Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 32 : Tiến Nhập Bí Cảnh




Chương 32 : Tiến Nhập Bí Cảnh

Tử Nguyên và Viên Mạn Kha một đường trò chuyện, không biết qua bao lâu, hai người đã đi tới địa điểm lối vào bí cảnh.

Nơi này là đỉnh của một ngọn cự sơn khổng lồ. Mặt đỉnh là một thảm linh thảo khổng lồ. Trên đỉnh chỉ có độc nhất một linh thụ không rõ tên, thân xám cao hơn mười trượng thẳng tắp, không có cành, lục diệp mọc ngay trên thân bao phủ thân cây thành những vòng xoắn ốc. Trông vô cùng kỳ dị, đẹp đẽ, nhưng không thiếu phần sâm nghiêm.

Từ đỉnh ngọn núi nhìn xuống có thể thấy một mảnh sơn thủy chi tình, cổ thiên mỹ địa. Từng cơn nhu phong tươi mát, thơm ngát thi thoảng thổi qua, như quét sạch mọi cặn tố khiến người ta không nhịn được cảm thấy sảng khoái một phen.

Tại đỉnh núi bây giờ đã có ước chừng hai ngàn người tụ tập, kẻ thì ngồi nhập định, người thì đứng trò chuyện với bằng hữu. Đủ loại trang phục, kiểu người. Ở một góc thì thấy những đạo sĩ tay cầm phất trần, bên kia có những đại hán cởi trần thân cao bảy xích. Phía khác có những nam thanh nữ tú đang tụ tập ríu rít trò chuyện...

Cảnh tượng này khiến Tử Nguyên nhớ về lúc trước đi tới đỉnh Thăng Linh Sơn vấn đạo. Chỉ khác là cảnh trước mắt này quy mô hùng vĩ, lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Tại đây những người tu vi Luyện Khí Kỳ chiếm số lượng nhiều nhất, Trúc Cơ Kỳ cũng không ít, Kết Đan Kỳ nhìn sơ qua cũng có hơn mười người.

Đây là lần đầu tiên từ khi tu tiên Tử Nguyên nhìn thấy nhiều tu sĩ tụ tập một chỗ như thế. Không khỏi hít sâu một hơi. Đương nhiên là trừ đoạn giấc mộng kia.

Hai người đi lên cũng không khiến ai chú ý. Dù sao cứ cách một lúc là lại có người tới. Tử Nguyên trên đường lên đây, đồng dạng cũng gặp rất nhiều người tiến sơn.

Tử Nguyên và Viên Mạn Kha tìm một thảm cỏ trống trải để ngồi xuống nghỉ ngơi. Tử Nguyên thầm nghĩ :

"Chỉ một vị trí lối vào mà đã đông như vậy, nếu là mười tám địa điểm tụ hợp lại, chỉ sợ số lượng vô cùng khổng lồ đi. Chuyến này xác thực phải thật cẩn trọng ".

Tử Nguyên không biết lần này tiến vào Thiên Bảo Đào Nguyên có phải quá mạo hiểm không nữa. Bất quá hắn có mục đích, đã đến bước này rồi tất nhiên không có ý lui trận.

Sau một canh giờ, số lượng người ở đây đã tăng lên tới hơn năm ngàn. Tử Nguyên thấy vậy thì rùng mình, mong là cái Thiên Đào Bảo Nguyên này không gian không quá nhỏ đi.



Nếu không, mười tám địa điểm cộng lại gần mười vạn người, một đám đánh loạn một chỗ, chỉ sợ hắn sẽ bị dẫm c·hết lúc nào không hay.

Bất quá, tu vi Luyện Khí Kỳ mới có thể vào, vậy cũng không phải toàn bộ tu sĩ ở đây tiến vào a. Nhưng số lượng cũng sẽ không ít, đủ cho mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể khiến cho hắn c·hết đ·uối.

"Thiên Bảo Đào Nguyên cái gì, Táng Mộ Đào Nguyên thì có". Tử Nguyên thầm khinh bỉ một phen, số lượng người có thể đi ra không biết còn lại bao nhiêu a.

Đương nhiên, trong đó chắc chắn có hắn và... cô nương bên cạnh.

"Viên cô nương thần sắc phi dương, lần này tiến vào bí cảnh ắt hẳn rất tự tin a?". Tử Nguyên hướng Viên Mạn Kha mở miệng.

Viên Mạn Kha cười khổ : "Nào như công tử nói, chẳng qua ta có mục đích cần phải tiến vào, không thể bỏ cuộc".

Tử Nguyên gật gật đầu : "Mặc dù trong bí cảnh này nhiều bảo vật, nhưng cũng đồng dạng nguy hiểm không kém. Không hiểu sao nhiều người cam tâm để hậu bối của mình tiến vào. Còn có nhiều người tu vi rất thấp nữa".

Viên Mạn Kha chớp đôi mi thanh giải thích : "Thiên Bảo Đào Nguyên này là một bí cảnh, đồng dạng cũng là nơi thí luyện tốt nhất cho các tu sĩ Luyện Khí Kỳ, nhận ra được các thiên tài".

"Xung quanh khắp bí cảnh tài nguyên vô số, giá trị khó mà tính được. Nhiều bảo vật đối với tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng rất quan trọng. Thế lực nào có đệ tử hay hậu bối mang lượng lớn tài nguyên ra, có thể giúp thế lực đó phát triển rất nhiều, có khi không cần lo lắng vấn đề tài nguyên trong vòng trăm năm, vài trăm ".

"Di tích mục tiêu của chúng ta mặc dù giá trị các bảo vật chỉ ở mức Trúc Cơ Kỳ, nhưng có bản đồ, nguy hiểm sẽ giảm đi đáng kể".

Tử Nguyên tấm tắc : "Viên cô nương quả nhiên kiến thức uyên bác".



Viên Mạn Kha khiêm tốn : "Tử công tử quá lời. Lại nói, đến một thời điểm kiến thức uyên bác cũng không giúp ích được gì, thực lực mới là quan trọng. Sau khi tiến vào bí cảnh, còn cần công tử chiếu cố".

Tử Nguyên phì cười : " Viên cô nương không cần nâng cao ta. Ta đã nhận lời tất nhiên tận tâm tận lực. Cô nương cũng có một thân tu vi cao cường, đến lúc nguy hiểm không biết ai chiếu cố ai đây".

Viên Mạn Kha tu vi cũng là Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng không biết kinh nghiệm thực chiến của nàng như thế nào. So với đại tỷ và tam muội của nàng suốt ngày chém g·iết chỉ sợ có phần kém hơn. Bất quá cũng không thể xem thường nàng.

"Vậy đa tạ công tử...". Viên Mạn Kha vui vẻ cười, lại nói :

"Bí cảnh chỉ mở trong thời gian một tháng, chúng ta phải hành động cẩn thận, không lãng phí thời gian".

"Tốt". Tử Nguyên gật đầu.

Đúng lúc này, một thanh âm "ông ông" vang lên.

Giữa không trung không khí dao động kịch liệt. Một vòng tròn màu lam lung linh ban đầu nhỏ như bàn tay từ từ hiện ra, rồi dần hoá khổng lồ. Cuối cùng, bề mặt dài hơn hai mươi trượng thì dừng lại.

Bề mặt vòng tròn như lưu ly chi thủy hiện lên từng tầng gợn sóng như mặt nước đang dao động. Vòng tròn như một chiếc gương khổng lồ, phản chiếu toàn bộ mọi vật xung quanh trên bề mặt nó.

Từ chiếc gương khổng lồ này toả ra tinh hoa linh khí vô cùng nồng đậm, so ra gấp hai lần với thiên địa linh khí bình thường.

"Trông chiếc gương này thật kỳ diệu".

Chăm chú quan sát, Tử Nguyên cảm thấy thần thức dễ chịu, rồi dần chuyển thành mông lung. Cả người bỗng ngốc trệ, lại đồng dạng như buồn ngủ, mi mặt chực nhắm. Toàn thân chợt uể oải, cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ.

"A".



Tử Nguyên liền nhắm mắt lại rồi lắc đầu. Chiếc gương khồng lồ này vậy mà có thể phát ra huyễn thuật ảnh hưởng tới người quan sát. May mắn hắn có thần thức lớn mạnh hơn tu sĩ bình thường nên rất nhanh thoát ra. Hô hấp vài cái, Tử Nguyên quay đầu đi không dám quan sát kỹ chiếc gương kia nữa.

Xung quanh, các tu sĩ Luyện Khí Kỳ lần đầu nhìn thấy chiếc gương này thần thức yếu kém cũng ăn không ít thiệt thòi. Những người được trưởng bối che chở giúp đỡ thì không nói, nhiều tu sĩ tán tu tu vi thấp lăn ra đất mà ngủ say sưa.

Quay sang bên cạnh, thấy Viên Mạn Kha đồng thơi cũng ngây ngốc. Tử Nguyên liền nói vào tai nàng : "Viên cô nương".

"Um".

Lời nói của Tử Nguyên mang theo thần thức lực mạnh mẽ. Viên Mạn Kha nghe thấy liền giật mình lấy lại tinh thần, hiểu chuyện gì xảy ra, hướng Tử Nguyên cảm kích cảm ơn.

"Không ngờ thần thức của Tử công tử mạnh mẽ như vậy, chống lại được huyễn thuật của chiếc gương kia". Viên Mạn Kha nhìn hắn bất ngờ, lại là vui mừng. Thực lực của Tử Nguyên như vậy là không yếu, chuyến du hành bí cảnh này càng thêm an toàn.

"May mắn, may mắn mà thôi".

Tử Nguyên cười cười từ chối cho ý kiến. Được một nữ tử giọng nói trong trẻo tựa chim hoàng yến thốt lên hâm mộ, hắn nhịn không được toàn thân xốp giòn một trận. Bất quá cũng không biểu lộ ra bên ngoài.

Lúc này, từ mặt gương, bỗng toát ra một làn quang mang màu lam, phủ xuống mặt đất tạo thành một vòng tròn lam sắc. Lấy chiếc gương khổng lồ làm trung tâm, vòng tròn lam sắc bao phủ hơn ba dặm xung quanh.

Tất cả mọi người trên đỉnh núi đều ở trong vòng tròn. Tại vị trí các tu sĩ Luyện Khí Khí, dưới chân chợt hiện ra một đồ án vòng tròn. Hào quang màu lam từ đồ án mờ mờ hiện ra, xoáy tròn bay lên rồi dần dần ngưng thực, tạo thành một cột sáng màu lam bao phủ tu sĩ đó lại. Khi cột sáng biến mất, thân ảnh các tu sĩ đồng dạng không còn tại chỗ cũ. Chính là đã tiến vào bí cảnh.

Tử Nguyên nhìn qua đám đạo sĩ cách đó không xa, thấy những người này tay chạm vào người nhau, các cột sáng liền nhập vào nhau thành một cột sáng khổng lồ, tất cả cùng biến mất tại chỗ thì thầm hô :

"Không xong!".

Khi hắn quay lại muốn chạm vào Viên Mạn Kha thì đã muộn, nàng vừa lúc biến mất. Đồng dạng, trước mắt của hắn hiện lên một làn ánh sáng trắng hư ảo. Tinh thần dần lâm vào cảm giác hôn mê.