Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 30 : Hộ Hoa Sứ Giả




Chương 30 : Hộ Hoa Sứ Giả

Hai tỷ muội Viên Mạn Nguyệt hốt hoảng cùng thốt lên. Mũi kiếm cách ngân hạt một thước chợt dừng lại. Hai tỷ muội thấy vậy đồng dạng thở phào.

Tử Nguyên nở nụ cười :

"Hoá ra hai người rất yêu thích đầu ngân hạt này?".

Hai tỷ muội lúc này lại ăn ý im lặng không nói gì, công kích lén đã thất bại, nếu lỡ lời khiến đối phương kích động thì không tốt.

"Ai, thảm cảnh này cũng tại do các ngươi tham lam thôi, nếu không đều cùng truy bắt ta, làm sao đến nỗi tự tranh đấu với nhau để ta đứng một bên đắc lợi đâu". Tử Nguyên thở dài vuốt trường kiếm, một bộ dáng tiếc nuối nói.

"A".

"Cái gì?".

Họ Kỳ cùng nhị nữ thì nghe vậy đều một mặt ngơ ngác.

"Ta nói ta không cùng phe cánh với bất cứ bên nào cả, nên cũng không có lý do hạ sát thủ với mấy người, ta không thích lạm sát, hai gã này nổi sát tâm với ta nên ta mới hủy đan điền ba người các ngươi thôi. Các ngươi nghĩ gì a ?". Tử Nguyên châm chọc, một bên chỉ vào hai người cháy đen trên mặt đất.

...

Ba người mặt hiện lên vẻ đắng chát. Suy nghĩ một loạt về những gì đã xảy ra, lại nghĩ về tiếng kinh hô sau khi đống Hoả Đạn Phù nổ tung. Lúc này dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết đã bị tính kế.

Vung tay xuất lượng lớn phù lục mà không nháy mắt chỉ có thanh niên trước mắt này thôi.

Họ Kỳ đứng một bên thầm lôi mười tám đời tổ tông hai tên sư đệ này ra hỏi thăm một lượt, thành sự không có bại sự thì thừa. Đánh nhau với người khác thì thôi, còn hại hắn bị hủy đan điền, mất hết pháp lực.

Đương nhiên hắn cũng biết không thể trách được hai tên sư đệ não heo này, nếu là hắn thì cũng hành động như thế. Nhưng vẫn không nhịn được nổi lên nộ khí công tâm ầm ầm, nếu không cố kỵ Tử Nguyên ở đây thì đã phát tác, mặc kệ hai tên não heo kia trọng thương, lôi dậy đánh một trận rồi.

Tử Nguyên đối với họ Kỳ phất tay: " Ngươi đi được rồi".

Họ Kỳ nghe thấy thì ngơ ngác bất ngờ :" Ngươi... ngươi thả ta sao?".

Tử Nguyên cười ha ha vẫy vẫy tay: " Ta không thèm giữ một nam nhân thối bên mình làm gì. Đi thì nhớ mang hai sư đệ ngươi theo,còn nữa, để trữ vật phù của các ngươi lại đây".

"Đúng, hắn giữ một phàm nhân như ta lại làm gì".

Họ Kỳ càng nghĩ ảo não, lấy ra ba cái trữ vật phù của mình và hai đồng bọn để lại. Ngày hôm nay đúng là Thiên Tinh Sát chiếu mệnh, vừa không c·ướp được gì, lại còn b·ị đ·ánh cho tơi tả, đan điền bị hủy trở thành phàm nhân. Nhưng may mắn vẫn giữ được cái mạng nhỏ.

Nhìn hắn túm chân kéo lê hai gã đồng bọn thất tha thất thểu rời đi, Tử Nguyên lúc này cười mà không cười nhìn về phía hai tỷ muội kiều diễm.



Viên Mạn Nguyệt và Viên Mạn Châu thấy một màn này thì khởi sắc. Tâm lý vốn rớt xuống đáy cốc nay lại như thấy ánh triều dương. Hai mặt nhìn nhau đều thấy ánh mắt đối phương hiện lên một tia vui mừng.

"Công tử, nếu đây là hiểu lầm, ngươi cũng có thể thả chúng ta đi a?". Thấy ba gã nam nhân kia được thả đi hai nàng liền khấp khởi, Viên Mạn Châu ánh mắt nhìn hắn chờ mong.

Thấy ánh mắt long lanh tựa ngấn lệ của nàng Tử Nguyên giật mình, dạng nữ nhân nhìn yếu đuối mong manh này nam nhân nào nhìn vào cũng muốn ôm ấp che chở, quả là một mỹ nhân hại nước hại dân.

Thực hắn cũng tuyệt không muốn hại các nàng. Bất quá... Tử Nguyên tằng hắng :

" Thả đi cũng không phải không thể, nhưng việc hai vị có chủ ý lên thân gia của ta thì tính thế nào đây?"

Nghe giọng nói của hắn dần mềm mỏng, biết đối phương cũng chỉ muốn làm khó đôi chút, Viên Mạn Nguyệt vừa bất mãn vừa uyển chuyển :

"Thực chúng ta chưa làm ra sự tình gì bất lợi với công tử cả. Với lại trước đó công tử và bọn ta đã từng gặp qua, lấy phẩm chất quân tử của công tử, chắc cũng không nỡ hủy hoa ngắt liễu a, công tử cũng tính kế khiến chúng ta trọng thương còn gì".

Viên Mạn Kha tiếp lời :

"Chúng ta cho dù lần nào làm ra sự tình này cũng không đoạn hậu, luôn chừa cho người bị thăm hỏi một chút lộ phí, cũng chưa từng hại tính mạng của bất kỳ ai. Mà chỉ đánh chủ ý lên người nào thật giàu có mà thôi. Chúng ta lấy của họ một phần, họ cũng sẽ không sợ mang quá nhiều tài bảo mà suốt ngày lo lắng b·ị c·ướp nữa. Nếu công tử làm hại chúng ta, là hại người tốt, là hại dân thương bách lý a".

Trông hai nàng yếu đuối thướt tha, nếu không tận mắt chứng kiến cũng không thể ngờ hai nàng có thể làm ra những việc này. Cứ việc hành động trấn c·ướp trong miệng hai nàng lại thành việc hành hiệp trượng nghĩa khiến Tử Nguyên phì cười.

"Thế Viên Mạn Kha không tham gia với hai người à?". Tử Nguyên bất giác hỏi.

"Mạn Kha muội muội một mực không thích chuyện này, nên chỉ có ta và tam muội thỉnh thoảng cùng nhau hành động mà thôi. A, sao Tử công tử hỏi đến nhị muội, chẳng lẽ...". Viên Mạn Nguyệt giải thích rồi chợt như nghĩ gì ngạc nhiên che miệng.

Viên Mạn Châu cũng một bộ tò mò nhìn hắn : "Ngươi cũng biết nhị tỷ ta?".

Tử Nguyên sợ hai nàng lại nói đến điều gì không hay, vội chuyển chủ đề :

"Không có gì, ta chỉ tò mò thôi. Nếu hai người muốn rời khỏi đây thì chúng ta trao đổi điều kiện đi".

"Điều kiện gì, chỉ cần không quá phận, tỷ muội chúng ta sẽ đáp ứng".

Đã xác định được đối phương là người như thế nào, tỷ muội Viên Mạn Nguyệt giọng nói hiện ra ý thoải mái. Một phần hắn chiếm được thiện cảm của các nàng cũng là do không hạ sát thủ với đầu ngân hạt kia, khác hẳn với gã râu quai nón. Một phần hắn không phải kẻ thích lạm sát, g·iết người không chớp mắt.

"Tin tức về lối vào Thiên Bảo Đào Nguyên". Tử Nguyên sau khi nói, cẩn thận quan sát thái độ hai nàng.

"Vậy cũng thực dễ dàng". Đôi mắt Viên Mạn Nguyệt nghe vậy thì lưu chuyển, mỉm cười như hoa lê đái vũ nói ra.



"Thật sao?".

Tử Nguyên không ngờ nàng đồng ý dễ dàng như vậy.

Viên Mạn Nguyệt chợt nghiêm nghị :"Nhưng chúng ta cũng có một điều kiện".

Tử Nguyên mặt lộ vẻ dị dạng :

"Kỳ lạ nha, tính mạng các ngươi nằm trong tay ta đấy. Nào có đạo lý các ngươi ra điều kiện ngược lại cho ta".

Viên Mạn Nguyệt mỉm cười : "Thực không phải điều kiện gì quá khó khăn, đồng thời chúng ta cũng sẽ bồi thường cho công tử lượng lớn tài nguyên".

Tử Nguyên không kiên nhẫn : "Trước thử nói ra xem".

"Bọn ta muốn công tử cùng muội muội Viên Mạn Nguyệt tiến vào Thiên Bảo Đào Nguyên, hỗ trợ bảo hộ nàng đến một nơi mà thôi". Viên Mạn Nguyệt nói.

"Thực chỉ như vậy?".

"Đúng, chỉ có thế". Viên Mạn Nguyệt gật đầu.

Tử Nguyên do dự : "Nhưng theo ta biết thì sẽ có mươi tám lối vào xuất hiện tại ba nước, số lượng người tiến vào phải đến vài vạn là ít, thực lực ta lại không cao".

Viên Mạn Nguyệt lắc đầu, mỉm cười đầy bí ẩn :

"Lấy thực lực cùng cơ linh của công tử thì cũng không phải quá lo lắng. Vốn tỷ muội chúng ta cùng vào, nhưng bây giờ ta cùng tam muội trọng thương, không thể cùng nhị muội tiến hành tầm bảo. Thực ra tin tức vị trí lối vào Thiên Bảo Đào Nguyên không phải quá bí mật, mà là lợi ích đối khi vào trong đó".

"A, nói cụ thể xem ". Tử Nguyên tò mò.

Viên Mạn Nguyệt hé đôi môi đào :

"Mặc dù danh tự là Thiên Bảo Đào Nguyên, nhưng bên trong cũng hung hiểm không kém. Có đủ loại kỳ yêu dị thú vô cùng nguy hiểm. Thậm chí có loài tu vi không kém Trúc Cơ Kỳ. Nếu xông loạn thì nguy hiểm vô cùng lớn, đó là chưa kể các tu sĩ khác có dị tâm".

"Mà tỷ muội ta lúc trước tình cờ có được một bản đồ dẫn đến một di tích cổ, bên trong có không ít bảo vật tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhìn cũng thèm chảy dãi, về phần lai lịch bản đồ từ đâu mà có chúng ta không tiện nói. Chỉ cần công tử đồng ý đi cùng nhị muội, bảo vật tìm được sẽ chia một nửa cho công tử".

Tử Nguyên nghe nàng nói thì trầm ngâm suy nghĩ. Mục tiêu của hắn chỉ là vào được Thiên Bảo Đào Nguyên mà thôi. Nếu đi cùng Viên Mạn Kha cũng không sao, hắn cũng tự tin có thể tự bảo vệ mình. Chắc chỉ cần để tâm đề phòng chú ý là sẽ ổn.

"Được, ta đồng ý". Tử Nguyên gật đầu.

"Công tử thật đồng ý, vậy được, chúng ta sẽ đưa trước một phần linh thạch lớn làm hậu lễ, sau khi xong, sẽ còn tạ ơn". Viên Mạn Nguyệt mày liễu vui mừng.

Tử Nguyên khoát tay :



"Linh thạch thì ta không thiếu, nếu có thể, Mạn Châu cô nương có thể cho ta xem tấm Kim Cương Phù được không?".

Hắn vô cùng ấn tượng về lực phòng ngự của loại phù này nên một mực để tâm, sau này tìm mua phù văn sẽ phải tốn nhiều công sức, chẳng bằng ở đây hỏi mượn hai tỷ muội xem qua.

Viên Mạn Châu bị Tử Nguyên gọi thẳng khuê danh thì đỏ mặt, ngại ngùng trả lời :

"Thật tiếc, trước đó có hai tấm ta đã dùng hết rồi".

"Ra vậy a...". Tử Nguyên cũng không quá bất ngờ.

Viên Mạn Nguyệt như nghĩ đến gì đó, bất ngờ thốt lên :

"Công tử có phải là Luyện Phù Sư hay không?".

Tử Nguyên từ chối cho ý kiến hỏi : "Phải thì sao mà không phải thì sao".

Viên Mạn Nguyệt lấy ra trong ngực áo một cuốn sách mỏng nhẹ :

"Đây là cuốn Vạn Phù Đạo chúng ta vô tình thu được, có rất nhiều phù văn hiếm có đủ loại từ hạ phẩm tới cực phẩm, giữ lại cũng vô tác dụng, nếu công tử là một Luyện Phù Sư, vậy tặng cho công tử".

Tử Nguyên tiếp lấy cuốn sách, bên trên còn mang theo hơi ấm, một hương thơm thanh nhã truyền ra khiến người ta không tửu mà say.

Viên Mạn Nguyệt như nhận ra cái gì, mi cong khẽ rung, thùy tai đỏ bừng lên.

"Đa tạ hai vị, thứ này ta xác thực cần". Tử Nguyên sau khi lật vài trang, liền vui mừng nói. Việc hắn là Luyện Phù Sư tiết lộ một chút cũng không sao, các nàng bản chất là thương gia, ắt hẳn sẽ biết làm thế nào để có lợi lớn nhất cho mình.

"Vậy là tốt rồi, nếu sau này công tử hoạ phù, có nhu cầu thì có thể tìm tới chúng ta hợp tác buôn bán. Công tử hoạ phù, chúng ta phụ trách giao dịch. Chúng ta cũng là có kinh nghiệm làm tiểu thương lâu năm, sẽ không làm công tử thất vọng". Viên Mạn Nguyệt thấy Tử Nguyên tiếp nhận cuốn sách thì thần sắc vui mừng nói.

Tử Nguyên nghe vậy thì động dung, nếu có thể bớt đi công phu chạy loạn bán phù, thì cầu còn không được.

Tiếp đó, hai bên nói ra địa điểm hai ngày sau hẹn gặp, thương thảo chút những sự tình cần chuẩn bị. Trước đấy không lâu, Viên Mạn Nguyệt và Viên Mạn Châu đã hồi phục được chút ít pháp lực, bên người lại mang lượng lớn đan dược nên đè nén trọng thương xuống không khó.

Hai bên đến lúc cáo từ rời đi. Tử Nguyên chợt hỏi :" Chẳng lẽ hai vị không sợ ta bội ước a?".

Viên Mạn Nguyệt và Viên Mạn Châu khẽ giật mình, Viên Mạn Nguyệt che miệng cười : "Giữa chúng ta không có gì xác thực để trói buộc đối phương, chỉ có lợi ích cùng tin tưởng. Với lại, ta không tin công tử nỡ lòng xuống tay với Mạn Kha muội muội nha".

Lời nàng nói thế nhưng lại nói đúng ý hắn đến tám, chín phần. Giác quan của nữ nhân thật kinh khủng.

Tử Nguyên cũng phất tay áo :

"Thực như thế, ta cũng thích làm một vị Hộ Hoa Sứ Giả a".