Chương 31 : Đồng Hành Giai Nhân
Tử Nguyên từ biệt tỷ muội Viên Mạn Nguyệt thì trở về quán trọ.
Hành trình đi bí cảnh Thiên Bảo Đào Nguyên lần này khẳng định rất nguy hiểm. Hắn không thể không làm một chút chuẩn bị, dù chỉ còn là hai ngày.
Sở dĩ biết là nguy hiểm nhưng vẫn vào là vì Huyền Nhan Đan và Trúc Cơ Đan.
Lần trước hắn cũng chỉ mới tìm hiểu giá của Trúc Cơ Đan. Thực tế là Trúc Cơ Đan rất quý hiếm, khi xuất hiện thường được đưa vào các đại hội đấu giá đẩy lên cái giá ngất trời một viên.
Ngẫu nhiên có một số sẽ lọt ra bên ngoài, hay trong các giao dịch ngầm. Giá cũng sẽ viễn siêu năm ngàn linh thạch.
Nguyên nhân là vì Trúc Cơ Đan luyện chế vô cùng khó khăn. Tài nguyên để luyện chế ra có một thứ vô cùng quý hiếm : Trúc Cơ Thảo. Linh thảo này vô cùng hiếm, điều kiện sống rất kén chọn ở các môi trường đặc biệt, dễ bị tổn thương, tuyệt diệt. Các đại tông môn, gia tộc có dược viên nuôi trồng thì không nói, nếu xuất hiện bên ngoài thiên nhiên, sẽ bị vơ vét nhanh chóng không còn.
Chính vì Trúc Cơ Thảo quý hiếm, nên Trúc Cơ Đan đồng dạng cũng vậy. Nhiều đại sư luyện chế nếu có dư ra, thì sẽ để cho hậu bối, đệ tử, người thân thích phục dụng, đều không muốn bán ra ngoài.
Vì thế nếu có đủ linh thạch, Tử Nguyên cũng khó mua tới tay số lượng lớn. Lấy linh căn của hắn, chỉ có một vài viên Trúc Cơ Đan sẽ dễ mà lật thuyền.
Hắn có Cố Dao Nhẫn hỗ trợ, đương nhiên sẽ nghĩ đến việc luyện đan. Vì thế không thể không tiến vào Thiên Bảo Đào Nguyên tìm Trúc Cơ Thảo.
Nguyên nhân khác là Huyền Nhan Quả. Một loại quả để luyện chế Huyền Nhan Đan. Quả này ăn vào sẽ trẻ thêm vài tuổi, không có công dụng gì khác. Mỗi người cũng chỉ ăn vào lần đầu tiên là có tác dụng. Nếu phục dụng thêm thì không khác thì loại quả bình thường. Tuy vậy nhưng ở ngoài thiên nhiên cũng rất hiếm.
Độ khó luyện chế Huyền Nhan Đan không thua Trúc Cơ Đan. Lại nói, là người ai không muốn mình trẻ mãi, nên vừa bán ra đã bị nhanh chóng thu mua hết.
Số lượng đan thì có hạn, người cần phục dụng thì đếm không hết. Nên hầu hết đan vừa ra lò đều được mang đi đấu giá, hoặc ở trong giao dịch đặc biệt. Nhất là các nữ tu sĩ, đối với đan dược này càng là thèm khát, t·ranh c·hấp khốc liệt. Thậm chí có nhiều khi vì t·ranh c·hấp, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Giá của Huyền Nhan Đan vì vậy có khi cao gấp mười lần giá Trúc Cơ Đan.
Nghĩ đến cảnh tượng một đám mỹ nhân đánh đấm, cào xé nhau rách hết y phục vì một viên đan dược, khiến Tử Nguyên suy nghĩ loạn thất bát tao, cảm thấy vô cùng thú vị.
Trước khi về quán trọ, Tử Nguyên đã mua một cuốn điển tịch về các loại linh thảo. Âm thầm ghi nhớ hình dáng của Trúc Cơ Thảo và Huyền Nhan Quả. Trong Thiên Bảo Đào Nguyên, tất nhiên là có hai loại linh thảo này.
Hắn lấy ra Trữ Vật Phù của đám người thanh niên khô gầy. Kiểm kê lại thu hoạch.
Ngoại trừ trường thương của gã râu quai nón cùng linh khí khiên đồng cực phẩm của gã béo linh tính bị hư hại nặng nề, uy lực không còn bao nhiêu ra, thu hoạch lần này của hắn chỉ có thể nói tạm chấp nhận.
Gộp lại ba trữ vật phù, có trường thương thuộc tính mộc của gã béo, ba ngàn linh thạch, một số linh khí hạ phẩm và trung phẩm, một cuốn công pháp.
Linh khí thì Tử Nguyên không cần. Còn công pháp này có tên là Man Hổ Quyết, chỉ có pháp quyết cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ, phẩm chất không hơn Thanh Di Công là bao, hắn cũng không lãng phí thời gian tu luyện thêm một công pháp khác. Không có ích lợi gì .
Tử Nguyên thầm trách đám tặc tử này vô dụng. Trông phong cách chiến đấu và hành sự, liền biết là hành nghề lâu năm, vậy mà chỉ có chút ít tài nguyên như thế này.
"Ắt xì". Ở một nơi nào đó, thanh niên khô gầy hắt xì một cái.
"Hừ, mất đi pháp lực trở thành phàm nhân nên thân thể cũng yếu hơn hẳn". Đoạn, hắn lại tức mình đá liên tục vài cái vào hai gã sư đệ nằm hôn mê như c·hết gần đấy.
...
Tử Nguyên đâu có biết, ba người thanh niên khô gầy đã tiêu tốn phần lớn đối với đan dược tăng tiến tu vi, linh khí. Bọn hắn tu vi không cao, nhờ bộ linh khí hợp kích mà đi c·ướp b·óc, cũng chỉ dám lén ra tay với những con dê lạc đàn. Thân gia bọn hắn như vậy đã là không tệ.
Tử Nguyên vô tình đặt mình so sánh với bọn hắn trên phương diện tu vi, mà quên rằng bọn hắn đâu giống mình là Phù Sư, biết hoạ phù chi thuật. Những người bị bọn hắn c·ướp tu vi cũng không cao, thực lực kém nên thân gia cũng không hề tốt.
Tử Nguyên lấy linh thạch cho vào trữ vật phù của chính mình. Lại lấy ra cuốn Vạn Phù Đạo của Viên Mạn Nguyệt tặng.
Nghĩ đến Viên Mạn Nguyệt, Tử Nguyên thầm cảm thán, ba tỷ muội này dung nhan tuyệt sắc, không ai kém ai. Tính tình lại không ai giống ai, một người thì ôn nhu, hai người kia thì cơ linh lanh lợi, đi làm những chuyện trấn c·ướp c·ủa lục lâm cường đạo.
Không biết là do có lý do đặc biệt nào hay chỉ đơn thuần yêu thích hành động như vậy. Trong thế giới cường giả vi tôn này, như vậy thực không có gì lạ. Nhưng Tử Nguyên cũng không quan tâm.
Lời nói về Thiên Bảo Đào Nguyên của các nàng cũng không biết có bao nhiêu phần thật đi. Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn thì không cần quản làm gì.
Tử Nguyên xem lướt qua Vạn Phù Đạo thì được một phen mở mang tầm mắt. Có khá nhiều phù lục đặc biệt, hữu dụng khiến người ta trợn mắt thèm khát.
Tỷ như phù lục trung phẩm Phong Nhận Phù, một lúc phóng ra năm thanh phong nhận, mỗi thanh đao gió dài một trượng. Hay là linh phù cực phẩm Nhập Mộc Phù, giúp ẩn thân vào linh mộc gần đó. Kim Cương Phù trung phẩm cũng có trong này...
"Phù lục truyền tin Truyền Âm Phù".
Khi nhìn thấy phù lục này, Tử Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu, bài xích. Trong mộng, khi hắn cùng A Dao du sơn ngoạn thủy, chính phù lục này đã cắt đứt không khí đồng tê song túc của hai người. Kể từ đó vĩnh viễn chia lìa.
Tử Nguyên vẫn là đè nén cảm xúc. Không thể không nói, Truyền Âm Phù vô cùng hữu dụng. Phù lục này là loại đặc biệt, không phân chia thứ phẩm.
Mặc dù vô cùng chán ghét, nhưng hắn quyết định vẫn sẽ luyện chế phù này. Vào Thiên Bảo Đào Nguyên sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.
Bất quá, thứ đầu tiên hắn lựa chọn luyện chế là cực phẩm Ẩn Hình Phù và Hoán Diện Phù. Phù lục tàng hình và phù lục thay đổi diện mạo chắc chắn sẽ phát huy tác dụng không thể tưởng tượng nổi.
Độ khó luyện chế phù lục cực phẩm đâu chỉ hơn phù lục trung phẩm mười lần. Qua một ngày, hắn tiêu tốn lượng lớn nguyên liệu mới luyện chế ra được năm trương Ẩn Hình Phù, sáu trương Hoán Diện Phù.
Sau đó, luyện chế thêm một trương Nhập Mộc Phù.
Thời gian còn lại Tử Nguyên luyện chế đại lượng phù lục trung phẩm. Trong đó có Tử Lôi Phù, bắn ra lôi điện màu tím uy lực vô cùng mạnh. Yên Na Phù, phù lục phi hành khinh thân, thân ảnh như sương, mờ ảo quỷ dị, tốc độ không tưởng.
Truyền Âm Phù độ khó hoạ cũng chỉ tương đương với phù lục trung phẩm nên không làm khó được hắn.
Hai ngày sau, Tử Nguyên tới địa điểm hẹn ước.
Viên Mạn Kha dường như đã đứng chờ từ lâu. Một thân bạch y màu trắng xuất trần, lại như làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng. Làn tóc dài như một dòng thủy sinh, đôi mắt mỹ miều lạnh lùng tựa nguyệt huy, môi đỏ không son tựa hoa đào . Khuôn mặt không có dung tục chi phấn, tuy đeo mạng che mặt nhưng đồng dạng như lúc nào cũng có thể phát ra quang thải.
"Viên cô nương, tại hạ đến muộn". Tử Nguyên cất tiếng chào, vẻ mặt áy náy.
"Không sao, ta vừa tới không lâu, bây giờ công tử tới thì xuất phát vừa kịp lúc". Viên Mạn Kha lắc đầu cười, âm thanh trong trẻo thoát tục.
Lúc trước nàng biết chuyện hẹn ước từ đại tỷ và tam muội, lại biết bọn họ ăn không ít đau khổ từ Tử Nguyên thì vừa cảm thấy thương xót vừa cảm thấy buồn cười.
Đồng dạng nàng cũng tò mò quan sát Tử Nguyên. Hai tỷ muội của nàng bình thường thông minh khôn khéo thế mà lần đầu tiên bị tính kế, ăn thiệt thòi nhiều như vậy. Không biết thực lực và tính tình của thanh niên trước mắt này như thế nào. Đối phương còn là một Phù Sư.
Các nàng cũng không có lý do căm thù Tử Nguyên, ngược lại song phương giờ tựa như bằng hữu, không đánh không quen.
Với lại, hắn cũng không hề làm khó các nàng, lại còn đồng ý cùng hỗ trợ trong bí cảnh.
Viên Mạn Nguyệt đang chìm trong suy nghĩ thì bị một thanh âm cắt ngang :
"Viên cô nương, chúng ta xuất phát chứ".
"A, được. Còn vài canh giờ nữa là lối vào bí cảnh mở ra rồi, cách nơi này cũng không xa". Viên Mạn Nguyệt giật mình, may là nàng đeo mạng che mặt nên không ai thấy, dung nhan nàng đỏ bừng ngại ngùng đồng dạng như bôi son trát phấn.
Tử Nguyên thấy Viên Mạn Nguyệt ngây ngốc nhìn mình chằm chằm thì biết nàng hứng thú tò mò. Nên không làm khó nàng, chuyển chủ đề vừa phi hành vừa hỏi về những chuyện liên quan đến Thiên Bảo Đào Nguyên.
Hắn mặc dù tự nhận bản thân có chút anh tuấn uy vũ, nhưng cũng không tự luyến tới mức nghĩ đối phương mới gặp mình hai lần đã có tình cảm gì đặc biệt.