Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 18: A Dao




Chương 18: A Dao

Tử Nguyên một mạch ngủ gáy o o quên cả trời đất. Ngày hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện Hoàng Lý Ca Bích bên kia đã rời đi từ lúc nào, tâm lý nhất thời cảm thấy hơi mất mát.

Tử Nguyên vỗ trán : "Hồ đồ, sao ta lại quên không hỏi nơi ở của nàng a".

Hắn cũng không biết chính mình bây giờ đang có cảm xúc gì.

Cứ việc thời gian này quá nhiều sự tình kinh động xảy ra, thần kinh căng thẳng mệt mỏi khiến đôi lúc hắn mất đi sự linh mẫn.

Sau khi dùng điểm tâm, Tử Nguyên rời khách điếm dạo phố Nhã Phong Thành.

Nói đến độ phồn hoa, Nhã Phong Thành cũng không kém kinh thành của Thanh Lan Hạ và Minh Huyền Quốc. Nhân sinh vô cùng thịnh vượng, lực lượng quân binh trong thành hùng hậu không thể xem thường.

Dạo bước một hồi, mua một tấm địa đồ cùng một số vật phẩm cần thiết, làm quen với phong tục Triệu Quốc, mua nhiều loại điển tịch cùng kinh sử tiêu biểu của Triệu Quốc tìm hiểu, Tử Nguyên thu được một tin tức vô cùng bất ngờ.

Giới tu tiên Triệu Quốc vậy mà vô cùng khác biệt với nước Thanh Lan Hạ và Minh Huyền. Hai nước này các tu sĩ tồn tại dưới các thế lực tông môn, cùng phàm nhân tách biệt.

Triệu Quốc thì giới tu tiên tồn tại dưới dạng hoàng thất nắm quyền. Chưởng quản, khống chế mạnh mẽ các thế lực khác. Như hoàng thất Thanh Lan Hạ và Minh Huyền, dưới mắt các tông môn thì cũng chỉ là một thế lực phàm nhân. Còn tại Triệu Quốc, hoàng thất là tồn tại đứng đầu, đương kim hoàng đế họ Trương Nhan.

Từ rất lâu rồi, hoàng tộc Trương Nhan đã là chủ của Triệu Quốc. Căn cơ thâm sâu, hùng mạnh. Tồn tại tu sĩ tu vi khủng bố nhiều như mây. Các quan quân dưới trướng cũng đều là tu sĩ hiển hách.

Quân binh Triệu Quốc thường được tu luyện theo công pháp đặc biệt, uy lực to lớn, am hiểu quần công, nhắc đến Triệu Quốc, người ta nhớ tới q·uân đ·ội hùng dũng năm xưa, tiến đến đâu cỏ không mọc được đến đấy.

Khoảng một thời gian dài trước, Triệu Quốc từng có tham vọng nhất thống thiên hạ, xuất quân đánh các nước khác tơi tả, xưng hùng xưng bá đại lục. Nhất là giáp liền kề bên cạnh Triệu Quốc là Thanh Lan Hạ, Minh Huyền, Đại Lý, bị tiến đánh trước tiên tổn thất nặng nề, có một vài thời điểm gần như bị diệt vong.



Nhưng sau một vài biến cố chấn động, Triệu Quốc bị các quốc gia liên hợp đối phó, thất bại thua trận lui binh. Hiện nay, Triệu Quốc tuy không bằng xưa nhưng vẫn không thể xem thường, sức mạnh so với Thanh Lan Hạ, Minh Huyền, Đại Lý liên hợp lại vẫn gần như ngang bằng. Bất quá, nay là thời điểm hòa bình, không hề xuất hiện chuyện đao binh.

Tử Nguyên lắc đầu cảm thán, một quốc gia có nhiều tông môn chia ra để cai trị tất nhiên không thể bằng được nước chỉ có một thế lực làm chủ.

Tử Nguyên lại đi dạo trên đường phố thêm một lúc. Ở nước Triệu, phàm nhân và tu sĩ lại sống cùng một chỗ với nhau, không hề có sự tách biệt, khác hoàn toàn với các nước khác. Người thường nhìn thấy tu sĩ vẫn như thường, điều này với họ là quá quen thuộc. Trên đường, Tử Nguyên nhìn thấy nhiều tu sĩ tu vi cao hơn mình nhiều, tuy nhiều người không nhìn rõ tu vi, nhưng dựa vào linh áp của họ, hắn lờ mờ cảm thấy tu sĩ Kết Đan không hề hiếm, Trúc Cơ lại càng không đếm xuể.

Đúng lúc này, một tên lính tiến đến yết bảng gần đấy, dán một tờ bố cáo, người dân xung quanh thấy vậy không ai để ý, ngẫu nhiên có một vài người tò mò. Tử Nguyên cũng hứng thú lại xem thử.

"Đại Doanh Châu Đông Chi Thất Thập Lục mộ binh, tu vi Luyện Khí Kỳ, quân lương :.....".

Nay là thời điểm không có c·hiến t·ranh, nên tuyển quân không bắt buộc, có thể tự nguyện tham gia. Thù lao lính thường một tháng năm linh thạch,...lại được huấn luyện theo phương pháp luyện thể đặc biệt, có thể nói là không tệ. Nhã Phong thành này ở Vân Xuyên, cách Châu Đông gần trăm dặm, không gần cũng không xa.

Lấy khinh công của Tử Nguyên, đi đến đấy cũng không mất quá nhiều sức. Hắn cũng tò mò muốn xem Triệu Quốc tuyển binh như thế nào, nghe nói phải tranh tài đọ sức kiểm tra, để thu nạp được những người có tư chất tốt. Xem thử sức mạnh lính Triệu ra sao, đương nhiên hắn không có ý định gia nhập quân doanh, hắn không thích gò bó tự do.

Tử Nguyên không lãng phí thời gian liền khởi hành. Nhưng vừa chạy ra khỏi thành không xa thì hắn giật mình vỗ trán.

"Sao ta lại quên được Phi Vân Thuật chứ."

Tử Nguyên bấm pháp quyết, dưới chân hiện lên một làn sương màu trắng, từ xa nhìn vào như một đám mây nhỏ.

Sau một hồi làm quen, hắn triệt để quen với Phi Vân Thuật. Cứ thế bay lên một đường tới Châu Đông. Cảm giác gió cao thổi mạnh vào mặt khiến hắn vô cùng sảng khoái.

Khinh công tuy nhanh hơn một chút, nhưng dưới mặt đất địa hình không bằng phẳng, thà vậy đạp gió bay đi còn tốt hơn, hắn cũng dư dả thời gian không cần vội vàng.



Bay tới một rừng trúc, Tử Nguyên nhìn xuống bất ngờ : " Ồ, sao ở đây có một căn nhà, nhìn trông quen mắt".

Tò mò, Tử Nguyên đáp xuống. Một căn nhà trong rừng trúc thì không có gì lạ, nhưng việc cảm thấy thân thuộc khiến hắn nghi hoặc. Lúc trước một vị y phu có nói, người sau khi trải qua mất trí nhớ tuy không nhớ gì, nhưng đối với nhưng thứ quen thuộc khắc sâu thì sẽ có ấn tượng nhất định.

Căn nhà cũng làm bằng gỗ trúc, xung quanh vô cùng sạch sẽ. Bên cạnh trồng một số loại hoa thơm, ong bướm đầy màu sắc bay quấn quýt, cảnh tượng mỹ miều.

Đảo thần thức qua, thấy trong nhà không có ai, Tử Nguyên mới mạo muội tiến vào.

Trong nhà dường như đã lâu không có ai ở, đồ vật dùng thường ngày đầy đủ nhưng bụi đã phủ một lớp .

Tử Nguyên ngắm nhìn mọi thứ, vốn là mang một tia hi vọng, nhưng hắn ngẩn người đã lâu nhưng cũng không nhớ lại được gì.

Nếu mà dễ dàng, thì bệnh tình của hắn không phải đã có thể chữa khỏi rồi sao?

Thất vọng, Tử Nguyên ra ngoài ngồi dựa vào cửa trầm ngâm suy nghĩ. Từng làn gió thơm mát thổi đến khiến hắn dễ chịu vô cùng. Bất giác, hắn ngủ quên khi nào không hay.

...

"Đại sư ca, ngươi lại lười nhác nữa rồi".

Tử Nguyên b·ị đ·ánh thức giật mình mở mắt. Một tiểu cô nương dễ thương nhí nhảnh đang ngồi xuống chống tay nhìn hắn thích thú.

"Muội không gọi không biết huynh sẽ ngủ đến bao giờ. Sư phụ bảo huynh đi làm nhiệm vụ, huynh đã hoàn thành chưa?". Tiểu cô nương ân cần hỏi han, đưa ngón tay thon dài trắng như tuyết lau nước miếng chảy ra bên miệng Tử Nguyên.



"Nhiệm vụ...nhiệm vụ gì?" Tử Nguyên ngạc nhiên.

"Huynh vậy mà không nhớ, a, sao tu vi ngươi lại là Luyện Khí Kỳ, kẻ nào khi dễ ngươi, hại ngươi ra nông nỗi này, A Dao ta sẽ giúp ngươi trả thù". A Dao đảo thần niệm qua thân Tử Nguyên, hốt hoảng che miệng, tức giận rưng rưng nước mắt.

Tử Nguyên nghe vậy trong lòng ấm áp, không biết đã bao lâu, mới có người quan tâm hắn như vậy. Nhưng lúc này Tử Nguyên mới kh·iếp đảm há hốc miệng, nữ tử nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi này vậy mà tu vi khủng bố, hắn không thể nhìn rõ tu vi nàng, vậy hẳn phải trên Trúc Cơ Kỳ đi.

Mà có vẻ hắn và nàng là đồng môn chung sư phụ.

A Dao trong lúc tức giận, linh áp không kiềm chế bộc phát ra ngoài. Tử Nguyên không đề phòng, bị lực áp khổng lồ đè ép cho thể nội một trận quay cuồng, há mồm phun ra hai ngụm máu liên tục.

"A, là ta sơ ý, đại sư huynh". A Dao hoảng hốt vỗ lưng hắn, lấy ra một viên đan dược đưa đến.

Một tiểu muội muội đáng sợ.

"Khẳng định ít nhất cũng là tu vi Kết Đan Kỳ đi". Tử Nguyên oán thầm.

May là vừa rồi A Dao không cố ý, nếu không Tử Nguyên cũng không chỉ hộc hai ngụm máu như vậy. Chính vì thế hắn cũng không đề phòng, tiếp lấy đan dược cho vào miệng. Dược lực mang theo một cảm giác ấm áp lan truyền toàn thân, cảm giác huyết khí quay cuồng sôi trào lúc này liền biến mất.

Tử Nguyên kinh hỉ phát hiện, linh dược trong viên đan dược kia là đại bổ, sau khi ăn đan dược, tu vi hắn một mạch tăng lên từ Luyện Khí Trung Kỳ tới Luyện Khí Hậu Kỳ viên mãn, có thể đột phá Trúc Cơ bất cứ lúc nào.

Chỉ là đan dược chữa thương chứ không phải đan dược tăng tiến tu vi mà đã có hiệu quả như vậy.

"Sư huynh, kẻ nào đã gây ra chuyện này, huynh dẫn ta đi báo thù". A Dao tức giận chu miệng, nếu không tự thân chứng nghiệm sức mạnh của nàng, Tử Nguyên đã bị vẻ dễ thương của khiến cho hắn nhầm tưởng nàng yếu đuối vô hại.

"Tu vi của ta lúc trước so với muội ra sao?". Nhìn vẻ chân thành của A Dao, Tử Nguyên cảm động không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Còn phải hỏi, không phải tu vi huynh luôn cao hơn muội sao, b·ị t·hương như vậy rồi còn có tâm tư hỏi trêu chọc ta, tức c·hết nhân gia." A Dao bĩu môi, nhưng giọng nói không hề có một chút giận dữ mà vô cùng ủy khuất, trìu mến nhìn hắn, dường như Tử Nguyên lúc trước thường xuyên trêu chọc nàng thành thói quen vậy.