Chương 17: Khăn Tay Uyên Ương
Dựa theo phương hướng chỉ dẫn của Hoàng Lý Ca Bích, Tử Nguyên thành công chạy vào lãnh thổ Triệu Quốc. Hắn không dừng lại mà chạy sâu vào cảnh nội. Đến khi hai chân truyền đến cảm giác t·ê l·iệt thì tới Nhã Phong Thành. Theo lời Hoàng Lý Ca Bích thì đây là một nơi phồn hoa có tiếng của Triệu Quốc, cảnh sắc hữu tình, sinh ý vô lượng.
Hai người Tử Nguyên vào thành thì sắc trời gần tối. Hoàng Lý Ca Bích da mặt mỏng, trước đó đi qua nhiều nơi gặp nhiều người chỉ trỏ bàn tán, đành phải một mực cúi mặt vào lưng Tử Nguyên. Thùy tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Hoàng Lý Ca Bích thân là thiếu nữ thanh xuân dạt dào, trước đây chưa từng được một nam nhân cõng qua bao giờ, chứ đừng nói tới việc nghênh ngàng tới lui khắp nơi. Nên biểu hiện của nàng là cũng dễ hiểu, nếu mà ngược lại mới là không thường tình.
Tới Nhã Phong Thành, Hoàng Lý Ca Bích đã khôi phục được hành động nên để cho Tử Nguyên thả nàng xuống, nhìn Hoàng Lý Ca Bích bước tập tễnh vì chưa thích nghi hẳn khiến Tử Nguyên phì cười vui vẻ.
Trước đó hai người đã thương lượng qua, trước thuê hai gian phòng khách điếm ở tạm. Dù gì thời gian đã không còn sớm. Nguyệt quang đã lấp ló trên đỉnh thiên. Hoàng Lý Ca Bích cần nghỉ ngơi để hồi phục hoàn toàn.
Còn Tử Nguyên không cần phải nói. Chạy một quãng đường dài như vậy, hắn càng có cảm giác vô cùng uể oải. Mặc dù nói là hắn dựa vào pháp lực để thi triển khinh công, nhưng dù sao tu vi còn nông cạn, hai chân là huyết nhục. Không phải voi ngựa mà không mệt mỏi. Quan trọng là tinh thần cũng mệt mỏi không ít .
Nhìn Hoàng Lý Ca Bích đi vào phòng, Tử Nguyên mới bước về gian phòng của mình. Trước đó hắn đã phân phó tiểu nhị nhanh mang hai phần thức ăn lên cho hai người.
Đóng cửa lại, Tử Nguyên nhanh chóng đả toạ, kiểm tra thấn thể mình thì phát hiện pháp lực đã chạm đáy. Cái này cũng không đáng lo, muốn hồi phục lại pháp lực cũng dễ dàng.
Chỉ có như vậy mà chạy thoát ra khỏi nơi quái quỷ kia thì Tử Nguyên cảm thấy rất vui vẻ. Tiếc là sự tình Thăng Linh Đài kia không thành mà thôi. Bất quá, đến sông thì gặp thuyền. Theo khía cạnh nào đó, Tử Nguyên giờ đã chính thức bước lên tu tiên lộ.
Giới tu tiên cùng phàm nhân thực giống nhau, kẻ mạnh làm vương, chỉ cần có thực lực, việc gì cũng dễ dàng hơn hết thảy.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tử Nguyên lộ vẻ kiên định.
"Cộc, cộc ". Tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai?" Tử Nguyên lên tiếng.
"Công tử, ta mang thức ăn tới cho ngài". Tiếng tiểu nhị vang lên.
"Vào đi, cửa không khoá".
Tiểu nhị tươi cười bước vào, trên tay là một khay gỗ thức ăn lớn b·ốc k·hói nghi ngút.
"Chúc công tử ngon miệng." Tiểu nhị nhẹ nhàng lui ra đóng nhẹ cửa.
"Um". Tử Nguyên gật đầu, cầm đũa lên.
"Cộc cộc". Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.
"Ai?". Tử Nguyên buông đũa, mở cửa, lại là tiểu nhị.
"Công tử, ngài muốn dùng chút rượu không, chỗ chúng ta có Bách Hoa Tửu, Hồng Cam Lộ... đều là đặc sản, thanh danh không nhỏ, đảm bảo ngài sẽ vô cùng thích thú."
Tiểu nhị hồ hởi giới thiệu.
"Không cần. Cầm lấy, thưởng cho ngươi".
Tử Nguyên phất tay, nhét vào tay tiểu nhị hai tờ ngân phiếu.
"Tạ công tử đại nhân". Tiểu nhị vui mừng, lời nói danh tự công tử thêm hai chữ "đại nhân" đằng sau. Cung cung kính kính lui ra.
Ở Triệu Quốc này khác hẳn với Thanh Lan Hạ và Minh Huyền Quốc, không dùng tiền xu, bạc mà dùng ngân phiếu, vừa nãy Tử Nguyên đã mang hết số bạc trên người đi đến kim ngân quán để đổi thành ngân phiếu, dù sao hắn định sẽ ở Triệu Quốc lâu dài.
Lại nói, khách điếm bọn hắn thuê là có tiếng trong Nhã Phong Thành, nhìn thấy tiểu nhị phục vụ chu đáo thế hắn cũng thầm gật đầu, tán thưởng phong cách khách điếm. Bất quá, có ngân lượng thái độ càng thêm tốt a.
"Đại nhân, ngài có cần thêm...". Lúc này cửa còn khép hờ chưa kịp đóng, tiểu nhị lại thò đầu vào toe toét.
"Không cần không cần, đừng làm phiền ta nữa, để cho ta nghỉ ngơi." Tử Nguyên mất kiên nhẫn đẩy đầu tiểu nhị ra, đóng chốt cửa lại.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh la hét:
"Tiểu Kiến, đừng làm phiền đại nhân, ngươi vẫn chưa bỏ được tật đa sự à."
"Ách".
Tử Nguyên kém chút ngã nhào vào đống thức ăn trên bàn. Nguyên lai không phải là chu đáo, mà là...
"Công tử đại nhân, ngài đừng có trách...".
Một thanh âm của tên hạ nhân khác bắt đầu vang lên ngoài cửa.
"Để cho bổn gia gia nghỉ ngơi ! ".
Lần này Tử Nguyên đã triệt để nổi nộ hoạ, hét lên, giọng nói mang theo chút pháp lực phát ra.
Tên hạ nhân nhất thời cả người đơ cứng, sau lưng đổ đầy mổ hôi lạnh, liền xin lỗi, cuống quít rời đi.
Tử Nguyên nhất thời mất hứng, nhưng vẫn ngồi xuống ăn. Bây giờ hắn đã rất đói.
Ăn không được bao lâu, lại có tiếng gõ cửa cộc cộc.
Tử Nguyên vô cùng tức giận mở cửa, quát lớn:
"Sao mà các ngươi không hiểu lễ tiết...".
"A!".
Nguyên lai là Hoàng Lý Ca Bích, nhìn khuôn mặt ưu tú đầy sát khí của hắn, hai mắt nhất thời rưng rưng.
Nhìn người bên ngoài cửa, lửa giận Tử Nguyên đại giảm, liền bối rối:
"Nguyên lai là Hoàng Lý cô nương, mời vào phòng nói chuyện, vừa nãy có chút...khúc mắc với tiểu nhị, không biết...cô nương tìm ta có chuyện gì".
"Ta... không mang theo ngân lượng, vì muốn...mượn của ngươi để...tắm nên...".Vào phòng, càng nói mặt Hoàng Lý Ca Bích càng đỏ.
Nàng dù sao vẫn là một cô nương nhỏ tuổi a. Lại là nói vấn đề này với nam tử lần đầu gặp mặt, nên rất ngại.
"Thì ra thế, không thành vấn đề". Tử Nguyên ngượng ngùng cười, lấy ra ngân phiếu đưa cho nàng.
"Ngày mai ta sẽ trở về nhà". Hoàng Lý Ca Bích đột ngột nói tới một vấn đề khác.
"Hả, sao lại thế". Tử Nguyên ngạc nhiên.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn khuôn mặt Hoàng Lý Ca Bích, Tử Nguyên liền nhận ra vẻ thất thố của mình : "Xin lỗi, là ta thất thố".
Lúc này, Tử Nguyên hận không thể đấm vào miệng của mình, người ta còn phụ mẫu, muội tỷ, gia thất chứ có phải tứ cố vô thân như hắn đâu. Nghĩ đến đây, Tử Nguyên lòng lại phiền muộn, đến gia cảnh của mình thế nào hắn còn không nhớ.
"Không sao, ngày mai pháp lực ta sẽ khôi phục hoàn toàn rồi, còn ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt". Hoàng Lý Ca Bích mỉm cười đa tạ, định xoay người rời đi nhưng quay đầu lại:
"Ta quên, còn lời hứa ..."
"Ta biết cô nương định nói việc gì, lúc trước ta nói đùa thôi, thực không thực sự bắt ngươi trả ơn". Tử Nguyên mỉm cười.
"Thế nhưng là...".
"Không nói chuyện ấy nữa, dù sao cũng là tiện đường mà thôi, cũng nhờ có cô nương chỉ đường ta mới thuận lợi tiến vào Triệu Quốc". Tử Nguyên xua tay.
"Vậy được, coi như ta nợ ngươi vậy, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa". Hoàng Lý Ca Bích ôn nhu cáo từ.
"A, Hoàng Lý cô nương đợi chút". Tử Nguyên như nhớ ra điều gì gọi lại, lấy ra trữ vật phù.
"Chuyện gì a". Hoàng Lý Ca Bích hiếu kỳ nhìn hắn.
"Đây là những thứ ta lấy được trên người những người bị luyện thành khôi lỗi không hồn kia và cả của ngươi, bây giờ nên vật quy nguyên chủ". Tử Nguyên phất tay hiện ra một đám đồ vật, lấy ra một viên minh châu màu lam óng ánh, một cái khăn thêu uyên ương, một cây trâm màu vàng kim, đuôi trâm là đồ hình phượng vũ đưa cho Hoàng Lý Ca Bích.
"Cảm ơn ngươi, hoá ra ở chỗ ngươi nên ta tìm không thấy". Hoàng Lý Ca Bích vui mừng nở nụ cười rạng rỡ, khoé miệng càng thêm một vệt ưu nhã, đôi mi cong cong thanh tú lộ ra một tia vũ mị chi í.
Nhìn tiểu cô nương mai lan trúc cúc này vui mừng, Tử Nguyên liền thất thần, nhưng nghe tiếng Hoàng Lý Ca Bích nói hắn liền định thần lại:
"A, chiếc khăn tay này...".
Nhìn thấy Hoàng Lý Ca Bích định đưa tay lấy lại khăn tay, Tử Nguyên liền thu tay lại cất vào ngực áo.
"Ngươi...". Hoàng Lý Ca Bích nghi hoặc.
"Um, Hoàng Lý cô nương nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm nay ngươi quá mệt mỏi rồi".
Thấy Tử Nguyên không nói gì về chiếc khăn tay mà chỉ quay lại bàn ăn, Hoàng Lý Ca Bích bước ra khỏi phòng, quay đầu ngập ngừng muốn nói gì nhưng ngượng ngùng nên lại thôi.
"Hoàng Lý cô nương khi trở về nhớ đeo mạng che mặt". Tử Nguyên bất ngờ gọi với theo.
Hoàng Lý Ca Bích nghe được liền nghĩ tới cái gì, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia vui vẻ.
Xác nhận người đã đi xa, Tử Nguyên mới lấy chiếc khăn ra ngắm ngía, trong ba thứ cây trâm vàng, khăn tay, viên minh châu, Tử Nguyên nhận ra cái khăn này không phải minh khí...
...
Hoàng Lý Ca Bích trở về gian phòng mình, đóng cửa lại lẩm bẩm:
"Chiếc khăn đó ta tự thêu để ...".