Chương 27 : Nhị nữ thất thủ
Mắt thấy hoả thương phóng tới sắp đâm vào mặt Viên Mạn Nguyệt, nếu một đòn này thành công, e rằng tàn hoa bại liễu, hủy dung phá nhan.
Nữ tử đằng sau liền lấy ra một tấm phù lục màu vàng kim lấp lánh, Tử Nguyên liền sáng mắt lên, đây rõ ràng là một tấm phù lục trung phẩm, hắn liền chăm chú cố gắng đem phù văn trên phù lục nhớ kỹ.
Trương phù lục nổ tung, huyễn hoá ra một khối cầu vàng kim, kết cấu đồng dạng như kim cương, trông vô cùng chắc chắn.
"Kim Cương Phù trung phẩm".
Phù lục trung phẩm hoạ khó hơn nhiều so với phù lục hạ phẩm, cái trước giá cao hơn không chỉ gấp mười lần cái sau. Nếu phù lục hạ phẩm cao nhất là năm mươi, một trăm linh thạch, thì phù lục trung phẩm có giá một ngàn linh thạch cũng bình thường, có khi gian thương còn đẩy lên mức giá trên trời khác nữa.
Với cùng một mức giá thì có thể mua được linh khí cùng cấp bậc đồng dạng rồi, phù lục lại là thứ sử dụng một lần là vứt, bởi vậy nếu không phải người tài đại khí thô, thì đều không cam lòng bỏ ra linh thạch mua quá nhiều phù lục cấp cao hộ thân.
Lại nói, tỷ lệ hoạ thành vô cùng thấp, phù sư hoạ được cũng không dễ bán ra ngoài. Phù lục có thuộc tính đặc biệt có khi còn mang đi đấu giá đẩy lên mức cao ngất ngưởng.
Bởi vậy, nếu phù lục trung phẩm hay cực phẩm chỉ cần vừa xuất hiện sẽ bị thu mua nhanh chóng. Nếu không vào tình huống nguy cấp, sẽ không ai muốn đau lòng mà sử dụng.
Đây cũng là lý do Tử Nguyên lúc trước không bán ra Độn Thổ Phù. Nói thế nào chứ. Việc hắn lấy ra lượng lớn hạ phẩm phù lục đã là có chút không ổn, nếu lấy ra thêm trung phẩm phù lục thì có chút doạ người. Hắn tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn thoả.
Đám người thanh niên khô gầy thấy nữ tử đối diện xuất ra phù lục vàng kim thì thầm hô không ổn. Phù lục này tên là Kim Cương Phù, lực phòng ngự vô cùng kinh người, linh khí trung phẩm khó mà phá vỡ, giá cao doạ người ba, bốn ngàn linh thạch một trương.
Mũi thương vừa đến thì Kim Cương Phù vừa kịp lúc phát ra tầng kim cương tráo, chặn đứng hoả thương. Bất quá kình phòng vẫn kịp ập vào, thổi bay mạng che mặt của hai nữ. Đương trường chợt như đứng hình một khắc.
Tử Nguyên trước đó đã thấy qua dung mạo của Viên Mạn Nguyệt nên không quá bất ngờ, dù đã lường trước nhưng cũng không ngờ nữ tử bên cạnh nhan sắc không kém cạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, mũi cao cằm thon, mắt to miệng nhỏ, mắt lệ môi đào, da trắng như tuyết tan dưới ánh triều dương. Dung mạo có sáu, bảy phần giống với Viên Mạn Nguyệt và Viên Mạn Kha.
Đến lúc này Tử Nguyên càng chắc chắn khẳng định ba nàng là tam tỷ muội. Chỉ là lúc này không biết Viên Mạn Kha ở đâu.
Phía trên mặt đất, gã họ Mã cũng gã béo áo đen nhất thời nhìn đến ngây ngốc, trong lòng rục rịch bốc lên một cỗ nhiệt hoả.
Thanh niên khô gầy lại là một mặt âm lệ. Hắn tỉnh táo hơn so với hai vị sư đệ của mình, thấy đòn đánh lén bị chặn đứng thì lo lắng, tình huống này rõ là không c·hết không thôi. Hắn chợt cắn môi hạ thầm quyết định.
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt phòng ngự thành công, đang định phản kích thì thấy hoả thương trước mặt rung rung thì thầm hô không ổn. Viên Mạn Nguyệt nhanh như chớp vung trường tiên quấn quanh hoả thương vài vòng, không tiếc rẻ dồn hết pháp lực vào trường tiên khiến thanh linh khí này liền sáng đỏ chói. Nữ tử bên cạnh một tay túm lấy Viên Mạn Nguyệt phi thân ra phía sau, một tay lại lấy ra thêm một tấm Kim Cương Phù thôi động.
"Oành oành".
Hoả thương nổ tung. Thanh niên khô gầy vậy mà tự bạo linh khí. Uy lực của một linh khí tự bạo không phải chuyện đùa, phải hơn uy năng phát ra bình thường gấp mấy lần là còn ít.
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt ngã bay về phía sau. Hai nữ ộc ra liên tục vài ngụm máu đào, một thân tơi tả hiển nhiên bị trọng thương.
Tại mặt đất cách đấy không xa là trường tiên linh quang ảm đạm, bề ngoài rách nát lỗ chỗ, linh tính bị tổn hao nghiêm trọng. E rằng sau này dù còn sử dụng được uy lực chỉ sợ cũng như đồ bỏ đi.
Cũng bởi vì Viên Mạn Nguyệt trong lúc nguy cấp vội vã sử xuất, trường tiên uy năng không phát huy được năm thành, lại tự thân quấn lấy hoả thương tự bạo.
Mà nữ tử bên cạnh nàng lôi nàng tránh ra sau, lấy ra thêm một tấm kim cương phù, kết hợp tấm kim cương phù trước đó, mới miễn cưỡng ngăn chặn hoả thương tự bạo. Tuy nhiên vẫn khiến ba, bốn phần uy lực xông vào thể nội hai nàng, dẫn đến trọng thương. May mắn vẫn không phải là hương tiêu ngọc vẫn.
Thế nhưng giờ phút này hai tỷ muội dù giữ được mạng sống, nhưng pháp lực trong cơ thể trước đó gần hao hết, nay lại phải khổ sở chống đỡ trọng thương nên hầu như không còn bao nhiêu khí lực, bất lực uể oải nằm bất động dưới đất không thể chuyển động.
Thanh niên khô gầy, cũng phun ra một ngụm máu. Hiển nhiên tự bạo linh khí cũng khiến hắn phản phệ không nhỏ. Nhưng thấy một màn này thì thần sắc nhẹ nhõm, cười ha ha :
"Hai tiện tỳ, nếu biết kết cục như vậy, sao không sớm đầu hàng, hại bổn công tử thiệt hại một kiện linh khí, bất quá, có vẻ như vậy cũng đáng".
Họ Mã rung rung râu quai nón vui mừng vuốt mông ngựa :
"Đại ca anh minh thần võ, túc trí vô lượng".
Gã béo lúc trước bị ăn đau khổ bởi linh tiễn, lúc này thì một mặt tàn ác :
"Tốt lắm, hai cái tỷ muội xinh đẹp. Các ngươi khiến ta chảy máu, tối nay ta sẽ khiến các ngươi chảy máu, không, là tối nào cũng chảy máu".
Râu quai nón bất ngờ:
"Máu cũng chỉ chảy một lần thôi mà".
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt nghe câu đầu có chút không hiểu, tưởng là biện pháp phạt hình t·ra t·ấn nào đó, nghe người sau nói thì như hiểu ra, mặt đỏ đến mang tai.
"Vô sỉ". Viên Mạn Nguyệt mắng.
Râu quái nón dương dương tự đắc :
"Các tiểu nương tử yên tâm, ta không những vô sỉ, mà còn tinh lực vô lượng".
Gã béo : "Ngươi sao bằng ta, không biết xấu hổ, còn không xem lại mình lớn bao nhiêu".
"Ngươi chắc ngươi lớn hơn ta?". Râu quai nón trừng mắt.
Gã béo kiêu ngạo : "Tất nhiên là hơn ngươi, không bằng ở đây có hai mỹ nhân nhi, chúng ta so tài xem thử, ai mới có thể làm cho các nàng tiêu diêu khoái hoạt, cưỡi hạc vấn thiên, song túc dục hỉ, tỷ muội lâm môn".
Người khác xuất khẩu hoá thơ thì cũng thôi, lúc này lại từ mồm gã béo phun ra, hại tỷ muội Viên Mạn Nguyệt nhịn không được nao nao muốn nôn oẹ một trận.
Gã béo và râu quai nón như oan gia, dù bị trọng thương vẫn nhịn không được tranh cãi với nhau. Lúc này râu quai nón lại bắt được cái đuôi của gã béo :
"Ngươi muốn động thủ lâm hạnh trước, quá vô lễ. Các nàng là do Kỳ đại ca một mình chế trụ, ngươi đây không để hắn vào mắt, dám trộm chuông trước mặt phật".
Hoá ra thanh niên khô gầy họ Kỳ.
Gã béo rung rung mặt mỡ lắc đầu:"Ý ta không phải như thế, mà là sau khi đại ca hưởng dụng, ngươi đừng mặc áo cho người".
"Nhưng lúc nãy hình như ngươi không có nói như vậy". Râu quai nón không buông.
"Họ Mã, ngươi...".
"Đủ rồi, dù sao người cũng trong tay ta. Bây giờ hãy nhanh thu thập, vừa rồi động tĩnh quá lớn, có thể sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác. Còn nữa... hai cô nương này để ta mang cho, các ngươi đang trọng thương sẽ không tiện ". Họ Kỳ ho vài cái lên tiếng.
Hắn vốn từ đầu một bộ dáng thủ lĩnh, cổ thụ không lay trước gió. Nhưng nhìn ánh mắt nham hiểm cũng đủ biết hắn là kiểu người như thế nào. Sau khi nghe hai tên sư đệ hồ nháo một hồi, dục vọng cũng lên cao. Nhìn thấy hai tỷ muội hoa lệ nằm bất lực dưới đất mặc người bài bố, hai mắt hắn như sắp lồi ra. Xoa xoa đôi tay cười dâm đãng đi tới hai nàng. Nhìn bộ dáng gầy gò của hắn cũng biết là do tửu sắc hút khô.
Hai tên còn lại dù thấy lời nói của thanh niên khô gầy vô liêm sỉ nhưng cũng không có dị nghị. Một bộ nhìn nhiều đã quen.
Tỷ muội Viên Mạn Nguyệt thấy ba gã nam nhân say sưa bàn chuyện nên hưởng dụng các nàng như thế nào thì vô cùng tức giận. Từ trước tới nay vốn là những người tâm cao khí ngạo, lúc này làm sao chịu được, hổ thẹn hai phần thì nộ khí tám phần.
Mắt thấy hai bàn tay của họ Kỳ dần hướng đến bộ ngực cao ngất của hai nàng, trong đầu liền vang lên tiếng oanh động cảnh báo. Sắc mặt hai nàng liền tái nhợt.
Viên Mạn Nguyệt như người vô hồn: "Xong, ta còn chưa có ý trung nhân, chẳng lẽ lại đánh mất sự trong trắng ở đây ư?".
Nữ tử bên cạnh đồng dạng cũng khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ nếu có cơ hội sẽ đem đám nam nhân thối này bầm thây vạn đoạn, ngũ mã phanh thây.