Chương 19: Uyên ương hồ điệp chia lìa
"Nếu vậy thì kẻ thù là kẻ chắc chắn chúng ta khó đối phó nổi rồi, muội không nên kích động." Tử Nguyên nói.
"Há, sư huynh nói có lý, đến huynh còn thất bại như thế thì muội cũng không hơn bao nhiêu. Vậy thì chúng ta trở về để sư phụ định đoạt, huynh ra nông nỗi này cũng là do lão, khiến huynh phải tiếp nhận nhiệm vụ khó như vậy, không có lương tâm". A Dao hừ lạnh.
Cứ việc không biết cái nhiệm vụ mà A Dao nói là gì, nhưng thấy A Dao hồ ngôn không kiêng kỵ tôn trọng gì người gọi là sư phụ kia khiến Tử Nguyên âm thầm giật mình.
Nàng này có khả năng địa vị, bối phận không đơn giản, hoặc...quá thân thiết với mình đi.
Tiếp theo, vì tu vi Tử Nguyên là Luyện Khí Kỳ, tốc độ phi hành quá chậm, nên được A Dao mang theo. Trên đường, A Dao biết Tử Nguyên đã bị mất trí nhớ, xúc động thổn thức một trận không thôi.
Hai người bay mãi, không biết qua bao lâu thì về đến tông môn của họ, Thái Cổ Môn. Đại phái nằm tại nước Thiên Thư.
Tử Nguyên trở về, không những không bị quở trách vì thực hiện nhiệm vụ thất bại, ngược lại còn được an ủi, sư huynh đệ, trưởng bối ân cần vấn an thăm hỏi. Hắn cũng là đệ tử hạch tâm quan trọng được bồi luyện đã lâu, tông môn không muốn chỉ vì một nhiệm vụ bên ngoài mà mất đi một đệ tử quan trọng như vậy, nên xuất ra đại lượng tài nguyên chữa trị, lấy sức mạnh và địa vị của Thái Cổ Môn thì cũng không khó.
Tử Nguyên sau khi được hồi phục trí nhớ và chữa trị, do nguyên cớ đã trải qua một phen ma luyện, căn cơ càng thêm vững chắc, nhanh chóng tu luyện trở lại tu vi đỉnh cao.
Sau lần thất bại nhiệm vụ ấy, Tử Nguyên quyết không để thất bại một lần nào nữa, hắn cố gắng nâng cao tu vi, sức mạnh hết sức có thể.
Sau khi để lại lời nhắn với A Dao, Tử Nguyên lại đóng cửa động phủ bế quan sinh tử, treo bảng không tiếp khách, chìm đắm trong tu luyện, tu luyện và tu luyện, hắn là đệ tử hạch tâm, làm nhiệm vụ cũng là tự nguyện để rèn luyện, nếu bế quan sinh tử thì không làm cũng không ai quản.
Thời gian này, A Dao thường xuyên đến tìm Tử Nguyên. Hai người từ khi còn là hài tử vài tuổi đã được đưa vào Thái Cổ Môn cùng lúc, cùng bái một sư phụ, cùng lớn lên và thân thiết với nhau. Hai người tình cảm dần nhen nhóm sớm đã vượt qua tình huynh muội từ lâu, trong lòng đã ngầm thừa nhận nhưng do ngại ngùng nên vẫn chưa ai đứng ra mở lời trước.
Mỗi lần A Dao đến tìm Tử Nguyên, tiếp đón nàng chỉ là cánh cửa động phủ lạnh lẽo đóng chặt. Biết người bế quan sinh tử là không thể tùy tiện bị q·uấy r·ối, A Dao chỉ biết dẫm chân giận dỗi bỏ về.
Một lần, hai lần, mười lần...cánh cửa động phủ từ khi nào đã phủ một lớp bụi dày, mà bóng dáng Tử Nguyên vẫn chưa thấy đâu.
Tu sĩ có tu vi đến Kết Đan Kỳ khác hẳn với Luyện Khí Kỳ. Một lần bế quan đâu phải một, hai tháng. Có thể mười năm, trăm năm, vài trăm năm.
Một ngày này, trên không động phủ Tử Nguyên xuất hiện dị tượng to lớn, làm rung động cả một vùng thiên địa. Chúng đệ tử, trưởng lão, chưởng môn liền bị hấp dẫn, đứng xung quanh chỉ trỏ, bàn tán với vẻ đầy hâm mộ, cảm thán, vui mừng.
"Vậy mà có người tiến giai Nguyên Anh Kỳ".
"Lợi hại, không biết là vị sư huynh nào đây".
"Dựa vào dị tượng khi tiến giai, đệ tử này là một thiên tài tu luyện, chắc chắn sau này sẽ còn tiến xa chứ không dừng ở đây".
...
Trước động phủ Tử Nguyên có một cây linh đào, hoa nở thơm như thiên hương, rực rỡ như đôi mắt phượng của giai nhân, cánh hoa phớt hồng như đôi môi đỏ mềm mại của hồng nhan.
Không biết qua bao lâu, lớp bụi trên cửa động phủ của Tử Nguyên rơi xuống, cánh cửa lần đầu trong trăm năm qua mở ra.
Trải qua trăm lần nở hoa, trăm lần phủ tuyết, cây linh đào lại một lần nữa được chứng kiến hình dáng nam tử ấy bước ra khỏi động phủ. Tuy mọc đầy râu, tóc dài thêm không biết bao nhiêu, quần áo không gọn gàng, khuôn mặt đầy bụi bẩn nhưng hai mắt càng thêm phần tinh anh, sắc sảo.
Người người chúc mừng, người người ngợi khen, người người cảm thám tiến đến vây quanh. Không ai chú ý cách đấy xa xa, một bóng hình cao gầy đang nhìn về đấy, thần sắc vui mừng nhưng bóng lưng thêm phần cô quạnh.
Tử Nguyên sau một lúc huynh huynh đệ đệ với những người khác khách sáo một phen, chợt nhìn thấy A Dao từ xa, vẫy tay: "Nha đầu".
A Dao thấy vậy lúc này mới ngượng ngùng tiến lại. Tuy đa phần mọi người không biết biểu hiện bình thường, nhưng cũng có không ít trưởng lão, đệ tử nhìn ra chút quan hệ của hai người, hướng nàng mỉm cười kỳ lạ khiến cho A Dao bình thường nhí nhảnh, hồn nhiên cũng phải đỏ mặt.
Tử Nguyên và A Dao đợi sau khi người khác rời đi hết, mới cùng nhau thong thả bay đến một nơi vắng vẻ, phong cảnh sơn thủy hữu tình thơ mộng hàn huyên tâm sự.
Đôi thanh mai trúc mã trò chuyện say sưa, trong lúc này, phát phất là lúc hạnh phúc nhất trong trăm năm qua của cả hai. Một lời khó mà nói được hết nỗi lòng.
Thời gian? Dường như không tồn tại.
Không gian? Dường như chỉ có hai người.
Trong mắt hai người chỉ nghe thấy đối phương.
Bên tai hai người chỉ nghe thấy âm thanh đối phương.
Khoảnh khắc này, A Dao và Tử Nguyên đều cảm nhận được trái tim đối phương. Ban đầu nhịp đập hai trái tim hơi hỗn loạn, nhưng càng về sau, hai trái tim dần đập chung nhịp độ. Như hòa làm một, dựa vào cảm giác, âm thanh không thể phân biệt được đâu là tâm mạch A Dao, đâu là tâm mạch của Tử Nguyên.
Hai nhân ảnh, hai thân bạch y nương theo gió bay phấp phới, trên đỉnh núi cao nhất, ngồi tựa vào nhau lúc nào không hay. Nhìn xuống phía dưới thấy có nhưng dòng linh tuyền chảy quanh co, những cánh phi cầm đủ màu sắc uốn lượn, những linh thú trong truyền thuyết quấn quýt nô đùa. Trong lòng cả hai đều cảm thấy thanh thản, diễm xúc hơn bao giờ hết. Thời không, có thể ngừng lại hay không?
Chợt, một đôi uyên ương hồ điệp cùng nhau hợp vũ bay qua trước mắt hai người. Tử Nguyên và A Dao thời khắc này đều cùng chợt cảm nhận được một cảm xúc khác thường sâu thăm thẳm trong linh hồn.
"Tử Nguyên, ta...".
"A Dao, ta...".
Không hẹn mà hợp, linh thức tương thông, một đôi tri kỷ, một đôi thần giao, hai người cùng một trái tim bất giác cùng mở miệng.
Đúng lúc này, một phù lục truyền tin chợt bay đến Tử Nguyên, phát ra thanh âm ông ông : " Đệ tử Tử Nguyên, chưởng môn triệu kiến".
Tử Nguyên phất tay thu lại phù lục truyền tin, quay lại nhìn người bên cạnh, không đợi hắn nói gì, A Dao mỉm cười :
"Chắc chưởng môn triệu kiến vì sự kiện huynh tiến giai đấy, huynh khiến ta rất hâm mộ nha, không biết khi nào mới có thể thăng cấp Nguyên Anh Kỳ đây".
Tử Nguyên miệng muốn nói gì đó do dự lại thôi, đành nuốt những lời đó lại.
Kế tiếp, hai người hàn huyên thêm vài câu rồi nói lời từ biệt.
"Chung quy vẫn không thể xé rách lớp cuối cùng". Tử Nguyên thở dài trong lòng.
Một thời gian sau, Tử Nguyên đi ra ngoài rèn luyện. Hơn mười năm sau trở về, phát hiện A Dao đang bế quan trùng kích Nguyên Anh. Hắn cũng không làm phiền, cũng lặng lẽ trở về bế quan, treo bảng miễn tiếp người.
Bất tri bất giác chìm đắm trong tu luyện quên cả thời gian, một lần nữa cánh cửa động phủ lại phủ bụi. Cây linh đào nhiều lần ra quả nhưng không người hái. Trong tông môn dần dần nhiều người đã quên mất Tử Nguyên, chỉ còn một số người liên quan nhớ đến hắn mà thôi.
Không biết dòng chảy thời gian đã lưu động đến khi nào, cánh cửa động phủ cuối cùng đã mở ra. Tử Nguyên bước ra với vẻ mặt đầy vui mừng. Lần bế quan này bất ngờ một mạch vô cùng thuận lợi, hắn đã đặt một chân vào cảnh giới Thiên Tinh Kỳ. Với tốc độ tu luyện này mà nói, từ cổ chí kim, phải nói là thiên tài kinh diễm. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ khiến tu tiên giới xôn xao chấn động không nhỏ.
Tử Nguyên chợt nhìn đến cây linh đào trước động phủ thì động dung: "Cây đào trông so với trước khi ta bắt đầu bế quan thì khác hẳn, vậy mà đã tăng thêm năm trăm tuổi thọ".
Vậy là hắn đã bế quan năm trăm năm rồi sao?
Tử Nguyên chìm trong tu luyện không thể ngờ là mình đã bế quan lâu thế. Hắn có thói quen nếu trong hoàn cảnh an toàn, khi tu luyện thì sẽ bỏ qua không để ý thời gian.
Tử Nguyên liền phi hành tìm đến động phủ A Dao, nhưng đón chờ sự háo hức của hắn là sự trống vắng đến lạnh lòng.
Tử Nguyên liền phi hành tìm khắp tông môn. Trong quá trình đó, gặp qua sư phụ, một vài trưởng lão quen biết, bọn họ nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, có chút trốn tránh khiến trong lòng Tử Nguyên dâng lên một cỗ bất an không rõ.
"Cái gì, A Dao...". Tử Nguyên bàng hoàng thốt lên. Trước mắt hắn là Tần Vũ, bằng hữu thân thiết, quen thuộc lâu năm của hắn.
Từ miệng Tần Vũ, Tử Nguyên nghe được một tin tức cả đời này hắn không bao giờ muốn nghe thấy.
Lúc trước A Dao cũng đã bế quan trùng kích Nguyên Anh Kỳ thành công. Trong một lần ra ngoài tông môn, vô tình gặp nhi tử độc nhất của chưởng môn. Hắn gặp A Dao thì nổi lên dị tâm, liền buông lời trêu chọc. Chưởng môn tu vi đã là Thiên Tinh Kỳ, nhi tử hắn cũng là Nguyên Anh Sơ Kỳ. Quyền cao chức trọng, xưa nay không ngại bất cứ ai. A Dao nhan sắc diễm lệ, tu vi cũng là Nguyên Anh Kỳ, một nữ tu sĩ như vậy hắn động tâm cũng bình thường.
A Dao tính cách đối với người ngoài thì rất mạnh mẽ không chịu yếu thế. Hai bên lời qua tiếng lại cuối cùng xảy ra xung đột, nhi tử chưởng môn thế mà đánh không lại với A Dao vừa tiến giai, bị một trận giáp áo tơi tả liểng xiểng chạy về.
Chưởng môn chỉ có một nhi tử độc nhất nên vô cùng nuông chiều, thấy con trai ăn thiệt thòi thì vô cùng tức giận, ra lệnh thi hành đại h·ình p·hạt với A Dao.
Chưởng môn tu vi thâm hậu, xưa nay lập nhiều công lao cho tông môn, lại lấy nguyên do A Dao đả thương đồng môn, lúc đấy còn có đồng bạn nhi tử chứng kiến nên không ai dám có ý kiến, mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao đả thương đồng môn là một trong đại tội lớn nhất trong tông quy, hắn lại là thuận tình thuận lý.
Không hiểu sao sư phụ của Tử Nguyên và A Dao thế mà lại lặng im không có ý kiến gì.