Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Trên Trời

Chương 9: Những Kẻ Kiệm Lời




Chương 9: Những Kẻ Kiệm Lời

Tại Tác Khí Gian - tầng thứ ba của Lưu Hương Cổ Thụ, Tiểu Cẩu đang đứng trước một gian hàng, cố tỏ vẻ chăm chú quan sát một chiếc linh cụ có hình lưỡi liềm được đặt trưng bày trong lồng kính. Rồi hắn thầm đọc nhẩm nội dung trong bảng thông tin:

“Dạ Nguyệt Hàn Mang? Tên cũng thật hay. Xem nào, linh cụ dạng v·ũ k·hí kết hợp nông cụ, được rèn bằng Hàn Tinh Thiết dưới đêm trăng vọng nguyệt nên có ẩn chứa Nguyệt Quang Linh Lực, ghê vậy...

Ui giời! Phẩm cấp được đánh giá là linh phẩm trung đẳng mà cũng bán với giá một ngàn năm đồng tệ. Ăn c·ướp chắc?!”

Tiểu Cẩu bĩu môi lắc đầu, liếc mắt nhìn sang thứ khác. Người tạp vụ trông coi gian hàng này thấy hắn lắc đầu chê bai liên tục như vậy, cảm thấy có hơi nhức mắt, liền tươi cười lên tiếng:

“Thưa đại nhân có thấy ưng ý vật gì không ạ?”

“Ừm. Ở gian hàng này chỉ có bấy nhiêu đồ thôi sao?”

“Dạ bẩm đại nhân, gian hàng Giáp Ất Nhị Thập Tam của tạp nhân tháng này chỉ được gửi bán đúng bảy món linh cụ này thôi ạ.”

“Ồ vậy ư. Vậy ngươi có biết ở gian nào có bày bán linh cụ linh phẩm thượng đẳng trở lên không?”

“Dạ thưa, những mặt hàng như vậy thì sẽ được gửi tới dãy gian hàng đơn Giáp tự từ đệ nhất cho tới đệ thập tam. Ngài đi thẳng từ đây, rẽ trái, đi thẳng rồi rẽ phải là sẽ tới ạ.”

“Ồ, vậy cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn đại nhân. Giúp đỡ được cho ngài chính là phúc phận của tạp nhân.” – Người tạp vụ cúi đầu mà thấy lòng mình đầy ngao ngán. Cô chỉ mong sao ca nghỉ trưa của mình đến nhanh nhanh một chút.

Rồi cô thầm tự cổ vũ mình hãy cố gắng kiên trì lắng nghe và đáp lời mấy tên khách hàng sáo rỗng này thêm nốt hôm nay thôi. Vì qua ngày mai thì chính là lúc lãnh lương hàng tháng rồi!

Khi đó, cô quyết sẽ giành nguyên hai ngày nghỉ để tận hưởng những cuộc đi dạo nơi Vũ Mai phường thị. Tắm mình trong những bát rượu hoa quả mát lạnh ở Dạ Đàm Phiên. Cuối cùng là những cuộc hẹn hò thâu đêm suốt sáng cùng với đám bằng hữu và mấy tên nam nhân điển trai tuấn tú.

Mải mê mơ màng trong những dự định, người tạp vụ của gian hàng Giáp Ất Nhị Thập Tam không nhận ra rằng tên khách đầu tóc xám xịt, râu ria bù xù kia vẫn chưa rời đi.

Đã vậy cô còn giật nảy cả mình khi phát hiện ra hắn ta đang nhìn mình rất chăm chú. Cô hơi đỏ mặt, vội vã nghĩ suy:

“Sao còn chưa đi? Nhìn mình ghê thế. Không phải là nhìn trúng sắc đẹp của bản cô nương chứ? Mà thôi c·hết. Nghe đồn tu sĩ có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Lỡ hắn ta nghe thấy mình đang nghĩ gì thì--?! Ôi ngậm miệng lại đi đồ điên này.

Đừng hoảng loạn nữa. Bình tĩnh, hãy thật bình tĩnh.”

Người tạp vụ nhanh chóng hít thở thật sâu, một lần nữa mỉm cười thật tươi và hỏi lại:

“Dạ bẩm đại nhân. Tạp nhân có thể giúp thêm gì cho ngài?”

Tiểu Cẩu không chần chừ, lập tức trở thẳng về phía người tạp vụ, khiến cô ta giật mình hoảng hốt, đến mức tự thét lên trong đầu:

“Không xong rồi, không xong rồi. Vậy là thật sự muốn nhan sắc của ta rồi… à mà khoan.

Nhớ không lầm thì tháng trước con nha đầu Cái Loan còn luyên thuyên bảo là đã tự mắt chứng kiến một cuộc vây bắt một kẻ được gọi là tà tu. Một tu sĩ b·ắt c·óc phụ nữ để luyện tà thuật.

Mà mình làm việc ở đây bao nhiêu lâu rồi, đây là lần đầu tiên có một vị khách… chẳng lẽ!” – Sắc mặt của người tạp vụ đột nhiên trắng bệnh, lắp bắp trả lời tiểu cẩu:

“D-dạ thưa. Đ-đại nhân cần gì ạ?”

Tiểu Cẩu từ tốn đáp lời:

“Ta muốn cô…”

“!” – Nội tâm của người tạp vụ thét gào những câu c·hết cha c·hết mẹ. Rồi tự khóc than cho cái cuộc đời đen đủi của cô đến đây coi như là bỏ.



“… giới thiệu cho ta về nó.” – Hướng chỉ tay của Tiểu Cẩu vẫn không đổi, vẫn chỉ thẳng về phía người tạp vụ.

“?!?!?!?!??!” – Người tạp vụ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, vội vã nhìn tứ phía xung quanh trong khi vẫn chẳng hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Thế rồi cô chợt nhìn về phía một con chó gỗ nhỏ, đang nằm lấp ló trong đống sổ sách, giấy tờ trên mặt bàn thanh toán của cô. Cô run tay, chỉ về phía con mộc cẩu.

Tiểu Cẩu khẽ gật đầu.

Người tạp vụ lấy con chó, trông rất là cũ kĩ ra để người khách có thể quan sát.

Tiểu Cẩu vuốt râu ngắm nhìn con mộc cẩu chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, có kết cấu khá tinh xảo một hồi rồi hỏi:

“Thứ này, ta muốn biết thông tin.”

“Dạ?...!?!” – Người tạp vụ nhanh chóng vận dụng hết khả năng xử lý của đầu óc để có hiểu được ý của người khách. Và rồi khi hiểu ra, cô vội vã lắc đầu:

“Dạ thưa đại nhân. Con mộc cẩu này không phải là linh cụ được bày bán ở đây ạ.”

“Ồ vậy ư?” – Tiểu Cẩu khẽ liếc người tạp vụ, đưa ra phỏng đoán:

“Con mộc cẩu này là của ngươi?”

Người tạp vụ giật nảy cả mình, loay hoay một lúc rồi đành cúi đành đáp:

“Dạ.”

Tiểu Cẩu mỉm cười, lại hỏi tiếp:

“Vậy ta mua nó có được không?”

“Dạ? Điều này…”

“Ta sẽ trả ngươi một trăm đồng tệ. Bằng với giá một linh cụ phàm phẩm thượng đẳng.”

“Một trăm đồng?!” – Người tạp vụ nghe mà thấy kinh hãi. Một trăm đồng tệ là gần cả hai tháng lương của cô rồi còn đâu. Nhưng dù vậy, con mộc cẩu này…

Thấy người tạp vụ có vẻ chưa muốn bán, Tiểu Cẩu lại mỉm cười bổ sung:

“Con khôi lỗi thú này hẳn không phải là do khôi lỗi sư phàm nhân làm ra. Dù cho phẩm cấp ban đầu của nó hẳn cũng không cao, giờ cũng đã cũ mục. Thế nhưng những họa tiết trên đó vẫn rất bắt mắt, các khớp nối, bánh răng nhìn qua cũng vô cùng hiệu quả. Hẳn đây là tác phẩm của một khôi lỗi sư lành nghề.”

Người tạp vụ nghe vậy mà chẳng biết phải nói gì.

Biết thế, Tiểu Cẩu liền bồi thêm:

“Tính ta luôn có hứng thú với các tạo tác thủ công như vậy. Nên khi vừa nhìn qua ta đã rất thích nó. Nếu ngươi chịu nhượng lại nó cho ta. Ta sẽ tặng ngươi thêm hai mươi đồng tệ nữa coi như lời cảm ơn.

Và ngươi hẳn cũng hiểu, con mộc cẩu này không phải vật được gửi bán, nên tất cả số linh tệ đó, đều sẽ là của một mình ngươi.”

Thực ra Tiểu Cẩu đang nói dối.

Hắn đã chú ý tới con chó nhỏ vài lần khi đi dạo qua dãy hàng này, thế nên mới ghé chân vào đây. Chẳng qua lúc trước hắn tự biết đó chỉ là vui thích nhất thời, nên mới chưa quyết định hỏi mua. Thế nhưng càng lúc, hắn lại càng cảm thấy hứng thú với con mộc cẩu.

Trước những lời của Tiểu Cẩu, người tạp vụ đấu tranh tư tưởng liên hồi. Xong rốt cuộc, cô vẫn cúi đầu cất tiếng:



“V-vật này c-chẳng qua là một món đồ chơi lúc nhỏ của tạp nhân. T-thực sự là không đáng tiền như vậy đâu ạ.”

Ánh mắt của Tiểu Cẩu chợt lóe lên, lớn tiếng:

“Đồ chơi lúc nhỏ ư?! Có vẻ là rất quý trọng đối với cô… Ừm. Vậy thì coi như tại hạ thất lễ vậy.” – Hắn nói xong, liền cúi đầu.

Người tạp vụ thấy vậy mà sững sờ như là vừa vỡ mộng. Đây chính là lần đầu tiên mà một vị khách cúi đầu nhận lỗi trước cô, chứ chẳng phải là ngược lại.

Cô sợ quá, đang định lên tiếng xin người khác quái gở này đừng làm vậy, thì bỗng có một tiếng gọi quen thuộc vọng tới:

“Ở đây xảy ra chuyện gì thế?”

Kẻ tới chính là một tu sĩ.

Nhận ra người quen, người tạp vụ nhanh chóng cúi đầu chào hỏi:

“Kính chào giá·m s·át.”

~

Cùng lúc này, tại cửa vào trước cầu thang từ Tác Khí Gian lên Vọng Tước Gian, Đoan Cực đang cúi đầu nhẩm đọc:

“Xa xưa từ thời thượng cổ, trong giới tiên nhân, tu sĩ có tồn tại những khái niệm về “pháp khí”.

Với họ, pháp khí là bất cứ thứ gì có thể giúp tu sĩ dẫn truyền và khuếch đại linh khí của mình ra thiên địa bên ngoài, để họ có thể thi triển ra những thần thông thuật pháp động địa kinh thiên, mà bình thường họ chẳng thể nào tự mình làm được.

Thế nhưng bởi vì tư tưởng và nhân tâm của thời đại, mà tu sĩ khi đó không coi trọng việc chế tác pháp khí hậu thiên, thành ra hầu như toàn bộ số pháp khí lúc bấy giờ đều là tiên thiên kỳ vật.

Mà tiên thiên kỳ vật thì lại luôn là khan hiếm, thành ra số lượng pháp khí lúc đó ít ỏi vô cùng, đã vậy chỉ có những pháp khí có lợi cho mục đích tranh đấu và b·ạo l·ực thì mới được người đời coi trọng. Điều đó gián tiếp khiến cho tố chất và tiềm năng của tu sĩ, cũng như là mục đích của việc luyện linh tu hành thời bấy giờ bị bó hẹp trong hai từ “chém g·iết”.

Và rồi, vào khoảng tầm hai nghìn một trăm năm về trước, khái niệm của “linh cụ” ra đời, mở ra cho Linh Hà một tương lai chói sáng của sự trù phú và tiềm năng.

Linh cụ, là những công cụ được tu sĩ sử dụng linh để luyện thành. Chúng có thể là v·ũ k·hí tranh đấu, có thể là nông cụ canh tác, vật gia dụng hàng ngày, hay thậm chí là phương tiện đi lại. Vô vàn công dụng, vô vàn khả năng.

Linh cụ, dựa vào công dụng, hiệu dụng và mục đích mà có để được đánh giá và phân thành bốn phẩm: Phàm, Linh, Huyền, Cực.

Từ Phàm cho tới Huyền phẩm thì lại được phân tam đẳng: Đê, Trung, Thượng. Trong đó, những linh cụ được làm ra với mục đích chủ yếu là phục vụ cho phàm nhân, bất kể phẩm cấp thì cũng đều được gọi chung là phàm dụng.

Còn về Cực Phẩm linh cụ, thì lại có sự huyền diệu riêng. Độ trân quý và công dụng của chúng, dù là để phục vụ mục đích nào thì cũng chỉ đứng sau Pháp Bảo và Đạo Bảo của các chân nhân đã vào Đan Cảnh.

Về phân loại, linh cụ có thể chia ra…

GRAALALAALKFHAHAGA!” – Hắn ôm đầu thét gào thống thiết đến r·úng đ·ộng cả tâm can.

Đây chính là lần thứ bảy mà hắn đọc nhẩm cuốn “Linh Cụ Chân Giải” được đặt ở ngay trước cửa vào ra. Và hắn vừa mới tự thề với lòng mình rằng, đây cũng sẽ là lần cuối cùng hắn thèm nhìn vào nó. Có lấy đao kề lên cổ hắn thì cũng quyết không!

“Mặc kệ tên khốn Tiểu Cẩu! Mặc kệ thuộc lòng cơ bản! Mặc kệ được cầm lái con mộc ưng đẹp tuyệt trần đó! Ông đây cóc cần! Ông muốn đi chơi cho thỏa thích.” – Đoan Cực hạ ý quyết tâm đầy sắt đá.

Chuyện là khi vừa vào tới Tác Khí Gian. Tiểu Cẩu đột nhiên nói với Đoan Cực rằng nếu lát nữa hắn mà muốn tự lái được con mộc ưng của Phong Ưng, thì trước tiên phải học những thứ căn bản ở trong cuốn “Linh Cụ Chân Giải” được đặt ở gần lối vào kia.

Nếu như hắn không thuộc, thì khi thuyền trưởng Phong Ưng kiểm tra thì sẽ không trả lời được, sẽ không được lái con mộc ưng nữa.

Đoan Cực tưởng thật, liền nín nhịn những vui thú trần tục trước mắt mà cắm mặt vào dùi mài kinh sử suốt từ đó đến giờ. Mà thế quái nào, đọc đi đọc lại mấy lần liền, mà hắn chỉ đọc được vài ba câu chuyện lịch sử với thống kê phân loại các kiểu linh tinh. Chả hề có gì liên quan đến hướng dẫn lái phi hành linh cụ cả.

Đã thế hắn còn bị người ra, kẻ vào Tác Khí Gian nhìn vào với những ánh mắt đánh giá và trào phúng không thôi.

Thế là Đoan Cực rốt cuộc cũng chịu hết nổi. Hắn vứt luôn cuốn chân giải trên tay đi và chạy sốc vào những gian hàng linh cụ, với một cái miệng không ngừng la hét trong phấn khích.



Và điều đó là vi phạm vào hai quy tắc “cấm la hét” và “cấm chạy nhanh” đối với khách nhân của Tác Khí Gian, khiến cho hắn bị hai tu sĩ hộ vệ chặn đường lại.

Hai hộ vệ này đều có tu vi là Bát Môn. Họ áp chế Đoan Cực một cách vô cùng dễ dàng và xách hắn trở lại chỗ cửa. Đã thế, còn ném cho hắn một tờ “quy tắc đối với khách nhân chân giải” bắt hắn học thật thuộc thì mới được đi vào một lần nữa.

Trước tờ quy tắc chỉ dài có hơn trăm con chữ, cùng với hai bản mặt đang nhịn cười của hai tên hộ vệ, Đoan Cực đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng vì đã mò xuống cái Cửu U Âm Tào này.

~

Tại trước gian hàng Giáp Ất Nhị Thập Tam.

Người tu sĩ giá·m s·át dãy hàng Giáp Ất vuốt cằm, hiểu ra toàn bộ câu chuyện mà người khách nhân, hông đeo lệnh bài, vừa kể. Vốn hắn chỉ là thấy ở gian hàng này có chuyện lùm xùm nên đi ra xem xét. Ai ngờ lại gặp trúng một người khách quý đeo trên mình Thanh Tước Lệnh cao sang.

Hắn cười hòa hoãn, cảm tạ Tiểu Cẩu vì đã chọn mua hàng ở dãy của hắn, rồi đi ra, kéo người tạp vụ của gian Giáp Ất Nhị Thập Tam sang một bên, nói nhỏ với cô:

“Sao ngươi ngu quá vậy? Nhận hơn một trăm đồng tệ không phải vui vẻ hơn à? Chỉ là một con gỗ cũ nát thôi làm gì mà cứ giữ khư khư bên người thế?”

Người tạp vụ bị dọa cho sợ, lắp bắp nói:

“T-thế nhưng n-nó là…”

“Nó là di vật của cha mẹ, tổ tông, bằng hữu quá cố gì của ngươi sao?”

“D-dạ không. Nó chỉ là một món đồ chơi hồi nhỏ.”

“Thế thì còn cố giữ lại làm gì? Trông ngươi lớn đầu đến thế này rồi. Không chịu lo kiếm lấy một tấm chồng đi mà còn giữ khư khư một thứ rác rưởi. Biết người khách đó là ai không? Biết tấm lệnh bài lam nhạt trên hông hắn là gì không?

Là Thanh Tước Lệnh đấy! Chính là khách quý của khách quý. Dù là phàm nhân hay là tu sĩ thì cũng đều là những kẻ có tiếng tăm và máu mặt. Trong quy tắc đã dạy, không được phép từ chối giao dịch của Thanh Tước Lệnh.

Làm cho hắn vui thì ngươi thậm chí còn được chưởng quỹ thưởng nữa đấy có biết không?”

“Thế nhưng nhưn--”

“Không nhưng nhị gì hết. Đưa con mộc cẩu đây.”

“Nhưng--”

“Đã bảo là đưa đây. Cơ hội này không đến lần thứ hai đâu. Có muốn ta việc này báo cho chưởng quỹ không?!” – Tên giá·m s·át bắt lấy tay của cô, khẽ vận linh lực ra khiến cô cảm thấy đau đớn.

“…” – Người tạp vụ cố nén nước mắt, đành phải đưa thứ đồ chơi đã theo cô từ ngày còn nhỏ cho người giá·m s·át. Cô chỉ mong sao người khách kia là một người tốt, sẽ giữ lời và không cần con mộc cẩu của cô.

Thế nhưng hy vọng lại chính là khởi nguồn của tuyệt vọng.

Trước sự ngỡ ngàng của người tạp vụ, Tiểu Cẩu mỉm cười thỏa mãn cầm lấy con mộc cẩu từ người giá·m s·át, đồng móc ra mười hai mai đồng tệ nguyên hình đưa cho hắn ta.

Nhưng chưa hết, người giá·m s·át còn làm việc vô cùng chớp thời cơ. Hắn nhanh chóng lấy ra một linh cụ hình tấm gương, nói rằng Tiểu Cẩu hãy đặt Thanh Tước Lệnh lên trên đó để được nhận chiết khấu.

Và Tiểu Cẩu cũng vui vẻ làm theo. Hắn đặt tấp lệnh bài lên. Người giá·m s·át nói rằng hắn chỉ cần trả một nửa số linh tệ. Vậy là Tiểu Cẩu tươi cười, đưa sáu mai đồng tệ nguyên hình cho hắn ta, rồi cầm con mộc cẩu rời đi.

Vẫy chào tạm biệt khách quý xong, người giá·m s·át nhìn vào mặt kính mà tươi cười vui sướng:

“Ha ha. Thì ra là bằng hữu của thuyền trưởng Phong Ưng. Chẳng trách lại hào sảng như vậy. Một món đồ cũ nát mà cũng trả tận một trăm hai mươi đồng tệ. Hư hư, cuối tháng này ta được thưởng to rồi.”

Thầm ăn mừng xong, hắn nhanh chóng cất nụ cười của mình cùng với năm mai đồng tệ nguyên hình đi, chỉ cầm một mai đặt lên bàn trước mặt người tạp vụ và nói:

“Đây coi như là trả ơn ta sẽ không báo cáo sai phạm của ngươi lên chưởng quỹ. Lần sau thì nhớ đấy.” – Nói xong hắn rời đi.

Đến mức này, người tạp vụ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà ngã quỵ xuống, khóc nức nở.