Chương 33 : Tiềm Hành
Khi Tử Nguyên mở mắt ra, hắn đã ở một nơi xa lạ.
Một vùng u ám khô nóng. Mặt đất đầy cát sỏi. Xung quanh đầy những cây màu xám cao một xích mọc rải rác. Dưới chân có những cây cỏ màu đỏ không biết tên. Không khí...
"Hình như không khí có chút tanh tưởi".
Tử Nguyên khịt mũi khó chịu. Chợt ý thức được nguy hiểm, hắn liền khinh thân ra khỏi nơi đang đứng.
Tại địa phương cũ, một đầu linh thú dạng sói vồ tới miệng táp trượt vào hư không.
Tử Nguyên thấy đầu sói này khí tức chỉ là Luyện Khí Hạ Kỳ thì lòng nhẹ nhõm, tay sử xuất Bích Huyết Kiếm định ra tay thì nhìn ra phía sau.
Một đàn sói gồm ba mươi con lông xanh, mắt trắng dã, từ miệng liên tục chảy dãi, một bộ nhăm nhe nhìn hắn chực vồ.
Tử Nguyên không nói hai lời, liền quay người thi triển Phi Vân Thuật bay đi không thèm quay đầu lại. Đàn sói thấy Tử Nguyên khí tức lộ sát ý nên phòng bị, chực chỉ t·ấn c·ông. Không ngờ Tử Nguyên dứt khoát bỏ chạy nên bất ngờ ngơ ngác. Qua một khắc liền gầm gừ vài tiếng rồi đuổi theo.
Khổ cho đàn sói không thể phi hành, đành phải vừa chạy dưới đất vừa ngửa đầu lên trời tru lên liên hồi không thôi. Tử Nguyên thì chẳng để ý, vừa thong thả phi hành trên không vừa suy tính kế hoạch tiếp theo.
Vận khí xem ra không được tốt cho lắm. Vừa tiến vào Thiên Bảo Đào Nguyên thì xui xẻo gặp một đàn linh thú. Tử Nguyên liền quyết định bỏ chạy lập tức.
Mặc dù phần lớn linh thú tu vi Luyện Khí Hạ Kỳ, ngẫu nhiên có vài đầu Luyện Khí Trung Kỳ, nhưng nếu dây dưa thì tốn không ít công sức. Với lại diệt sát chúng cũng không có ích lợi gì.
Vừa rồi có lẽ do quá trình truyền tống vào bí cảnh khiến thần thức của hắn bị ảnh hưởng. Tử Nguyên lại không lập tức đề phòng, ổn định thần thức ngay lập tức. Cộng thêm lơ là suy nghĩ lung tung nên không phát hiện ngay được phía sau lưng là một đàn sói.
May là hắn chỉ bị linh thú Luyện Khí Hạ Kỳ t·ấn c·ông, nếu là linh thú cường đại, hay là tu sĩ nào đó đáng lén thì hẳn không phải toàn thân không rách một mảnh vải như hiện giờ.
Xem ra hắn còn khuyết thiếu nhiều kinh nghiệm. Sau này phải gắng cẩn thận đề phòng, nếu không dễ mà Vạn Kiếp Bất Phục, một mạng ô hô lúc nào không hay.
Về Viên Mạn Kha, hắn và nàng bị tách ra có thể nói là xui xẻo. Không ngờ là cần phải đồng địa khí tức, chạm vào nhau thì mới cùng có thể tiến nhập cùng địa điểm.
Mong là nàng hành động một mình sẽ không sao. Hắn đã đáp ứng chiếu cố nàng, với lại cũng không nỡ để nàng xảy ra chuyện gì. Nàng là người duy nhất hắn giao hảo, cùng tiến vào bí cảnh này.
Vùng cây xám cao một xích này khá rộng lớn. Lũ lang yêu phía dưới mặt đất từ lúc nào đã biến mất, đoán chừng chúng cứ nhìn con mồi bay thong thả trên không cao vài trượng mà không làm được gì, nên uất ức đành bỏ cuộc rời đi.
Đang phi hành thì Tử Nguyên chợt thấy phía dưới có một vài cây mọc ra nhưng bông hoa màu lục. Hắn liền sáng mắt. Hắn lấy điển tịch ra, là Chỉ Xích Hoa, đúng như miêu tả. Mang ra bên ngoài bán hẳn cũng thu được một ít linh thạch.
Tuy không phải loại linh hoa quá quý hiếm, nhưng khởi đầu thế này tạm chấp nhận được. Chút phiền muộn vì bị truyền tống vào giữa đám yêu thú liền bị quét sạch.
Thu linh hoa vào Trữ Vật Phù, Tử Nguyên tiếp tục lên đường. Thần thức cẩn thận bao phủ xung quanh, đề cao tinh thần đề phòng.
Đi ra khỏi vùng cây xám, Tử Nguyên tới một khu rừng trầm uất, u linh. Hắn không vội mà tiến sâu vào trong cảnh nội khu rừng, mà chỉ di chuyển phụ cận khu vực bìa rừng.
Phi hành được một lúc, Tử Nguyên gặp được một loại linh quả Tảo Lê Quả. Có thể ăn trực tiếp, nhanh chóng hồi phục một lượng pháp lực không ít. Nếu là sử dụng để luyện chế đan dược hồi phục pháp lực thì hiệu quả còn lớn hơn.
"Soạt soạt".
Một thanh niên từ đám cây đối diện bước ra. Nhìn thấy Tảo Lê Quả thì lộ vẻ tham lam. Thấy Tử Nguyên ở gần đấy, mặt liền lộ vẻ hung dữ muốn ra tay. Nhưng khi đảo thần niệm qua dò xét Tử Nguyên thì mặt biến sắc. Liền lấy ra một kiện hạ phẩm linh khí run rẩy cầm trong tay thủ thế, một bộ dạng lâm đại địch.
Tử Nguyên lắc đầu thở dài. Thanh niên trước mắt này tu vi chỉ là Luyện Khí Hạ Kỳ, lại dường như có rất ít kinh nghiệm. Thật không hiểu hắn dựa vào vốn liếng và lý do gì để tiến vào đây.
"Ngươi đi đi". Tử Nguyên không kiên nhẫn phất tay.
"Hả?". Thanh niên kia những tưởng sẽ có một trận c·ướp g·iết, nghe Tử Nguyên nói thì bất ngờ, không kịp thích ứng.
Tử Nguyên cau mày lớn tiếng :
"Không đi? Chẳng lẽ muốn ta lột sạch đồ của ngươi hay sao?".
Nói xong, giả bộ lấy ra Bích Thủy Kiếm.
"Ta đi, ta đi, đa tạ". Thanh niên kia sợ đối phương đổi ý thật sự ra tay, không dám chậm trễ nửa khắc rối rít chạy đi.
Tử Nguyên không để ý đến hắn, hái Tảo Lê Quả xuống, lại tiếp tục đi tầm bảo. Vừa mới tiến vào, tên này chắc cũng chưa thu hoạch được gì, với lại dựa vào tu vi của hắn thì ắt hẳn là một tên nghèo kiết xác đi. Giữ lại cũng không để làm gì.
Hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề đau đầu.
Hắn không biết vị trí cụ thể của Trúc Cơ Thảo và Huyền Nhan Quả ở đâu, chẳng lẽ muốn chạy loạn a. Từ điển tịch, chỉ biết không gian sinh trưởng của hai loại này. Nhưng bí cảnh này rộng lớn bao nhiêu, biết đi đâu mà tìm.
Lúc trước Tử Nguyên và Viên Mạn Nguyệt cũng không để ý trường hợp bị tách ra, nên cũng không sao chép bản đồ ra, một mực để nàng giữ.
Bây giờ thì thật sự hết cách rồi. Đành tự mình tầm bảo vậy.
Nghĩ đến bên trong bí cảnh này vô cùng nguy hiểm, Tử Nguyên cân nhắc một chút, lấy ra một cái mặt nạ màu bạc đeo lên. Đây là mặt nạ hắn cố ý chuẩn bị cho chuyến đi lần này.
Phi hành một đoạn dài rồi ra khỏi bìa rừng, Tử Nguyên thu thập thêm được vài loại linh mộc. Trong thời gian này cũng không gặp qua tu sĩ nào. Hắn cảm thán không thôi, chứng tỏ bí cảnh rất rộng lớn.
Chợt xa xa truyền đến thanh âm đấu pháp, Tử Nguyên hứng thú tò mò, liền lấy Độn Thổ Phù ra, ẩn nặc xuống lòng đất tiềm nhập lại gần quan sát.
Ẩn Thân Phù chỉ có năm trương, không thể lãng phí vô ích. Không tới lúc đặc biệt thì không sử dụng. Ngược lại Độn Thổ Phù số lượng nhiều, nên không cần tiếc.
Chỉ thấy cách đấy không xa, có một nam một nữ mặc y phục màu tím đang chiến đấu với một đầu linh thú trư yêu. Trư Yêu này thân cao nửa trượng, lông đen tua tủa theo nhịp hô hấp của Trư Yêu mà nhấo nhô lên xuống trông vô cùng kinh người. Miệng thở há hốc, cái mũi to lớn chiếm một nửa không gian của toàn bộ mặt thở phì phì. Bên khoé miệng mọc ra độc duy nhất một cái răng nanh, sáng trắng ghê rợn.
Trư Yêu này chỉ có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, vậy mà đem hai người tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ này ép đánh cho chật vật không thể thở nổi.
Nữ tử huy động một thanh linh khí trung phẩm, hướng nam tử hét lớn :
"Sư huynh, để đầu nghiệt súc này cho ta cầm chân, ngươi mau đi tìm các vị huynh đệ khác tới tương trợ".
Nam tử lắc đầu : "Không thể, ta thân nam nhân sao có thể bỏ một nữ tử ở lại được".
Nữ tử tức giận : "Huynh thực lực đã không bằng ta, còn nói phiền cái gì. Lại còn b·ị đ·ánh trọng thương. Ở lại đây ngược lại vướng tay chân ta, đi mau".
Nam tử nghe nữ tử nói huỵch ra thế thì thần sắc xấu hổ, cuối cùng vẫn chạy đi kiếm viện binh : "Tú Linh, cố cầm cự chờ ta".
Tú Linh không thèm trả lời nam tử, toàn bộ tinh thần tập trung đối phó Trư Yêu. Nam tử kia thế là càng ngại ngùng, vội chạy đi.