Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 29 : Hủy Đan Điền




Chương 29 : Hủy Đan Điền

Tử Nguyên chân vừa động, thân pháp như quỷ mị cầm Bích Thủy Kiếm phóng tới hai gã. Từng đạo kiếm khí màu lam liên tục bắn tới.

Gã béo kinh hoảng, cũng không thèm quan tâm trường thương, cầm lên tấm khiên màu đồng cổ điên cuồng vận khởi pháp lực. Pháp lực hắn chỉ còn lại ít ỏi, không thể phân thần dùng hai linh khí cùng một lúc.

Râu quai nón thì một bên lại dùng trường thương của mình hỗ trợ phòng ngự, ý đồ đợi Tử Nguyên lộ ra sơ hở sẽ phản kích.

Dù trong tình huống vô cùng tồi tệ, nhưng hai kẻ này vẫn như cũ theo thói quen phối hợp ăn ý.

Bất quá, thân pháp Tử Nguyên vô cùng nhanh, vừa xuất hiện ở hướng Đông phóng xuất kiếm khí, lại như thiểm điện xuất hiện ở hướng Tây t·ấn c·ông. Nhất thời kiếm khí như từ bốn phương tám hướng liên tục bắn tới không ngừng, làm gã béo cùng râu quai nón một trận luống cuống khổ sở chống đỡ.

Hai gã pháp lực giờ không còn lại bao nhiêu, lại một người sử dụng linh khí cực phẩm, một người dùng linh khí trung phẩm khiến tiêu hao rất nhiều pháp lực, mắt thấy đèn đã cạn dầu.

Cảm thấy không sai biệt lắm, Tử Nguyên ném ra một xấp phù lục Băng Trùy Phù. Hai gã kia hoảng sợ không thôi, tên hỗn đản này sao lại giàu có như vậy chứ, luýnh quýnh thi triển linh khí ngăn cản từ xa không để Băng Trùy Phù tiếp cận gần.

Băng Trùy Phù bạo tạc, uy lực vô cùng lớn. Nhưng không thể tiếp cận cận thân địch nhân để đóng băng thì tác dụng giảm mạnh, nhưng hàn khí bức người toả ra không thể đùa. Hai gã tặc khấu bị hàn khí áp đến, thể nội nhộn nhạo, cổ họng ngòn ngọt như muốn phun ra máu.

Gã béo thôi động linh khí cực phẩm khiên đồng, năng lực phòng ngự cao nhưng lại như cái động không đáy hút lấy pháp lực gã béo. Đan điền gã sớm đã khô kiệt.

Tử Nguyên lại ném ra một xấp hơn mười trương phù lục Hoả Đạn Phù, hoả cầu như mưa phóng ra. Khí tức dương hoả bạo liệt và khí tức hàn băng v·a c·hạm với nhau, âm dương tương khắc, ngũ hành đối xung. "Oanh oanh" một tiếng một khoảng rừng rậm chợt xuất hiện một khoả cầu lửa không lồ nổ tung, bốc lên đồng dạng như cây nấm đỏ khổng lồ.

Tử Nguyên một bên bình tĩnh quan sát, đợi sau vài khắc, chém ra Bích Thủy Kiếm, một cỗ linh khí thuộc tính thủy nhu hoà quét qua hoả diễm dữ dội đang cháy lan qua những cổ thụ bên cạnh. Hoả diễm liền nhanh chóng bị dập tắt.



Khói bụi tan đi, mặt đất hiện ra hai thân ảnh cháy khét đang nằm bất động. Hai gã này sinh cơ vẫn còn. Nhìn qua trường thương và khiên đồng linh quang đã lập loè ảm đạm lúc nào cũng có thể tắt thì cũng hiểu những gì đã xảy ra.

Vốn trường thương và khiên đồng không yếu đến nỗi bị hơn mười hoả đạn phù v·a c·hạm thì liền thất thủ. Mà là do gã béo râu quai nón pháp lực cạn kiệt, khiến linh khí không phát huy nổi ba, bốn phần uy năng vốn có.

Rốt cục linh khí chỉ đỡ cho hai gã khỏi xuống hoàng tuyền. Còn bây giờ thì không khác hấp hối là bao.

Xem ra hai kẻ này muốn nửa năm vài tháng bình phục tới năm thành công lực là không thể.

Tử Nguyên lạnh lùng, giương kiểm điểm hai cái, hai đạo kiếm khí phóng tới phá vỡ đan điền hai gã, kể từ giờ chính thức hai thân pháp lực bị hủy, trở thành phàm nhân.

Một màn này có vẻ dài nhưng thực chất chỉ qua vài cái hô hấp. Hai gã vốn đã yếu do qua một tràng chiến đấu với tỷ muội Viên Mạn, lại thêm Tử Nguyên xuất thủ không lưu tình, thế nên lần đấu pháp này nhanh chóng kết thúc.

Tử Nguyên quay đầu lại nhìn hai nữ cùng toà băng nhân, ba ngươi kia thấy vậy nhất thời rùng mình. Họ Kỳ dù bị đóng băng toàn thân vẫn nhịn không được nổi lên một trận ác hàn.

Tử Nguyên không quan tâm ba người nghĩ gì, vung kiếm phóng ra kiếm khí, kiếm khí phá vỡ toà băng, bắn vào đan điền họ Kỳ.

Gã này vừa thấy toà băng bị phá vỡ thì vui mừng, nhưng thấy kiếm khí vẫn không dừng lại mà tiếp tục phóng vào đan điền liền kinh hoảng.

"A ...con bà nó...tiểu tử thối...a...a". Họ Kỳ đau đến c·hết đi sống lại, ôm bụng ngã ra lăn lộn dưới đất liên tục chửi rủa. Cùng với bộ dáng thủ lĩnh tặc khấu trầm ổn, cổ thụ không lay trước gió kia hoàn toàn bất đồng.

Thà là như hai tên đồng bọn của hắn, b·ị đ·ánh đến b·ất t·ỉnh không cảm nhận được gì thì tốt, còn hắn thì vô cùng đau khổ. Đan điền bị phá hủy không phải chuyện đùa. Đây là trung tâm tụ tập một thân tinh hoa của tu sĩ, nào phải giống một vài v·ết t·hương đơn giản bên ngoài.



Tử Nguyên hừ lạnh : " Vừa rồi đồng đảng ngươi đối với ta có sát ý, ta chỉ hủy đan điền của các ngươi là dung từ lắm rồi, còn kêu la cái gì".

Tử Nguyên thực không muốn khoan nhượng với những kẻ này, nhưng hắn nếu không phải vào lúc không c·hết không thôi, thì cũng không muốn s·át h·ại bừa bãi. Đối với Tử Nguyên, nhân mạng không đồng dạng như cỏ dại.

Họ Kỳ một thân lão luyện trải qua nhiều biến cố mà sống đến giờ, thực cũng có chút bản lĩnh. Sau khi cảm thụ cơn đau thấu xương từ đan điền vài khắc cũng dần bình tình lại, hai mắt căm tức nhìn trừng trừng Tử Nguyên, nếu ánh mắt có thể g·iết người, có lẽ giờ Tử Nguyên đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần.

Tử Nguyên không thèm để ý, hai mắt chuyển dời lên thân tỷ muội Viên Mạn Nguyệt.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, nữ tử bên cạnh Viên Mạn Nguyệt dù run sợ, nhưng vẫn cương liệt :

"Các hạ dù khống chế cục diện, nhưng cũng đừng hòng khuất nhục tỷ muội chúng ta, nên dù muốn chém muốn g·iết t·ra t·ấn cứ mặc".

"Mạn Châu...". Viên Mạn Nguyệt khẽ gắt. Nhưng nghĩ lại muội muội mình nói thế cũng không có sai, những lời định nói ra cũng đành nuốt xuống.

"Viên Mạn Châu, tên rất đẹp a". Tử Nguyên khen ngợi.

Viên Mạn Châu chu miệng : " Đẹp hay không liên quan gì tới người".

Cứ việc lúc nãy Viên Mạn Nguyệt mang muội muội mình ra buông vài câu trêu đùa với gã râu quai nón, nhưng không đồng nghĩa với việc hai nàng có lối hành sự buông thả phong tình. Thấy biểu hiện cương liệt dù lâm vào thảm trạng không thể không mặc người bài bố của hai nàng, khiến Tử Nguyên thầm gật đầu không thôi.

"Mà tại sao ta phải chém g·iết hai người?". Tử Nguyên tựa tiếu phi tiếu.



Viên Mạn Nguyệt mỉa mai :

"Ngươi đã phản bội đồng bọn, lòng dạ độc ác. Nếu ngươi lăng nhục thì chúng ta sẽ tự đoạn kinh mạch t·ự v·ẫn, còn không thì ngươi cũng sẽ không để chúng ta nhìn thấy những chuyện này mà an toàn rời đi".

"Nhìn bộ dạng dâm tặc của đám các ngươi, tuyệt không phải hạng tốt lành gì. Nói không động tâm với chúng ta mới là chuyện lạ, chắc chắn còn trấn c·ướp tài bảo một phen". Viên Mạn Châu nói thêm.

Nhìn hai nàng một bộ không c·hết không thôi, trước khi c·hết còn lăng mạ đối phương một phen khiến Tử Nguyên muốn phì cười.

Trông hai người thường bình thường cũng thông minh cơ linh, mà vào nhiều lúc lại đồng dạng như những tiểu cô nương không thấu triệt thế sự. Nghĩ cũng đúng, các nàng niên kỷ so với hắn không chênh lệch là bao. Nhìn hai nàng lúc này giống hệt với lúc giải cứu ngân hạt...

Ngân hạt... Tử Nguyên liền ý thức được gì đó, vội nhảy ra khỏi chỗ đứng. Một tia sáng trắng từ lòng đất bắn lên, trúng vào thân cây phía nơi hắn đứng ban đầu. Tử Nguyên nhìn thân cây bị ăn mòn xèo xèo thì rùng mình, nhìn sang gã râu quai nón thân cháy khét nằm cách đấy không xa, bất giác thấy tội nghiệp cho hắn.

Thấy á·m s·át thất bại, Viên Mạn Nguyệt cùng Viên Mạn Châu sắc mặt đồng thời tái nhợt. Vậy là hết, hi vọng cuối cùng của hai nàng đã biến mất.

Hoá ra lúc giải cứu ngân hạt là b·iểu t·ình thật của hai nàng, còn bây giờ là để kéo dài thời gian để ngân hạt á·m s·át mà thôi. Nữ nhân đúng là bẩm sinh có thiên tính diễn kỹ mà.

"Ai... thật là". Tử Nguyên thở dài, phất tay.

Bích Thủy Kiếm trong tay hắn bay ra, đâm về phía ngân hạt. Ngân hạt quay đầu muốn tiếp tục độn thổ bỏ trốn, thì kiểm khí từ Bích Thủy Kiếm ào ào phóng ra bắn vào mặt đất xung quanh khiến nó không thể thi pháp bị chấn động văng lên rồi nằm lật ngửa.

Bích Thủy Kiếm phóng tới, mắt thấy sắp trảm nát ngân hạt thì chợt vang lên tiếng kinh hô :

"Không muốn".

"Đừng a".