Chương 28 : Ra Mặt
Họ Kỳ bỗng cảm thấy hồi hộp. Bấy lâu nay ngoài làm chuyện c·ướp c·ủa g·iết người. Hắn còn c·ưỡng h·iếp, áp bức nhiều mỹ nhân nhi. Không hiểu sao đã gặp qua đủ loại giai nhân, trường kỳ lão luyện nhưng khi nhìn hai nữ tử này cơ thể lại phản ứng như xử nam, tịp đập rộn, một bộ hồi hộp không thôi.
Nhưng không giống tưởng tượng của hắn, mềm mại, co dãn. Ngược lại cảm thấy hai cánh tay lành lạnh. Lúc kịp nhận ra thì thấy một bàn tay quen thuộc nằm lăn lóc dưới đất. Một cơn đau thấu tim từ cánh tay phải truyền đến.
"A...a". Họ Kỳ ngã ngửa ra sau, lăn lộn trên mặt đất, cánh tay phải từ khi nào đã bị cắt đứt bàn tay, máu tươi từ động mạch phún cao ba thước.
"Đại ca".
"Đại ca".
Một màn dị biến này khiến tất cả mọi người bất ngờ. Họ Mã cùng gã béo vô cùng hoảng hốt. Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt những tưởng bị ô nhục một phen, lại vô cùng bất ngờ xen lẫn kinh hỉ.
Lúc này mọi người mới chú ý cách đó không xa, một thanh phi kiếm linh quang màu lam rực rỡ, hàn khí bức người đang lơ lửng trên không, mũi kiếm còn có một dòng máu đang xuôi theo sống kiếm như lệ châu nhỏ giọt xuống, thủ phạm cắt đứt hai bàn tay họ Kỳ là đây chứ đâu.
Đúng lúc này, một nhân ảnh một dạng như ma quỷ từ dưới mặt đất phía sau họ Kỳ nhảy lên, nhanh như chớp ném ra cùng lúc mười trương phù lục màu lam.
Phù lục nổ tung, mười trương phù lục cùng một chỗ thi triển uy lực vô cùng kinh khủng, trong nháy mắt đóng băng họ Kỳ thành một toà băng điêu sống động, đan điền gã bị đông cứng, pháp lực không thể vận chuyển.
Họ Kỳ vừa chịu nỗi đau thấu trời đoạn chi, vừa bị đông cứng thân thể cùng đan điền, lại thêm hàn khí liên tục xâm nhập thể nội, nhất thời khuôn mặt vặn vẹo đau khổ, mồm mấp máy liên tục trông vô cùng buồn cười. Bất quá hắn bị đóng băng toàn thân, nên bên ngoài chẳng ai nghe thấy hắn đang nói gì.
"Băng Trùy Phù".
Lại nói nếu là một tấm Băng Trùy Phù thì còn thôi, nay họ Kỳ được "hưởng dụng" tận mười tấm, uy năng gấp mười lần, có thể nói cảm giác "dễ chịu" vô cùng.
Tử Nguyên một tay giữ băng nhân, một tay khẽ phất, phi kiếm liền được hút về tay hắn.
Đám Viên Mạn Nguyệt cùng gã béo thấy một màn này thì trợn mắt hốc mồm, thanh niên ngọc thụ phong lâm vừa xuất hiện này chẳng phải là mục tiêu bọn họ trấn c·ướp sao. Hai phe đánh nhau hăng say, nhất thời quên mất sự hiện diện của tên này.
Đối phương còn không thèm chớp mắt vứt ra mười tấm Băng Trùy Phù, mặc dù là phù lục hạ phẩm, nhưng cũng khoảng năm trăm linh thạch. Một bộ dáng phất tay không thèm để ý đồng dạng như ném giấy vụn, khiến người khác ghen tỵ không thôi.
Cho dù là thương nhân như tỷ muội Viên Mạn Nguyệt hay đám tặc khấu này đi chăng nữa, cũng không có bản sự không tiếc phù như vậy.
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt buôn bán, thu vào
bán ra phù lục, lời lãi một tấm cũng không tới mười linh thạch. Thêm vào đó hiện nay phù lục lại lâm vào tình trạng khan hiếm nên dù là hạ phẩm phù lục cũng đều quý giá.
Đám người thanh niên khô gầy lại càng không khả quan hơn, vốn hành nghề tặc khấu, dùng một cái phù lục là hết một cái, muốn có linh thạch là phải đi c·ướp, cũng không sung sướng gì cho cam.
Nên nhìn hành động phung phí của Tử Nguyên đều nhịn không được thầm mắng to.
Gã béo cùng râu quai nón khuôn mặt trầm xuống, ý nghĩ đảo nhanh, bọn hắn bị hai ả tiện nhân kia dây dưa, nhất thời quên mất tiểu tử này, tiện cho hắn hồi phục pháp lực.
Xem tình hình này thực lực đối phương không kém, lại uy vũ anh tuấn, nhất định có quan hệ với hai ả mỹ nhân kia không tệ. Bên mình thì đại ca bị khống chế, pháp lực còn lại không nhiều. Có thể nói bất lợi trong bất lợi.
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt lại thầm nghĩ: "Kẻ này đã hồi phục pháp lực lại công kích đồng bọn, chẳng lẽ bọn chúng lại n·ội c·hiến. Tốt, đánh đi, các ngươi đồng quy vu tận càng tốt".
"Nhưng cho dù là ai chiến thắng, kết cục của tỷ muội chúng ta cũng không tốt, nhìn thanh niên vẻ ngoài ưa nhìn này vừa xuất hiện là ra tay tàn nhẫn với đồng bọn, ắt hẳn không phải hạng người tốt lành gì".
Hai tỷ muội thân nhau từ bé, tâm linh tương thông trao đổi với nhau qua ánh mắt. Sắc mặt vừa tốt lên đôi chút lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Ngược lại với suy nghĩ của mọi người là Tử Nguyên cứ đứng nhìn bọn hắn im lặng không nói gì. Trông thấy vậy đám người lại càng dâng lên tâm lý đề phòng, sẵn sàng động thủ.
Tử Nguyên bất giác mở miệng :
"Các vị không có gì để nói sao?".
Gã béo áo đen nở nụ cười méo mó bỉ ổi :
"Vị huynh đệ này, coi ngươi tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, hai người chúng ta đồng dạng là tu vi Luyện Khí Trung Kỳ thâm hậu cách cảnh giới Hậu Kỳ không xa, liên thủ thì không thua ngươi đi, còn có thêm nhiều thủ đoạn hộ mệnh. Chúng ta nam nhi đại trượng phu không nên vì hai nữ nhân này mà ngọc đá cùng tan, lại cũng thực chưa làm gì, chẳng bằng ngươi trả lại đại ca chúng ta, bên này chúng ta bồi thường một ngàn linh thạch cùng một linh khí cực phẩm, hai bên đều vui vẻ, ý ngươi như thế nào?".
Nếu không phải đại ca bọn hắn nằm trong tay Tử Nguyên, e rằng đến xông lên chém g·iết một phen rồi, làm gì có chuyện đứng nói nhảm.
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt nghe được thì càng thêm đau khổ :
"Hoá ra kẻ này phản bội đồng bạn vì sắc a, xong, xong hết rồi".
Tử Nguyên lúc này làm ra vẻ hứng thú :
"Thật không? Một ngàn linh thạch và linh khí cực phẩm".
"Đương nhiên rồi, thực là như vậy". Thấy đối phương động tâm, gã béo thấp thỏm mừng thầm. Tên này có vẻ ít kinh nghiệm, giờ mới để ý, sở dĩ hắn bắt được đại ca là do đánh lén cộng thêm có cực phẩm linh khí mà thôi. Tốt, hay cho một con cừu béo.
Đương nhiên gã béo không nói ra suy nghĩ của mình. Bên ngoài mặt vẫn cố gắng mỉm cười lấy lòng.
Tử Nguyên đăm chiêu sờ sờ cằm :
"Nhưng một ngàn linh thạch có vẻ hơi ít".
"Vậy hai ngàn, hay ba ngàn, không, bốn ngàn". Gã béo trong lòng hừ lạnh, cứ để ngươi vui vẻ đắc ý, chờ khi cứu về đại ca, bọn ta sẽ làm thịt ngươi thật tốt. Đến lúc đấy dù là một viên linh thạch cũng không có.
"Bốn ngàn linh thạch, cái giá này có vẻ ổn ". Lúc này Tử Nguyên cười như không cười nói.
Gã béo nghe vậy nở nụ cười hiền lành, lấy ra một cái túi nặng trĩu : "Vậy chúng ta một tay giao người, một tay giao linh thạch, giao dịch công bằng".
Tử Nguyên lắc đầu :" Không được, vạn nhất các ngươi trở mặt, ta không có gì bảo đảm trong tay. Ta cũng phải kiểm tra số lượng linh thạch trong túi. Khi nhận được linh thạch, ta sẽ thả người, dù sao ta cũng không thèm giữ một nam nhân thối làm gì cả".
Gã béo thầm chửi Tử Nguyên một phen, tên mặt trắng này vậy mà cũng không ngu ngốc.
"Vậy được, tiếp lấy". Gã béo hướng Tử Nguyên ném cái túi tới.
Tử Nguyên ngưng thần nhìn kỹ, hắn cũng chỉ đối lời để thăm dò tình hình đối phương mà thôi, không ngờ đối phương thực sự tiến cấp linh thạch. Nhưng nếu nói không có trá, hài đồng cũng không tin.
Tử Nguyên không trực tiếp bắt lấy linh thạch. Mà dùng mũi kiếm tiếp đón. Quả không ngoài dự đoán, khi mũi kiếm đâm vào túi, một đạo quang mang màu đen từ trong túi bay ra nhanh như thiểm điện loé lên bắn về phía hắn.
Trước ngực Tử Nguyên ánh sáng màu xanh loé lên, Khô Mộc Thuẫn hiện ra, vừa vặn chặn đứng quang mang màu đen định đâm vào cổ họng hắn. Hào quang màu xanh của Khô Mộc Thuẫn nhân lúc phi châm bị khựng lại, liền bao phủ tới chế trụ.
Lúc này Tử Nguyên mới có thể nhìn rõ vật này, nguyên lai là một thanh phi châm màu đen sì, là một kiện linh khí trung phẩm sắc bén chuyên dùng để á·m s·át.
Tử Nguyên liền di động Bích Thủy Kiếm chém tới phi châm, "keng" một tiếng, linh quang màu đen của phi châm ảm đạm, gã béo tâm thần tương liên với linh khí, lúc này phi châm bị tổn thương liền bị phản phệ, hự một tiếng phun ra vài ngụm máu.
Đúng lúc này, một sợi dây màu đen to cỡ ngón chân cái từ dưới đất bật lên, quấn lấy chân trái Tử Nguyên.
Sợi dây này là một kiện linh khí có thể chuyển động dưới lòng đất, dùng để ám toán địch nhân vô cùng tốt, vốn bọn gã béo lúc trước chiến đấu với tỷ muội Viên Mạn Nguyệt, nhận thấy tình hình tranh đấu pháp lực cao thấp sẽ không khả quan, cố ý câu kéo thời gian để sợi dây tiềm hành tới vị trí nhị nữ.
Không ngờ cuối cùng lại trở thành đòn sát thủ đối phó Tử Nguyên, hai gã không nhịn được thầm hô, may mắn làm sao còn có dự trù này.
Tử Nguyên không kịp đề phòng đối phương còn có nhị chiêu ám toán liên kích, cả người bị kéo giật mạnh về phía trước. Hắn hoảng nhưng không loạn, vận pháp lực chém mạnh hết sức vào sợi dây.
Sợi dây này là một kiện linh khí trung phẩm, Bích Thủy Kiếm vốn là linh khí cực phẩm, lại thêm pháp lực Tử Nguyên vừa tinh thuần vừa hùng hậu, một chém sắc bén liền chém đứt sợi dây.
"Minh Trung Tác". Râu quai nón đau lòng hô lên.
Trường thương màu lục từ khi sợi dây trói được vào chân Tử Nguyên liền nương theo đó mang sát khí nồng đậm phóng về phía hắn. Tử Nguyên vừa chém đứt dây đen không kịp hồi kiếm, may mắn vẫn còn Mộc Thổ Thuẫn bay quanh hộ thể, hiểm trở đỡ một kích.
"Linh khí cực phẩm". Đám gã béo giờ mới quan sát kỹ Khô Mộc Thuẫn rồi thầm hô xui xẻo, thanh niên đối diện có một kiện linh khí cực phẩm thì thôi, giờ còn tới hai kiện, phe hắn hậu chiêu đã lộ hết, lại triệt để trở mặt, nhất thời không thể đả thương con dê béo này. Thối ý cầu sinh trong mắt ngày càng nồng đậm.
Tử Nguyên sầm mặt, liền nổi cơn thịnh nộ. Hai gã nam nhân thối này ngoài miệng nói lời hoà đàm, sau lưng thì lén hạ sát thủ. Không kể là phi châm hay hay là trường thương, nếu một kích thành công, chỉ sợ hắn một mạng liền ô hô.