Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 34 : Tranh Mộc




Chương 34 : Tranh Mộc

"A, là Chung Sĩ, Tú Linh hai vị đạo hữu". Nam tử kia vừa định rời đi, trên không chợt vang lên một giọng nói.

Một thanh niên mặc áo tím giống hai người Tú Linh từ xa bay tới. Nhìn thấy hai người phía dưới liền thốt lên rồi đáp xuống.

"Ra là Lôi Tam Minh huynh, thật trùng hợp". Chung Sĩ và Tú Linh thấy thanh niên này thì vui mừng.

"Lôi huynh, nhanh giúp chúng ta hàng phục đầu Trư Yêu biến dị này, trong hang động còn có hai con tiểu Trư nữa". Chung Sĩ lên tiếng, có vẻ quan hệ giữa những người này khá tốt .

Tử Nguyên liếc nhìn phía sau con Trư Yêu kia, ẩn sau lớp bụi cây rậm rạp là một hang động đen ngòm.

"Được". Lôi Tam Minh đáp ứng, liền gia nhập chiến đoàn.

Chỉ thấy hắn bấm pháp quyết, hai tay hợp với nhau, một quả lôi cầu màu xanh hiện ra, từng đạo lôi điện từ đó nhanh chóng phóng ra bắn vào Trư Yêu.

Con heo này da dày thịt béo. Miệng phun ra những dòng chất lỏng hôi tanh ô uế với tốc độ cực kỳ nhanh, tính ăn mòn vô cùng mạnh, ba người không dám để dính vào người một chút.

Trông hình thể nó đồ sộ vậy mà hành động vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt. Trực tiếp dùng thân thể của mình áp tới đánh lên kẻ thù.

Chung Sĩ ban đầu do xem thường, không ngờ con heo này có thể phun ra độc dịch thì luống cuống chống đỡ. Bất ngờ con heo dùng chiêu cự sơn áp đỉnh, bị nó dùng một thân man lực đánh trọng thương.

Bây giờ ba người liên thủ, Lôi Tam Minh lại có pháp thuật lôi điện lợi hại, lại thêm đề phòng trước. Trư Yêu b·ị đ·ánh cho lớp da vài chỗ cháy đen, tứ chi nan địch lục thủ, dần rơi vào thế hạ phong, không lâu sau đó liền bị diệt sát..

Cũng không biết uy lực của Tử Lôi Phù so với pháp thuật lôi điện này cái nào mạnh hơn.

Chung Sĩ phấn khích :

"Đầu Trư Yêu biến dị này có lớp lông cứng có thể dùng để luyện thành linh khí phi châm, những bộ phận khác cũng bán được không ít linh thạch, phía trong hang còn có con của nó nữa, thu hoạch lần này không tệ".

Tú Linh gật đầu :

"Trư Yêu này đã biến dị, có thể con của nó có huyết mạch cũng không tồi, nếu làm linh thú bồi dưỡng từ nhỏ cũng không tồi".



Chung Sĩ nhìn sang Tú Linh với ánh mắt mê say :

"Trong này chỉ có hai con tiểu Trư, Lôi huynh đã giúp đỡ chúng ta thì nhận một con tất nhiên, còn một con muội nếu yêu thích thì cứ nhận, ta không sợ bị thiệt thòi".

Nào ngờ Tú Linh không những không vui vẻ cảm tạ như hắn nghĩ mà cau mày không vui :

"Đa tạ, ta không thích nuôi heo, huynh cứ lấy đi".

Nhìn sơ thì cũng biết, nữ tử Tú Linh này trông tư sắc khả ái, là mục tiêu theo đuổi của tên Chung Sĩ này. Chỉ tiếc là hắn hiện tại chỉ là một cái đuôi theo nàng mà thôi, vẫn chưa ôm được mỹ nhân về.

Tử Nguyên ở dưới lòng đất thầm mắng tên Chung Sĩ này không biết ngốc thật hay giả ngốc. Có cô nương nào thực muốn nuôi một đầu heo xấu xí làm linh thú hay không, Chung Sĩ lại nói như vậy, chẳng khác nào đánh giá thấp tầm mắt, gián tiếp hạ thấp luôn nàng xuống.

Trông ánh mắt Tú Linh nhìn Chung Sĩ lạnh hơn vài phần, dùng đầu gối mà nghĩ cơ hội của gã này lại thấp hơn một chút.

Chỉ tiếc Chung Sĩ không biết gì, lại hướng sang Lôi Tư Minh khen ngợi:

"Lôi huynh thời gian ngắn không gặp, Túc Lôi Công có vẻ lợi hại hơn lúc trước không ít".

Lôi Tư Minh khiêm tốn : "Chung huynh quá lời, ta còn không dám nhận hai chữ lợi hại".

"Tốt, tốt, vậy bây giờ chúng ta chia chiến lợi phẩm thôi". Chung Sĩ cười háo hức.

Ba người tiến vào hang bắt heo con, tiếp theo đó chia phẩm vật.

Khi chuẩn bị cáo từ, Lôi Tư Minh chợt lên tiếng : "Chờ đã".

Chung Sĩ và Tú Linh dừng lại : " Có chuyện gì ?".

Lôi Tư Minh không trả lời hai người, mắt nhìn vào khóm cây thân xanh bên cạnh cửa động.

Hắn bấn pháp quyết, một đạo lục lôi quang bắn lên thân cây to nhất trong đó. Thân cây b·ị đ·ánh vỡ tan cháy đen, lộ ra một ánh sáng xanh nhàn nhạt .



Chung Sĩ và Tú Linh thấy vậy thì vui mừng.

Lôi Tam Minh đưa tay lấy ra vật thể phát ra lục quang trong thân cây tàn khuyết cháy đen, lấy ra một đoạn gỗ xanh trông khá bình thường, nhưng bề mặt bên trên lại có linh lực tản ra nồng đậm, ẩn ẩn có vài dòng điện hồ mơ hồ cực nhỏ.

"Mộc Lôi Thai". Lôi Tam Minh kinh hỉ hô lên.

"Ra là loại gỗ quý hiếm này, khó trách đầu Trư Yêu này thủ hộ ở đây". Tú Linh thần sắc như hiểu ra.

Chung Sĩ cũng gật đầu :

"May mà Lôi huynh tu luyện lôi công pháp, nên mới cảm ứng được".

"May mắn, may mắn...".

Tử Nguyên nhìn thấy một màn này, đang định suy tính nên làm gì tiếp theo, chợt lấy ra Nhập Mộc Phù, từ lòng đất liền đi lên nhập vào một cây cổ thụ phía trên.

"Haha, hoá ra là Mộc Lôi Thai, thứ quý giá này không biết các người có muốn bán cho ta hay không, cái giá đảm bảo sẽ khiến các ngươi hài lòng".

Một giọng nói ngạo nghễ vang lên, một nhóm ba người bước tới, y phục giống hệt ba người Lôi Tam Minh, xem ra đám người này đều tới từ một môn phái, thế lực nào đó.

Ba người Lôi Tam Minh thấy ba người này thì mặt sầm lại. Có vẻ như quan hệ hai phe này không được khả quan cho lắm.

Tú Linh hừ lạnh :

"Rất tiếc, thứ này chúng ta không muốn bán, Quan đạo hữu sợ là phải thất vọng rồi".

Nam tử đứng giữa có vẻ là cầm đầu ba người, cười cười:

"Ta nói vậy chẳng qua là nể tình đồng môn thôi, thực mà nói, đoạn Mộc Lôi Thai này chúng ta cũng là nhìn thấy trước".

Chung Sĩ tức giận :



"Ngươi nói cái gì ? Rõ ràng là chúng ta lấy được trước".

Nam tử kia cười ha ha : " Các người thấy trước? Bằng chứng đâu? Ở đây cũng chẳng có ai chứng kiến đoạn gỗ này là của các ngươi. "

"Quan Phách ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý". Chung Sĩ tức giận rung rung chỉ tay vào mặt Quan Phách.

"Sao, các ngươi muốn đánh nhau?". Quan Phách dương cằm khiêu khích. Hai tên đi cạnh hắn cũng phụ hoạ.

"Chung huynh không đừng để bị hắn khiêu khích, tên này miệng chó không mọc được ngà voi nên lời nói có chút lệch lạc". Lôi Tam Minh ho khụ khụ, đưa tay cản Chung Sĩ đang kích động.

"Lôi Tạp Minh ngươi nghĩ mình là miệng ngọc a, luyện Túc Lôi Công nhiều quá miệng bị cháy xanh còn không tự soi gương xem lấy".

"Ngươi bảo ai tạp?".

...

Hai bên ngươi qua ta lại cãi nhau một hồi, nước miếng phun tung toé, giống như cái chợ. Tử Nguyên ẩn nặc trong cổ thụ thì buồn bực, đám này một thân công phu pháp lực hẳn là luyện trên miệng đi, đánh cũng không đánh.

Sau cùng, Lôi Tam Minh tức giận gầm lên :

"Quan Phách, rốt cục ngươi muốn gây chiến giữa hai mạch hay sao, ngươi dám xem nhẹ quy củ của Long Ba Cung chúng ta?".

Long Ba Cung? Tử Nguyên lục lại một chút ký ức, lúc bắt đầu chuẩn bị tiến vào Thiên Bảo Đào Nguyên, hắn đã cố ý tìm hiểu thông tin các thế lực lớn của ba nước Thanh Lan Hạ, Minh Huyền, Triệu Quốc. Long Ba Cung là một trong các thế lực hàng đầu của Thanh Lan Hạ, địa vị không thể xem thường.

Quan Phách không có thối ý :

"Ta không bao giờ xem nhẹ quy củ. Ta muốn các ngươi bán Mộc Lôi Thai cho ta, không hề cưỡng đoạt ".

Tú Linh khinh bỉ : "Thật không cưỡng đoạt? Không biết hổ thẹn".

"Vậy thì ba người các ngươi định phân chia đoạn gỗ này như thế nào? Các ngươi ở đây cũng chỉ có Lôi Tam Minh cần đoạn gỗ này nhất, hắn lại không có linh thạch hay tài nguyên gì khác bồi thường cho các ngươi. Với lại đừng trách ta không nhắc nhở, chúng ta ở đây tranh đấu nội bộ, bảo vật bị vơ vét hết, tới khi trở về, thành quả thấp kém ắt hẳn sẽ bị cung chủ trách tội". Quan Phách không nhanh không chậm nói ra.

Ba người Lôi Tam Minh nghe vậy thì thần sắc liền hiện vẻ do dự

Tử Nguyên thầm than, Quan Phách này lời nói bỉ ổi vô sỉ, thường xuyên cưỡng từ đoạt lý. Nhưng không thể không nói, kẻ này là một người có chút tài. Sau khi hồ ngôn loạn ngữ kích động cả đám cãi nhau một hồi, cuối cùng đợi thời cơ thích hợp tung một kích hiểm độc khiến người khác không nhịn được mà lo cái này cái kia. Tuy không thật sự chia rẽ được ngay ba người Lôi Tam Minh, nhưng cũng gieo vào họ hạt giống nghi kỵ. Lại mang lợi ích Long Ba Cung ra làm cái cớ đường đường chính chính khiến không ai phản bác lại được.