Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 20: Phù Sinh Mộng




Chương 20: Phù Sinh Mộng

A Dao không cam chịu đứng yên chịu trói. Liền bỏ trốn. Tông môn liền phát lệnh truy nã.

Sau nhiều ngày lẩn trốn, cuối cùng A Dao bị phát hiện tung tích. Nếu rơi vào tay đám chưởng môn, nàng sẽ như vào địa ngục sống không bằng c·hết. Rơi vào đường cùng, nàng đã t·ự s·át chứ không chịu b·ị b·ắt, hóa thành tro bụi biến mất.

Tử Nguyên liền nổi cơn thịnh nộ, hắn liền tức tốc tìm sư phụ. Hắn muốn hiểu vì sao lão nhẫn tâm đứng yên mà nhìn như thế.

Kết quả nhận được khiến Tử Nguyên vô cùng thất vọng. Từ lời nói và biểu hiện của lão, chứng tỏ lão đã nhận được ích lợi lớn từ kẻ thù rồi, và nhẫn tâm bỏ rơi đồ đệ.

Tử Nguyên liền cắt đứt quan hệ với lão. Không còn là sư đồ.

Sau khi tức giận rời khỏi động phủ của lão, Tử Nguyên liền đi thăm dò động thái của những người khác, tất cả câu trả lời đều mang một ý :" Thân là đệ tử hạch tâm, cần gì phải vì một nữ tử vừa tiến giai Nguyên Anh mà để mất tiền đồ của mình".

Tử Nguyên nổi lên sát niệm. Nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết mình thế đơn lực bạc, tu vi chưa bước hẳn vào Thiên Tinh Kỳ, nếu lúc này tìm đám người chưởng môn báo thù là vô cùng hồ đồ, hắn cũng sẽ dễ dàng c·hết đi vô nghĩa.

Không nói lời nào, Tử Nguyên rời khỏi tông môn. Chưởng môn biết tin, hiểu rằng để Tử Nguyên còn sống là một tai họa ngầm về sau nên hạ quyết tâm. Không lâu sau, từ Thái Cổ Môn truyền ra tin tức, trục xuất Tử Nguyên ra khỏi tông môn, đồng thời phát lệnh truy nã hắn, phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.

Tử Nguyên đi về Triệu Quốc, tới rừng trúc năm nào, nhìn thấy căn nhà trúc xưa, trong lòng hắn cảm thấy một cỗ thê lương.

Đáp xuống trước nhà, Tử Nguyên bùi ngùi nhìn thấy những thứ quen thuộc. Hình ảnh A Dao ngày nào lau khóe miệng hắn, A Dao đút đan dược cho hắn trước cửa, A Dao cứu hắn về như hiển hiện ra trước mắt.

Tử Nguyên mở bàn tay ra, trong tay là một chiếc nhẫn màu vàng nhỏ bé xinh đẹp. Hắn đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ rất lâu rồi. Cuối cùng vẫn không thể tận tay trao cho nàng.

Tử Nguyên tìm một nơi thoáng đãng sạch sẽ gần đấy, đào một hố nhỏ sâu rồi chôn chiếc nhẫn xuống. Người đã không còn, hắn không muốn giữ chiếc nhẫn để càng thêm đau lòng. Thôi thì để chiếc nhẫn này ngủ yên tại nơi chứa đựng kỷ niệm đẹp đáng nhớ không ai biết của hai người.

"Ta thề sẽ trả thù cho nàng". Tử Nguyên nắm chặt tay, ngón tay đâm sâu vào da thịt khiến chảy máu mà hắn không hay biết.

Về sau, Tử Nguyên ở tại căn nhà trúc chìm đắm trong tu luyện. Quyết không thành đại đạo, quyết không rời khỏi đây.

Thiên địa sơ khai, ta gặp nàng

Hai cái hài tử, đã thần giao



Thanh mai trúc mã, đều nguyện ý

Lưỡng tình tương duyệt, tựa uyên ương.

Đối phương g·ặp n·ạn, người tuôn lệ

Đối phương thành đạo, người vui mừng

Tu luyện tuế nguyệt, tiên lộ khó

Thành tiên làm chi, lòng vẫn sầu.

Bên nhau không nhiều, xa nhau không ít

Tim vẫn một hướng, hồn vẫn một lòng

Gặp nhau rung động, lòng thì khó nói

Vướng mắc đại đạo, người khó mở lời.

Năm trăm năm đào nở, tuyết phủ

Năm trăm năm cửa đóng, bụi dày

Người thường lui tới, mong hình bóng

Độc cây linh đào, còn người đâu.

Ta và nàng, xa xa cách trở

Khi trở lại, người đã nơi đâu

Đôi uyên ương, giờ đã chia lìa



Đôi hồ điệp, mất một còn đâu.

Tử Nguyên không quan tâm thời gian hay bất cứ điều gì khác. Hắn chỉ nghĩ đến việc tu luyện. Hắn chỉ có một chấp niệm duy nhất.

Cuối cùng một ngày, Tử Nguyên đã tiến giai Thiên Tinh Kỳ.

Tử Nguyên đi tới Thiên Thư Quốc, lặng lẽ tiến vào Thái Cổ Môn mật phục. Ra tay đánh lén hạ sát thành công chưởng môn và nhi tử của hắn. Do gây ra động tĩnh quá lớn, hắn bị phát hiện.

Tử Nguyên bị chúng đệ tử và trưởng lão vây công, hắn trong cơn tức giận đỉnh điểm g·iết c·hết vô số đệ tử cấp thấp, tu vi Nguyên Anh không ít. Trưởng lão Thiên Tinh Kỳ cũng không ngăn nổi bước chân của hắn.

Những tưởng có thể thuận lợi một đường bỗng xuất hiện vài lão giả tu vi còn trên cả Thiên Tinh Kỳ, may mắn Tử Nguyên sớm phát hiện, thi triển đại bí pháp t·ẩu t·hoát, nhưng cũng một thân trọng thương nặng nề.

Thái Cổ Môn liền liên hợp với các tông môn khác truy bắt hắn. Song quyền nan địch tứ thủ, bị phát hiện, Tử Nguyên nhanh chóng rơi vào khó khăn vạn phần. Cái gì tới cũng sẽ phải tới, không lâu sau đó, hắn chỉ còn hấp hối, trước lúc đoạn tuyệt sinh cơ, Tử Nguyên như nhìn thấy A Dao đang mỉm cười với hắn.

"A!". Tử Nguyên choàng tỉnh mở mắt. Hắn bây giờ vẫn đang ngồi trước cửa nhà trúc, vẫn cái tư thế đó, vẫn là cảnh tượng đó, nào có chuyện đầu rơi máu chảy, vạn kiếp bất phục.

"Là mơ sao?". Tử Nguyên chợt cảm thấy bồi hồi. Bây giờ tim hắn vẫn còn đập mạnh, toàn thân chảy đầy mồ hôi.

Là mơ mà sao mọi thứ sinh động như thật vậy, nào có giống mơ chút nào. Cảm giác thân thể nóng rực khi chiến đấu vẫn còn đấy.

Tất cả mọi sự kiện Tử Nguyên vẫn còn nhớ như in. Không hiểu vì sao, hắn lại giữ nguyên tư thế dựa lưng vào cửa ngủ như cũ, ánh mắt nhìn về phía chân trời chờ mong.

Ngồi ngẩn một lúc lâu không thấy gì, Tử Nguyên thầm chế nhạo bản thân một phen. Có thể là tâm trí hắn vẫn còn nhập tâm trong giấc mơ chăng.

Tử Nguyên phủi bụi đứng lên, bất tri bất giác nhìn xung quanh, vô tình thấy thân thiết vô hạn.

Không biết chủ nhân nơi này là ai, nhưng trông bị phủ bụi lâu năm như vậy, hẳn căn nhà trúc này đã bị bỏ hoang.

Tử Nguyên không đành lòng, tiến vào dọn dẹp nhà một phen. Đến khi nhìn nhà sạch sẽ thỏa mãn gật đầu, hắn mới rời đi. Khi ra ngoài, bất tri bất giác vô tình liếc nhìn về nơi đã chôn chiếc nhẫn trong mơ.



Định quay người rời đi, nhưng như một bản năng vô thức, Tử Nguyên quay lại. Dù biết chắc phía dưới không có gì, nhưng hắn vẫn muốn đào xem, nếu không tâm sẽ chẳng yên.

Vốn dĩ đã mặc nhận là không có gì, nhưng sao khi đào một hố sâu, đưa tay xuống tìm kiếm thì Tử Nguyên giật mình kinh hỉ.

"Đây...đây là..." . Một chiếc nhẫn. Đích thị là một chiếc nhẫn. Lại còn nhìn y hệt như trong mơ. Kích cỡ, hình dáng, hoa văn độc nhất vô nhị, Tử Nguyên làm sao mà quên được.

Tử Nguyên vui mừng muốn nhảy lên, nhưng hắn liền thắc mắc, chẳng phải trong mơ hắn đ·ã c·hết rồi sao, sao còn xuất hiện tại nơi này?

Mọi chuyện xảy ra quá vô lý, nhưng chiếc nhẫn này là thật. Chiếc nhẫn màu vàng lấp lánh vô cùng nhẹ, tỏa ra khí tức rất dễ chịu.Tử Nguyên cảm nhận một sự thân thiết, tương thông vô hạn nó.

"Cũng không hẳn không có cách chứng minh". Tử Nguyên lẩm bẩm.

Hắn không chần chừ bấm pháp quyết thi triển Phi Vân Thuật bay về Nhã Phong Thành.

Về phần chiếc nhẫn, Tử Nguyên đeo lên tay. Đây là thứ có ý nghĩa quan trọng, hắn tuyệt không thể để mất.

Sau khi vào thành, Tử Nguyên liền tới thư các lớn nhất trong thành.

"Cái gì, không có Thiên Thư Quốc?". Tử Nguyên nhìn chằm chằm vào địa đồ trên tay. Đây là địa đồ loại bao quát lớn nhất, có đầy đủ danh tự của các quốc gia lớn bé.

Tử Nguyên liền tới hỏi quản sự :

"Tiền bối cho hỏi, tại sao trên địa đồ này lại không có Thiên Thư Quốc ?".

"Thiên Thư Quốc, ta chưa bao giờ nghe đến quốc gia hay lãnh thổ nào có tên như vậy".

Vị quản sự này tu vi thế mà là Kết Đan Kỳ, nhưng tuyệt không có một chút kiêu căng khi một tu sĩ Luyện Khí Kỳ thắc mắc, ngược lại còn ôn tồn trả lời.

"Không có sao?". Trong lòng Tử Nguyên như chìm xuống đáy cốc.

Sau đó, hắn không bỏ cuộc miệt mài tra các loại điển tịch cố sự cho đến lúc trời tối vẫn không thu hoạch được gì. Trong quá khứ, có nhiều lãnh thổ đã bị diệt vong nhưng tuyệt nhiên không về xuất hiện ba chữ Thiên Thư Quốc

Đây là thư các lớn nhất Nhã Phong Thành, về mặt ý nghĩa nào đó tại Triệu Quốc cũng thuộc những hàng đầu. Nếu thông tin một quốc gia không có gì tối mật mà không tìm thấy ở đây thì nơi khác chỉ sợ cũng có một kết quả tương tự.

Mà Triệu Quốc danh khí không nhỏ, lại tồn tại không biết từ bao giờ. Ở đây mà không tìm kiếm được gì chỉ sợ ở các nơi khác cũng vậy thôi.

Chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao? Vậy tại sao chiếc nhẫn vẫn còn đây? Tử Nguyên như lọt vào sương mù.

Quản sự nhìn Tử Nguyên thất thần như người mất hồn đi ra thì lắc đầu thở dài: "Trên đời lắm chuyện kỳ lạ".