Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 6: Kịch chiến trong rừng




Chương 6: Kịch chiến trong rừng

Tử Nguyên rùng mình điều chỉnh hơi thở nhẹ đến nỗi chỉ mỗi mình hắn nghe thấy được nằm im không dám cử động.

"Công tử bớt nóng . Tiểu nhân không ngờ công tử tạm hoãn việc chuẩn bị đến Thăng Linh đài . Mặt khác mà nói tên tiểu tử kia thật đúng là ngàn vạn lần đáng chém g·iết ". Một giọng nói nam tử ồm ồm khác vang lên .

"Chuyện Thăng Linh đài cũng còn một tháng nữa nên không cần quá lo lắng .Cũng chỉ trách đệ đệ ta ngốc nghếch khi không rước hoạ vào thân . Đám người kia thật vô dụng có mỗi con chuột nhắt cũng bắt không xong . "Giọng căm phẫn của nam tử trẻ tuổi lại vang lên .

"Tiểu nhân nghe nói tên tặc tử kia thân thủ cao cường, am hiểu kiếm pháp thân pháp khôn lường binh sĩ của lão gia cùng Vệ Hoàng sĩ tử thương vô số chúng ta cũng nên cẩn thận ".

"Hừ ta đây đã là Luyện Linh sĩ lại được gia gia ban thưởng một kiện minh khí, còn sợ gì những kẻ phàm nhân tục tử này ta không g·iết được hắn thể diện bổn thiếu gia vứt cho chó gặm ".

"Thiếu gia đã... là Luyện Linh sĩ, từ...khi ...nào ạ ?!" Nam tử kia có kinh ngạc nghẹn ngào thốt lên .

"Mới vài ngày trước thôi tuy mới tiến giai nhưng trong tay ta còn có minh khí g·iết tên kia bất quá chỉ cần một cái phẩy tay ." Nam tử trẻ tuổi kiêu ngạo .

"Vậy còn hạ nhân ..."

"Ta hiểu ngươi đã theo hầu ta từ nhỏ tới bây giờ có thể theo hầu ta không phải không thể bất quá ..." Nam tử trẻ tuổi giọng nói đầy ý vị thâm trường .

"Phải ...phải làm sao ạ..". Có thể theo hầu một tiên nhân còn tốt hơn gấp vạn lần làm một người hầu ở thế giới phàm tục không ai nghe đến mà không mong ước nếu chớp được thời cơ hắn sẽ được đổi đời a.

"Mỗi gia tộc phàm tục nằm dưới sự quản lý của tông môn cứ cách một khoảng thời gian nhất định sẽ có thể mua danh ngạch bất quá giá cả không thể tưởng tượng . Gia tộc sẽ được trao Dẫn Tiên bài này, nhỏ một giọt máu lên đây nếu có linh căn lệnh bài sẽ phát ra huyền quang ." Nam tử trẻ tuổi lấy ra một cái lệnh bài không biết làm bằng vật liệu gì bề mặt toả ra khí tức lạnh buốt có những hoa văn vô cùng huyền bí .

"Ý công tử là ...".

"Tử gia ta có mỗi ta có linh căn . Ngươi muốn theo hầu ta thì cũng cần có linh căn vậy ." Nam tử trẻ tuổi giọng nghiêm nghị .

"Đa tạ đại ơn công tử..." . Nam nhân kia mừng rỡ .

"Bớt vuốt mông ngựa mau nhỏ một giọt máu vào đây !" .Nam tử trẻ tuổi có chút không kiên nhẫn .

Tử Nguyên không ngờ kẻ thù lại có cùng họ với mình . Tiếp sau đó hắn nghe thấy một tiếng thở dài đầy thất vọng.

"Không cần nản lòng dù gì sau này ta vẫn sẽ về Tử gia thường xuyên nói không chừng nếu hậu bối của ngươi nếu có linh căn sẽ có cơ hội ". Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng an ủi

"Đa tạ công tử tiểu nhân sẽ khắc cốt ghi tâm ". Gã nam tử kia nghe những lời sau liền như được vực dậy tinh thần, không quản công tử có giữ lời hay không, chỉ cần có được một lời này là tốt rồi .

"Bất quá mọi chuyện hãy để sau đi . Hãy giải quyết con chuột trước mắt đã . Còn không mau lăn ra nạp mạng !" Lời vừa dứt hắn rút một chùm mũi tên sau lưng tên hạ nhân giật lấy cung tên của hắn bắn vào phía Tử Nguyên .



Tử Nguyên bỗng nhiên biến sắc, thân hình vốn đang nằm liền bật ra phía sau bỗng uốn một cái tiếp đó co lại trong nháy mắt rồi bắn về một hướng khác bay ra ngoài.

Hơn mười mũi tên dài nửa xích bắn mạnh ra, liên tiếp lấp lóe mấy cái đã lướt sát qua thân thể Tử Nguyên mạnh mẽ đâm vào một thân cây khô màu xám trắng đằng sau.

Toàn thân mũi tên lạnh lẽo, rõ ràng đều được chế tác từ Tinh Kim hơn nửa thân mũi tên chìm trong thân vây, đồng thời phát ra tiếng rung rung nhẹ nhẹ.

Tử Nguyên cuộn một vòng rơi vào một bụi cây bên cạnh, quét ngang thanh đoản kiếm màu bạc ra phía trước, thần sắc lạnh như băng bày ra tư thế phòng thủ .

"Thân thủ không tệ, trách không được có thể kiên trì lâu như vậy dưới sự truy quét của Vệ Hoàng sĩ. Tuy nhiên bây giờ ngươi gặp phải chúng ta, cũng chỉ có một con đường c·hết mà thôi." Thanh âm nam tử trẻ tuổi từ phía trước truyền tới, bóng người khẽ động phía sau một cây đại thụ, hai người nam nhân từ từ bước ra .

Tên nam tử đi trước khuôn mặt trắng trẻo thân mang bạch y cẩm bào khuôn mặt anh tú khá trẻ . Sau lưng mang một thanh trường kiếm . Bên hông mang một thanh chủy thủ màu xám. Trên tay cầm cây trường cung vứt về nam tử phía sau .

Nam tử đi sau chừng ba mươi tuổi . Mặc áo bào màu đen ngũ quan bình thường, tay cầm một thanh trường kích lớn.

"Các ngươi đã phát hiện ta từ khi nào ." Tử Nguyên nhìn chằm chằm vào hai người hít sâu một hơi lạnh như băng hỏi.

Hắn mở miệng vừa là thăm dò, vừa muốn kéo dài thời gian một chút.

Thực tế, trong thời gian ngắn ngủi này, đầu óc hắn đã trải qua vô vàn suy nghĩ.

"Ngươi mặc dù ẩn núp rất kỹ bất quá mùi máu trên người ngươi thì không thể trốn a ".Nam tử trẻ cười nham hiểm .

"Thì ra là các hạ đã phát hiện ra ta từ lâu . Vì cớ gì đến giờ mới lên tiếng ?".

"Ngươi đã g·iết thiếu chủ ta thì chớ nhiều lời . Nếu bây giờ thúc thủ chịu trói bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng chỉ giam giữ ngươi . Nếu còn kháng cự g·iết không tha ".Gã hạ nhân chỉ trường kích về phía Tử Nguyên đe doạ .

"Hẳn là tha cho . Ngươi nghĩ ta là hài đồng ba tuổi dễ lừa gạt a .Bằng việc trước đó ta đã chém g·iết nhiều Vệ Hoàng sĩ như thế, cho dù có được hoàng tử, đại thần che chở thì ta cũng vẫn sẽ bị phanh thây xé xác mà thôi."Tử Nguyên trừng mắt căn bản không tin vào lời nam tử đối diện nói .

Gã hạ nhân nghe thấy hắn trả lời như thế thì hừ lạnh một tiếng, cũng không phủ nhận.

Tên công tử cười nhếch mép khẽ vuốt cằm :

"Chẳng trách có thể g·iết nhiều người và chạy thoát lâu như vậy . Không ngờ ngươi cũng hiểu rõ pháp lệnh như thế . Đã vậy xuống cửu tuyền tự ăn năn hối cải đi . A Hắc động thủ ".

Lời vừa dứt thần sắc hắn cũng lạnh lẽo hẳn đi .Gã hạ nhân phía sau bước lên phía trước trường kích vung lên tạo ra một cỗ cuồng phong lao thẳng về phía Tử Nguyên .

Nhìn hắn thân hình to lớn vậy mà thân pháp vô cùng linh hoạt. Binh khí to lớn trong tay nhanh nhẹn vô cùng .

Gã công tử kia thì điềm nhiên chắp tay sau lưng, toạ sơn quan hổ đấu.



Tử Nguyên thần sắc lạnh lùng, bây giờ hắn tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách đối mặt gã hạ nhân, tên công tử kia đứng một bên khoá chặt khí tức của hắn, nếu bỏ chạy ngược lại sẽ bị động, nhận phải giáp công hai mặt bởi tên công tử và hạ nhân của hắn, sĩ khí đại giảm, một thân công lực sẽ không thi triển được mười phần.

Phải nói là khi ở thế chủ động t·ấn c·ông ứng phó và bỏ chạy thì tinh thần sức mạnh sẽ hoàn toàn khác nhau, trừ phi nguy hiểm bất khả thi giữ lại tình bằng, còn không chi bằng cứ thoải mái đối đầu, sức mạnh sẽ phát huy được hơn mười phần. Tinh thần là yếu tố rất lớn quyết định thắng bại trong tranh đấu sinh tử.

Vậy nên thấy đối phương khinh thường chỉ quan sát hắn càng vui mừng.

Nhìn thấy mũi kích đang phi tới, Tử Nguyên nắm chặt đoản kiếm lùi ra phía sau một đoạn tránh chiêu . Gã hạ nhân thấy thế lùi kích lại muốn đâm một chiêu nữa một đạo hàn quang từ tay Tử Nguyên vung lên mũi kiếm lạnh lùng đâm tới cổ tay gã hạ nhân.

Gã hạ nhân không ngờ Tử Nguyên chặn đứng kích thức của hắn khi sắp tung ra .

Hắn liền giữ khoảng cách, chém thẳng vào đầu Tử Nguyên, Tử Nguyên thi triển Ưng Bách bộ một khoảng nhỏ lách mình về phía trước một đạo hàn quang như lôi đình chém thẳng vào đầu gã hạ nhân .

Đồng tử của gã hạ nhân co rụt lại, mặc dù biết đối phương không thật sự muốn đồng quy vu tận, nhưng lại không dám đánh cược mạng của mình. Hắn bất đắc dĩ hơi dừng thân hình, trường kích cũng vung trở về, thay đổi phương hướng, đánh về phía thanh đoản kiếm kia.

Tử Nguyên cũng nhanh chóng lắc cổ tay, thanh đoản kiếm thu lại, không để trường kích chạm vào. Lại về thế phòng thủ. Hắn còn cần đề phòng tên công tử có minh khí không rõ là gì kia.

Gã hạ nhân cảm thấy không ngờ, sau khi hừ một tiếng thì lại điên cuồng huy động trường kích, đánh về phía thiếu niên một lần nữa.

Mỗi lần hắn ta huy động thanh trọng binh trong tay thì đều mang theo một cỗ cuồng phong, dường như hoàn toàn hóa thành một mãnh thú hung hãn, thoạt nhìn thật sự mạnh không thể chống đỡ được.

Nhưng trái ngược với hắn, thanh binh khí của thiếu niên đối diện lại không hề v·a c·hạm chút vào với trường kích, liên tục hóa thành ngân quang bao vây lấy hắn.

Mặc dù Tử Nguyên đã rơi vào thế hạ phong nhưng mỗi lần hắn tiến hành công kích thì lại phải một lần chuyển từ công thành thủ để cứu lấy mình hoặc dùng Tiên Cơ Đả Thức kiếm khoá chiêu đối phương .

Dưới tình hình này, mặc dù gã hạ nhân kình lực mạnh hơn Tử Nguyên kia nhiều, nhưng bản thân lại cay cú trong đầu lôi liệt tổ liệt tông hắn ra chửi ầm lên không ngớt.

Tử Nguyên cũng không vì thế mà thay đổi nhịp độ, cứ liên tục bền bỉ chống đỡ.

Thời điểm này, nhìn thì tưởng hắn rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế đã hoàn toàn dốc hết những lực lượng cuối cùng của cơ thể ra rồi, nếu không, chỉ với từng trận cuồng phong do trường kích kia gây ra, chỉ sợ thân thể gầy yếu của hắn đã đổ nghiêng đổ ngả rồi chứ đừng nói là công kích lại.

Tên công tử ở đằng xa thấy tình hình này thì trong lòng càng thêm kinh dị.

Hắn biết rõ thực lực gã hạ nhân thân cận của mình . Nếu bây giờ lấy man lực cứng chọi cứng trực tiếp hắn cũng không dám dù đã là Luyện Khí Sơ kỳ vậy mà một gã thiếu niên phàm nhân bằng tuổi hắn dám làm.

Chẳng lẽ đối phương là kỳ tài kiếm pháp trăm năm có một hay sao? Kiếm pháp của tên này không mạnh mà tinh, lấy công bù thủ. Nhiều lần thoát c·hết từ đường tơ kẽ tóc phản công khiến hạ nhân hắn lại luống cuống một hồi.



May mắn là gã này tuổi còn nhỏ, nội công yếu kém, nếu đợi thêm vài năm nữa e là một mối hoạ lớn tiềm tàng .

Còn hiện tại, hắn tất nhiên là phải c·hết .

Nghĩ vậy hắn rút chủy thủ bên hông ra đó là một chủy thủ cong cong có hình thù kỳ dị vô cùng nhẹ, uốn éo như lưỡi rắn.

Thân thể hắn khẽ động, vô thanh vô tức áp sát trận chiến.

Ánh mắt Tử Nguyên đã nhìn ra động tác nham hiểm của hắn, nội tâm đang căng thẳng càng thêm trầm xuống.

Một tên hắn đã đối phó chật vật nếu cả hai liên thủ kết cục của hắn như thế nào e rằng cũng khó nói.

Xem ra phải liều mạng thôi.

Thanh đoản kiếm từ một góc bất khả tư nghị tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc trước đâm về tim gã hạ nhân.

Gã hạ nhân kinh sợ muốn thu lại trường kích nhưng không kịp. Nội tâm liền dứt khoát đâm thẳng trường kích xuống gáy Tử Nguyên. Nhìn thấy chủ nhân chủ động tham gia giao phong, hẳn rất bất mãn với hắn, hận ý đối với Tử Nguyên nhất thời dâng trào.

Với một đòn nhìn như đồng quy vu tận này hắn tin chắc Tử Nguyên sẽ thu đoản kiếm lại.

Nhưng không Tử Nguyên động tác vẫn không thay đổi nhưng đường kiếm chợt xoáy chéo sang chém vào cánh tay của gã hạ nhân.

Phút chốc một vòi máu tươi phun lên gã hạ nhân rú to một tiếng ôm chỗ tay cụt của mình . Thân hình to lớn ngã về phía sau. Tử Nguyên không để lỡ mất thời cơ thanh đoản kiếm mượn lực dư thừa đâm thẳng vào tim đối phương .

Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp vậy thân hình to lớn gã hạ nhân đang khẽ co giật trợn trừng mắt không cam tâm dưới mặt đất .

Gã công tử tức giận gầm lên một tiếng giận dữ miệng lẩm bẩm đọc cái gì đó ném ra trường kiếm .

Tử Nguyên vừa kịp định thần bỗng thấy lạnh sống lưng . Hắn liền lách nhẹ đầu xuống một đạo bạch quang bay sượt qua chém đứt mất mấy sợi tóc mai . Trong phút chốc hắn cảm thấy như vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về vậy .

Đạo bạch quang bay v·út ra sau lưng hắn . Tử Nguyên ngoảnh ra nhìn thanh chủy thủ mang ánh sáng u ám đang lơ lửng đằng sau, chắc hẳn đây là minh khí mà đối phương đã nói, chợt thấy rất nhiều ánh đuốc phía xa xa đang tiến tới gần.

Tử Nguyên hạ quyết tâm, quát to một tiếng :

" Đỡ ám khí !"

Một vật trắng xoá từ tay hắn bắn nhanh về phía gã công tử .Gã công tử kia rút bên hông một con dao bạc phóng về vật trắng xoá ấy .

"Đùng".Nó bất ngờ nổ tung một đoàn bột phấn trắng xoá bung ra bao trùm khu vực mấy trượng xung quanh.

Gã công tử nhìn thấy bạch vụ, theo bản năng bế khí để không hít vào, nhưng chợt tức giận hét lên :"Chỉ là tro bụi bình thường, khốn kiếp tên tiểu tử thối...".

Một bóng người bỗng từ trong khói trắng phi ra hiện ra trước mắt hắn . Là Tử Nguyên dùng Ưng Bách bộ chớp nhoáng nhân lúc còn bất ngờ dùng hết sức bình sinh phi thân tới đâm thẳng kiếm vào yết hầu hắn . Gã công tử không kịp triệu hồi chủy thủ chỉ có thể ú ớ vô vọng không thốt nên lời. Tử Nguyên tiếp lực đẩy gã công tử cùng bản thân rơi xuống con thác phía sau hắn phía dưới là một con sông cuồn cuộn hung hãn.

Đám người sau lưng Tử Nguyên vừa lúc đuổi tới nơi nhưng cũng chỉ còn t·hi t·hể gã hạ nhân c·hết không nhắm mắt mà thôi.