thuần túy như vậy cả. Vừa tốn công sức, vừa ít người muốn mua. À mà đệ mua nó bao nhiêu? Nếu cân nhắc đổi thì ta sẽ đi cùng đệ.”

“Cũng không nhiều, chỉ một trăm hai mươi đồng tệ thôi.”

“Một trăm hai mươi?! Cho một món đồ chơi phàm phẩm cũ kỹ??” – Phong Ưng vỗ đét cái trán vì cảm thấy khó tin.

Tiểu Cẩu cũng nhận ra điều đấy, nên vuốt râu cười trừ giải thích:

“Ha ha. Lúc thấy vật yêu thích, đệ cũng hơi vung tay qua trán.”

“Ôi lão Thiên a. May mà đệ không phải là thuyền viên của ta. Không thì tên keo kiệt Tiểu Hoa Hoa chắc chắn sẽ tế sống đệ, rồi treo đệ lên để làm cột buồm mất. Hai trăm năm mươi đồng tệ cho một món đồ chơi?… Hai trăm năm mươi đồng… Bằng tiền uống rượu hàng tuần của ta rồi còn đâu.

Mà sao đệ có lắm tiền thế? Cho ca đi theo kiếm chác với.”

“Hà. Là phần chia chác sau mỗi lần đệ giúp Lão Cẩu… hành sự.”

“Thế ư? Lão ân sư là người uyên bác, chắc hẳn là chuyên giải quyết những việc huyền diệu mà đến cả tu sĩ cũng bó tay. Chẹp, bây giờ ca mà bỏ lái thuyền rồi đi theo ngài ấy phiêu bạt, thì chắc cũng chẳng mấy mà giàu.”

“Ừ… huyền diệu.” – Lời vừa dứt, Tiểu Cẩu lập tức rùng mình, nổi da gà vì những hình ảnh “vi diệu” trong quá khứ. Và thế là đến lượt hắn đổi chủ đề:

“Mà thôi. Huynh có còn uống nữa không? Giờ đệ muốn về gặp Lão Cẩu, nhờ lão xem hộ con khôi lỗi thú này.”

“Vội thế?”

“Tại vì nếu lão ta mà sửa được, thì đệ chắc phải cần chạy đi mua vật liệt để thay thế những chỗ bị hỏng nữa. Nên cứ nhanh cho chắc.”

“Vậy là lão ân sư cũng biết sửa khôi lỗi sao?”

“… Khả năng cao là biết.”

“Vậy cần phải về luôn ư? Rượu với điểm tâm vẫn còn m--” – Phong Ưng chợt câm nín, bởi khi hắn vừa quay đầu ra thì đã thấy trên bàn của mình toàn là mấy cái đãi trống trơn. Hắn chợt nhớ ra là lão thành chủ khi đã cuỗng một hơi sạch tất cả. Hắn gãi đầu kêu khổ, đành đồng ý với Tiểu Cẩu:

“Về một nghỉ chút cũng được. Đằng nào thì ngồi lâu quá, thì đám mõm nhôm kia lại ngửi được mùi rượu thì lại đau đầu.”

“… Vậy thì đừng có uống.”

“Đệ câm ngay!”

~

Sau khi thanh toán bữa rượu xong, Phong Ưng lấy ra con mộc ưng và xin đám người tạp vụ vài bát canh gừng để khử mùi rượu trong miệng.

Trong lúc đó, Tiểu Cẩu leo lên con mộc ưng trước để đợi. Hắn lôi con mộc cẩu trong áo mình ra xem, thầm nghĩ:

“Nếu như nó là do lão ta làm ra. Vậy chiếu ảnh đó là cái gì? Thực sự là một tấm bản đồ sao? À mà, hình như không phải. Hừm. Niên đại của con mộc cẩu này chắc phải khoảng trên chục năm. Có lẽ là.... Hừm hừ hừ hừ ha hà hà” – Hắn luôn cảm thấy hứng thú và phấn khích, cho rằng mình vừa mới nhặt được một bí mật đang đợi được phá giải.

Hắn cho rằng biết đâu, cái chiếu ảnh bản đồ đó thật sự dẫn đến một kho tàng siêu cấp nghịch thiên, cấp độ vũ trụ thiên không ngạo thị thiên địa gì đó, y như trong mấy cuốn tiểu thuyết của đám nho sĩ thì sao? Nghe thực sự rất thú vị… Chí ít thì hắn không còn lo việc mấy ngày sắp tới bị nhàm chán nữa.

Rất nhanh sau đó, thuyền trưởng Phong Ưng cũng leo lên lưng chim sau khi nốc vội bốn bát canh gừng hăng nóng. Hắn bảo rằng Tiểu Cẩu nên giữa chặt rồi vận linh lực làm con mộc ưng vỗ cánh, bay thẳng lên trời xanh.

Mộc ưng lướt gió mà bay, cao xa vời vợi, tự tại tiêu diêu, khiến cho biết bao ánh mắt của những người không có đặc quyền được phi hành trong thành bến dưới phải trầm trồ ngưỡng vọng.

Thế nhưng khi bay được một phần ba quãng đường trở về thuyền, thì cả hai người Phong Ưng chợt nhận ra là có gì đó không ổn. Bởi lẽ con mộc ưng lúc này đang bay êm và nhanh hơn hẳn sao với lúc tới Vọng Tước Gian. Cứ như là nó đang phải trở ít đi hẳn một người… … …

“!!!” – Cả Phong Ưng và Tiểu Cẩu đều bỗng giật mình kinh hãi. Vội vã thúc giục mộc ưng quay đầu trở lại cây cổ thụ Lưu Hương!