Chương 26 : Quan Chiến
Đây là lần đầu Tử Nguyên quan sát một trận hỗn chiến của tu luyện giả, quả thực khác với đám giang hồ phàm nhân, Luyện Linh Sĩ nhiều.
Từng đạo quang mang bay qua bay lại, cục diện giằng co nhất thời lâm vào tình cảnh so kè sự hùng hậu của pháp lực.
Trông thế cục có vẻ cân bằng, nhưng tinh ý một chút có thể thấy, hai người Viên Mạn Nguyệt tất sẽ dành chiến thắng nếu tràng chiến kiểu này tiếp tục tiếp diễn.
Viên Mạn Nguyệt pháp lực không quá tổn hao nhiều. Chủ yếu là để duy trì quang mang đỏ chót trên cây roi kim loại, nàng chiến đấu một nửa là dựa vào một thân tiên pháp cao cường, cây roi là một kiện linh khí cực phẩm, tiêu hao pháp lực ít nhưng uy lực không nhỏ.
Nữ tử đằng sau nàng liên tục bắn ra những mũi tên linh hoả, thỉnh thoảng lại ném ra vài cái Hoả Đạn Phù, Thủy Tiễn Phù, bộ dạng so với những người khác lại có phần thong dong. Bất quá, uy lực của mũi tên nàng bắn ra không hề nhỏ, mỗi lần nam tử râu quai nón dùng trường thương đỡ lấy, đều bị kình lực mũi tên áp tới làm cho phải thối lui nửa bước.
Ba gã nam nhân trận kích dựa vào thuộc tính thủy, hoả, mộc có tính tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau, thoạt nhìn có phần hoa mỹ đẹp mắt. Nhưng những cây thương này là một bộ, tiêu hao pháp lực không ít, trên mặt ba người dần nảy sinh thối ý.
Thanh niên khô gầy thấy tình hình không khả quan, quan sát một chút bất chợt mở miệng :
"Hai vị đạo hữu, dù sao chúng ta cũng chưa bắt được đạo hữu của các ngươi, chúng ta không đánh không quen, chi bằng buông đao hoà nghị được không".
Viên Mạn Nguyệt cho rằng đám thanh niên khô gầy nói nhảm để tranh thủ cho Tử Nguyên thời gian hồi phục pháp lực, trong lòng càng gấp, hiện tại lại không thấy Tử Nguyên đâu nên một bên nâng cao tinh thần đề phòng đánh lén, không yếu thế hừ lạnh :
"Đừng tưởng hồ ngôn loạn ngữ là có thể kéo dài thời gian. Cho dù các ngươi có hồi phục pháp lực cũng không phải đối thủ của tỷ muội chúng ta, đã đánh liền đánh, chớ nói nhảm".
Ba người thanh niên khô gầy tay ở sau lưng, che giấu cầm linh thạch hút lấy linh khí bổ sung pháp lực, nghe Viên Mạn Nguyệt nói thì giật mình .
Vốn trong lời "kéo dài thời gian để hồi phục pháp lực" của Viên Mạn Nguyệt là chỉ kẻ cầm đầu gây hoạ đang thảnh thơi ẩn núp dưới lòng đất quan chiến Tử Nguyên kia, đám thanh niên khô gầy lại hiểu lầm cho là nàng chỉ mình, thầm nghĩ ánh mắt của nàng làm sao mà cao minh, tu sĩ tu vi Luyện Khí Kỳ cũng không có bản sự "xuyên thấu thị thân" tu sĩ khác được a.
Nam tử râu quái nón tức giận :
"Khinh người quá đáng".
"Tiểu mao tử ngươi là một xú nam tử, khinh ngươi ta cũng không thèm, làm ô uế đôi mắt ta". Nữ tử dùng tiễn thuật chế nhạo.
"Ngươi...". Râu quai nón vốn biết mình xấu xí, nếu là một nam nhân mở miệng chê bai hắn thì cũng thôi, đằng này lại là một cô nương thanh xuân tuyết lệ. Dù đối phương đeo mạng che mặt, nhưng cũng không khó nhận ra dung nhan hoạ thủy bị che khuất đó. Lòng tự trọng của hắn nhất thời bị đả kích trầm trọng.
Viên Mạn Nguyệt chợt mở miệng :
"Bất quá, ngươi không phải xấu hoàn toàn...".
Trong lòng râu quai nón dựng lên một cái, lại nghe Viên Mạn Nguyệt nói tiếp:
"Ngươi thấy muội muội ta như thế nào?".
Nữ tử phía sau hờn dỗi lườm Viên Mạn Nguyệt, đôi mắt đẹp của nàng càng như thủy sinh lưu chuyển, câu động lòng người.
"Tình huống gì đây, câu dẫn ta chăng...?". Lần đầu được một nữ tử xinh đẹp hỏi thế, râu quai nón liền thất thần. Hắn lúc này đã quăng cái suy nghĩ về hình ảnh xấu xí của mình lên chín tầng mây, tuy Viên Mạn Nguyện chỉ hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng cũng khiến hắn trong một khắc tưởng tượng đủ loại hoang tưởng trên đời.
"Mã đệ cẩn thận, đừng để b·ị đ·ánh lạc hướng". Tiếng hét của thanh niên cao gầy vang lên.
Tu sĩ tranh đấu chỉ cần một khắc lơ là có thể sẽ thất bại. Họ Mã được nhắc nhở liền ngưng thần cầm chắc linh khí, thấy không có gì dị động mới yên tâm :
"Sư huynh yên tâm, ta không đến nỗi nghe hai yêu nữ xàm ngôn mà tin theo".
"Thật không? Ta lại không cho là vậy nha". Nữ tử cầm trường cung cười hì hì.
Chú ý ánh mắt hai nữ châm chọc, ba gã nam nhân liền nghi hoặc.
"A, cứu ta". Tiếng thét của râu quai nón họ Mã chợt vang lên khiến hai người kia giật mình.
Chỉ thấy hắn nhấc chân lên, phía dưới dày vải đã thủng một lỗ tròn cỡ hai ngón tay cái. Phía trong da thịt sưng phồng lên một mảng tím, ở giữa nổi lên một đám bọt nước phát ra âm thanh xèo xèo như bị đun sôi, rõ ràng hắn đã bị trúng độc, hình ảnh trông vô cùng kinh người.
Lúc này tất cả mới nhìn về phía dưới mặt đất, thủ phạm là một con bọ cạp màu bạc to cỡ bàn tay hài tử, cái vĩ câu cong cong, phía sau nó là một lỗ nhỏ thông xuống lòng đất. Rõ ràng đây là một con linh thú độc hạt thuộc tính thổ có thần thông độn thổ hiếm thấy.
Trận kích của ba gã nam tử liền lộ ra sơ hở, Viên Mạn Nguyệt liền không bỏ qua, mũi trường tiên liền hướng tên béo áo đen quất tới, khi hắn giơ trường thương lên đỡ, trường tiên lại đổi hướng đánh tới họ Mã.
Thanh niên khô gầy và tu sĩ béo từ nãy giờ quần chiến với cây trường tiên này không phải để cho vui, sớm đã liệu được chiêu này liền thay đồng bạn đang trọng thương thi pháp đón đỡ.
Bất ngờ một mũi tên lạnh lẽo xé gió hướng tên béo áo đen bay tới. Hai tỷ muội Viên Mạn Nguyệt vô cùng hiểu ý nhau, xuất chiêu ngươi tới ta đến không xuất hiện chút sai lầm.
Gã béo nhất thời luống cuống, trường thương phóng ra đỡ chiêu cho họ Mã không kịp rút về nên đành tế ra một tấm khiên màu đồng cổ linh khí bức người, rõ ràng là một kiện cực phẩm linh khí.
Bất quá không chờ gã kịp thôi động, liên tiếp ba mũi tên bắn tới phân biệt cắm vào đùi, tay và dưới ngực hắn, may mắn không đi trúng tim.
"Ặc ặc a...a...Tiện nhân". Gã béo nằm lăn ra đất kêu gào đau đớn, linh hoả đầu mũi tên đâm vào thiêu đốt xương thịt khiến hắn như ở trong địa ngục.
Vốn ba gã nam tử này bao lần g·iết người c·ướp c·ủa, thân gia giàu có. Nhưng thần thức và pháp lực có hạn, không thể cùng lúc sử xuất nhiều linh khí.
Ba người từ khi đạt được bộ trường thương có uy lực hợp kích vô cùng lớn, tuy phẩm chất là linh khí trung phẩm nhưng khi liên hợp, không kém linh khí cực phẩm chút nào, ngược lại có phần nhỉnh hơn. Từ đó đến nay đánh đâu thắng đấy, ba thanh trường thương lại có cả công lẫn thủ bù hợp cho nhau nên rất chủ quan.
Tử Nguyên ở một bên quan sát ngao ngán không thôi. Không biết não tử tên này lớn hay nhỏ hoặc do hắn luống cuống không bình tĩnh.
Vừa rồi trong lúc nguy cấp, hắn lại lấy ra một kiện linh khí phòng ngự cực phẩm. Trong tình huống trường chiến khiến pháp lực tiêu hao nhiều, pháp lực cần để thôi động linh khí cực phẩm không nhỏ, do thần thức hắn vô cùng bình thường, giờ lại tổn hao nên thời gian thôi động không ngắn.
Lúc đấy chỉ cần di động thân hình hơi tránh đi để giảm số lượng linh tiễn bắn trúng xuống mức thấp nhất, hay phóng ra phù lục làm chậm tốc độ linh tiễn, tùy tiện khai triển vài linh khí trung phẩm hạ phẩm ra ngăn chặn là được rồi, cho dù b·ị b·ắn tan cũng còn hơn tự thân trúng tên.
Có điều Tử Nguyên đã trách nhầm hắn, hắn đâu có thần thức mạnh viễn siêu đồng giai a.
Cũng khá khen cho hai tỷ muội Viên Mạn, liên tiếp thi triển ra hai chiêu Vây Ngụy Diệt Triệu, Dương Đông Kích Tây xen lẫn, âm dương lẫn lộn khiến ba nam tử kia không biết đường nào mà lần.
"Thiệu sư đệ". Thanh niên khô gầy mắt đỏ cả lên, chỉ trong một thời gian ngắn, cả hai vị sư đệ của hắn đều b·ị t·hương.
Nam tử họ Mã sau khi gấp rút nhét vào miệng vài viên đan dược, tuy vẫn còn đau nhức kinh khủng nhưng lúc này cũng tạm ổn định. Hắn rất tức khí. Mắt thấy con bọ cạp bạc gần đấy vẫn đang đứng khẽ kẹp kẹp cái càng ngơ ngác như chưa nhận được chỉ thị mới của chủ nhân, hắn liền dồn hết pháp lực vào trường thương rồi phóng đến, ý đồ đem cái đầu sỏ gây chuyện này bầm thây vạn đoạn.
"Tiểu Hạt ".
Viên Mạn Nguyệt thấy một màn này liền hoảng hốt, trường tiên đang quấn lấy thanh niên khô gầy liền đảo hướng chặn lại trường thương, do lực đạo trường thương quá lớn, Viên Mạn Nguyệt lại vội vàng không kịp chuẩn bị, nên trường tiên chỉ làm giảm tốc độ trường thương mà thôi.
"Keng". Một chùm ba mũi tên từ nữ tử sau lưng Viên Man Nguyệt phóng ra, bắn trúng trường thương, lúc này mới đem toàn bộ thương lực làm lệch đi, không bắn trúng ngân hạt.
Nhưng nhị nữ lúc này lại lộ ra vô số sơ hở.
Thanh niên khô gầy lần này một mình chống chọi với trường tiên thì thầm kêu khổ, bất ngờ thấy nhị nữ nhất tề chuyển hướng sang giải vây cho ngân hạt thì đại hỉ.
"Xú bà ngươi, Mã sư đệ thường ngày ngu ngốc vậy mà hôm nay có tác dụng quá nha".
Hắn liền chớp thời cơ huy động linh khí nhanh như chớp phản kích.
Tử Nguyên dưới lòng đất thấy một màn này cũng trợn trừng mắt. Tâm tư nữ tử vô cùng khó hiểu a. Cứ việc có vô vàn lợi thế lại sẵn sàng bỏ hết thảy để cứu một đầu độc hạt. Nhưng cứu thế nào không cứu, lại chọn cách khiến bản thân vào hiểm cảnh. Chẳng lẽ chạm tới thứ các nàng yêu thích thì thần trí lại mất cơ linh a.