Chương 7: Tiên duyên
Ngày hôm sau trên bờ một con sông nhỏ bình thường giáp quận Lưỡng Nghi một lão nhân thân hình bé nhỏ đầu tóc hai thứ màu khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng động tác linh hoạt đang gánh nước .
Chợt bộ pháp của lão dừng lại . Ánh mắt của lão nhân phát hiện một đoạn nước dưới sông chuyển màu đỏ nhạt . Dù niên kỷ đã cao nhưng ánh mắt của lão vẫn vô cùng tinh anh . Nơi đây lão thường xuyên gánh nước để dùng vô cùng quen thuộc. Đột nhiên xuất hiện dị tượng như vậy làm lão sinh nghi .
Lão nhân liền đi ngược lên dòng chảy huyết hồng ấy . Ánh mắt lão chuyển tới bụi lau sậy rậm rạp trước mặt : "Hơi thở yếu ớt có vẻ vẫn còn cứu được".
Lão nhân đặt gánh nước xuống đưa tay phất một cái kình khí quay cuồng tung ra . Đánh ngả nghiêng bụi lau sậy sang một bên.
Hoá ra lão có võ công thậm chí còn rất thâm hậu . Chẳng trách từ khoảng cách xa có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của bóng người yếu ớt đang nằm trên mặt đất vừa lộ ra kia .
Đó là một thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, quần áo rách rưới, lộ ra da thịt toàn thân, bộ dáng hôn mê b·ất t·ỉnh.
"Chẳng lẽ là từ bên kia sông chạy tới đây sao? "
Đột nhiên lão ngưng lại cầm lấy cổ tay thiếu niên mà bắt mạch . Lão bất ngờ thốt lên :
"Ồ".
Đoạn lão nâng thiếu niên lên vai trông dễ dàng nhẹ nhàng vô cùng . Trái ngược với hình thể nhỏ bé của lão . Tay kia với lại gánh nước vác một người một gánh mà đi hình bóng lão khuất dần trên núi .
...
Tử Nguyên thấy mình đang ở trong một khoảng hư không màu đen không thấy điểm cuối . Hắn vội kiểm tra trên thấy thanh đoản kiếm trên người đã không cánh mà bay từ lúc nào . Hắn chỉ mặc độc một bộ quần áo rách rưới .
Tử Nguyên đi mãi đi mãi vẫn không tìm thấy lối ra. Dây phút hắn bắt đầu tuyệt vọng bỗng thấy một luồng bạch quang sáng chói phía trước hiện ra .
Hắn vội chạy về phía đó . Luồng bạch quang quá sáng làm hắn phải nheo mắt lại . Khi luồng bạch quang dần ảm đạm bỗng bao trùm lấy thân thể hắn . Tử Nguyên bất ngờ chới với vùng vẫy xung quang hắn không hiểu từ khi nào bỗng trở thành nước . Hắn muốn bơi lên mặt nước nhưng một lốc xoáy chợt xuất hiện hút mạnh hắn xuống dưới đáy . Tử Nguyên bất lực khua tay múa chân loạn xạ hắn cảm thấy dường như không thể thở được nữa . Hắn xong thật rồi.
"A!".
Tử Nguyên ngồi bật dậy mồ hôi chảy ròng ròng . Giờ phút này hắn thở dốc liên tục tham lam hít lấy không khí cảm giác như hắn sắp c·hết đ·uối thật vậy .
"Tỉnh dậy rồi sao uống chén thuốc trên bàn đi".
Tử Nguyên nhìn xung quanh nơi hắn đang ở là một căn nhà làm bằng trúc trông rất đơn sơ mộc mạc . Giọng nói vừa rồi phát ra từ một lão nhân đang đứng trầm tư bên cửa ánh mắt nhìn về xa xăm .
Bản thân hắn đang nằm trên một chiếc giường cũng được làm bằng trúc . Nhưng có vẻ nó hơi ngắn với hắn phía dưới chân thừa ra một đoạn . Bên cạnh chiếc giường là một cái bàn gỗ cũ kỹ mặt bàn còn có một bát nước thuốc màu đen toả khói nghi ngút có vẻ như vừa được nấu xong .
Tử Nguyên không nhiều lời bưng bát thuốc lên uống. Một cảm giác cay nồng đắng chát truyền lên cổ họng .
"Hắc hắc không biết vì lý do gì mà ngươi b·ị t·hương nặng vậy ngoại thương tuy nặng nhưng dễ chữa trị nhưng lục phủ ngũ tạng bị chấn động tổn thương mạnh mẽ nếu không gặp ta lặt từ bờ sông về cho dù giữ được một mạng thì cũng tàn phế ". Thấy Tử Nguyên uống bát nước thuốc lúc này lão nhân mới mở lời tiếp .
"Lão bá tại hạ Tử Nguyên cảm tạ thiên ân vạn quả của người. Tại hạ còn chưa biết danh tính tiền bối ?" Tử Nguyên cảm kích chắp tay .
"Ta là đại phu họ Mạc ". Lão nhân không một cảm xúc nói .
"Ra là Mạc đại phu ... Vậy tại hạ đã hôn mê bao lâu rồi ?". Tử Nguyên thì thào bỗng như hắn chợt nghĩ ra điều gì .
"Ba ngày ".
"Ba ngày ... Dám hỏi Mạc đại phu y thuật của tiền bối ở mức độ nào vậy ". Suy nghĩ một lúc Tử Nguyên mới mở miệng.
"Hừ dám nghi ngờ y thuật của ta! Trong Minh Huyền Quốc này, y thuật ta không dám ngông cuồng tự cho là đứng đầu nhưng cũng không ai dám nhận là đệ nhất. Người ta phải gọi ta một tiếng thần y ngoại thương nội thương của ngươi trong ba ngày nay đã khỏi bát thuốc kia chỉ là bồi bổ cơ thể mà thôi . Bây giờ ngươi đã tỉnh lại còn không mau cút đi trả chỗ cho ta " . Mạc đại phu tức giận trợn trừng mắt những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua co lại .
"Tiền bối hiểu nhầm vãn bối thực không có ý đó chỉ là trước đây ta từng gặp t·ai n·ạn mà mất trí nhớ tiền bối là thần y không biết có thể cứu giúp một hai ". Bị mắng chửi Tử Nguyên không về phật ý thậm chí còn mừng rỡ liền cầu khẩn .
Mạc đại phu không nói hai lời liền tiến lại kiểm tra mạch ở cổ . Còn vén áo hắn ra kiểm tra những vị trí khiếu huyệt trọng yếu.
"Tiểu tử ngươi có phải muốn trêu đùa ta ". Mạc đại phu ánh mắt chán ghét nhìn Tử Nguyên .
"Những điều vãn bối nói là thật đích thực không có nửa điểm muốn đùa giỡn ... Đã vậy Thăng Linh đài kia còn ..." . Tử Nguyên thất vọng lắc đầu cười khổ. Chợt thần sắc hắn kiên quyết như vừa nghĩ đến điều gì đấy .
Tử Nguyên liền ngồi dậy hỏi thăm Mạc đại phu nơi bờ sông mình trôi dạt đến . Hắn không để ý ánh mắt nghi hoặc của lão mà liền chạy ra địa điểm lão chỉ .
Sau vài canh giờ Mạc đại phu nhìn thấy Tử Nguyên người lấm lem bùn đất vừa bước đến cửa hắn liền vô lực gục ngã ngất đi .
"Hừ mặc dù thương thế đã được chưa khỏi, nhưng cơ bản vẫn vô khí vô lực không biết tiểu tử thối này làm gì mà quá độ như vậy". Mạc đại phu tựa hồ vô cùng tức giận, giọng điệu mang vài phần bất lực, khiêng hắn vào trong nhà.
Cũng chỉ vì hao lực quá độ nên không lâu sau Tử Nguyên liền mệt mỏi tỉnh lại .
Mạc đại phu đang ngồi nhìn chằm chằm hắn như nhìn dị vật . Bàn tay phải Tử Nguyên không biết từ khi nào đang nắm chặt một cái lệnh bài màu đen lạnh buốt đang phát ra ánh sáng xám rực rỡ, nhìn kỹ thì đấy là cái Dẫn Tiên bài của tên công tử hắn g·iết mấy hôm trước.
Bàn tay của hắn chắc biết từ khi nào đã rướm máu . Trên bề mặt của Dẫn Tiên bài còn hằn lên v·ết m·áu chảy xuống từ tay hắn .
"Hoá ra ngươi là kẻ có tiên duyên ". Mạc đại phu vuốt vuốt râu ánh mắt nhìn Tử Nguyên hâm mộ không thôi.
Tử Nguyên vừa tỉnh lại liền nhìn xuống lệnh bài đang cầm trên tay khuôn mặt hiện vẻ mừng rỡ .
Hắn khi nãy chạy ra nơi mình bị trôi đến chính là để tìm kiếm cái lệnh bài này . Phải mất vài canh giờ hắn mới tìm thấy xác tên công tử kia ở nơi xuôi xuống hạ lưu của sông cách chỗ Mạc đại phu tìm thấy hắn khá xa . Tìm thấy lệnh bài cùng một số vật dụng khác trong ngực áo của kẻ thù xấu số này .
Còn thanh minh khí chủy thủ thì không thấy đâu.
Dù sao hiện giờ Tử Nguyên khắp nơi đều b·ị t·ruy s·át . Lại thân không trí nhớ . Ba ngày trước trong giây phút cuối cùng giao phong với tên công tử kia cái thứ gọi là minh khí kia có vẻ như thuộc về giới tiên nhân. Vô cùng lợi hại suýt nữa lấy mạng hắn . Tử Nguyên nghĩ đến đấy bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng cũng may là tên kia chủ quan nên mới ôm trái đắng . Bất quá Tử Nguyên cũng hâm mộ không thôi . Nếu hắn có được bản lĩnh như vậy thậm chí cao hơn thì cũng không chật vật bị đuổi g·iết như hiện giờ.
Chính vì vậy, khi nhìn thấy lệnh bài phát sáng hắn vô cùng mừng rỡ. Bất giác Tử Nguyên nhìn về phía Mạc đại phu ánh mắt loé lên tia cảnh giác .
"Không phải nhìn ta như thế ta chỉ là một tên Luyện Linh sĩ không có cơ duyên như tiểu tử thối ngươi nên không thèm tham lam làm gì ." Mạc đại phu hậm hực lườm hắn.
"Cái gì đại phu là Luyện Linh sĩ?" Tử Nguyên vậy liền ngồi thẳng dậy hoảng hốt lắp bắp hắn đã có khoảnh khắc ngắn ngủi lĩnh ngộ thực lực bán linh sĩ chỉ trong ba ngày vậy mà đã gặp được hai kẻ khác nhau.
"Có gì mà ngạc nhiên Bán Linh sĩ mặc dù hiếm nhưng cũng không như tiên nhân vạn người có một a".
"Vậy vãn bối có thể thỉnh giáo người Bán Linh sĩ và tiên nhân có gì khác nhau không ạ?" Những điều này Tử Nguyên mù tịt Mạc đại phu có thể nhận ra căn cơ Dẫn Tiên bài nên không thể không biết .
"Ngươi...vậy ra cái Dẫn Tiên bài này không phải là của ngươi ?" Mạc đại phu kinh ngạc.
Tử Nguyên cũng chỉ biết cười trừ .
"Mà thôi cơ duyên mỗi người không thể cưỡng cầu . Ta cũng lười hỏi nhiều vì cũng không liên quan đến ta . Nếu ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi vậy dù sao cũng chẳng phải chuyện bí mật gì ." Mạc đại phu chắp tay sau lưng mặt hiện một tia cảm khái .
Rồi Mạc đại phu thao thao bất tuyệt một hồi lâu . Hoá ra phàm nhân sinh ra đã không giống nhau. Những người được thiên địa chiếu cố thân sẽ mang linh căn có thể trở thành tiên nhân hô phong hoán vũ . Nhưng linh căn chia làm hai loại . Tàn Linh căn và linh căn hoàn chỉnh. Tuy đều là linh căn nhưng lại khác xa nhau như trời với đất .
Người có linh căn hoàn chỉnh có thể giúp bước lên tiên lộ . Sống cuộc sống thần tiên ai cũng mơ ước . Tàn linh căn lại không. Tàn linh căn chỉ có thể giúp cường hoá thân thể sống lâu hơn người bình thường ít năm mà thôi. Tuy vậy nhưng cũng rất hiếm thấy . Vài trăm người có một . Nhưng người mang tàn linh căn thì sẽ giúp dễ dàng học võ công . Tu luyện khí công đặc biệt trở thành Luyện Linh sĩ một thân nội công thâm hậu bộ pháp nhẹ nhàng . Mạnh mẽ hơn võ nhân giang hồ bình thường gấp mấy lần . Chính vì thế một tên Luyện Linh sĩ cũng là một chiến lực to lớn trong giang hồ .
Còn như Tử Nguyên thì mang linh căn hoàn chỉnh lại còn quý giá hơn nữa ngàn người chưa chắc có một . Hắn đến giờ mới minh bạch vì sao lúc trước hắn học Ưng Bách bộ lại tiến bộ nhanh trong thời gian ngắn như vậy . Những người mang tàn linh căn sẽ giúp học võ công nhanh nói gì đến hắn - mang linh căn hoàn chỉnh .
"Có vẻ như ngươi thậm chí chưa trở thành Luyện Linh sĩ?" Mạc đại phu bộ dáng chắc mẩm hỏi.
"Đại phu minh giám vãn bối xác thực chưa trở thành Luyện Linh sĩ ". Tử Nguyên ngượng ngùng trả lời .
"Dù sao ta và ngươi cũng có duyên gặp gỡ đây là bộ thổ nạp khí cơ bản của Luyện Linh sĩ ta tặng ngươi coi như kết một đoạn tiên duyên. Trong tay ngươi có vẻ là Dẫn Tiên bài nhỉ lúc trước ta đã thấy nó nơi bằng hữu ta khi hắn dẫn hậu bối đi bái nhập tiên sư chậc chậc để có được nó không thể không tốn một khoản tài nguyên khổng lồ gia tộc bình thường không thể bỏ ra được ." Mạc đại phu lấy trong tay áo ra một cuốn sách bìa bằng gấm nhỏ nhắn đưa cho Tử Nguyên .
Tử Nguyên nhận lấy cuốn sách cảm tạ không thôi. Chỉ thấy trên bìa cuốn sách ghi ba chữ bằng mực đen : Điều Nguyên quyết.
Hắn ngắm nghía cuốn sách một lúc đoạn lấy ra trong ngực áo một tấm bản đồ bằng da thú lấy được từ thân tên công tử kia trên bạc đồ có một địa danh được đánh dấu nổi bật vô cùng rõ ràng : Thăng Linh đài.