Chương 16: Tới Triệu Quốc
"Đến đây". Tử Nguyên tới trước mặt nàng, khom lưng xuống.
"A, ngươi đây là...". Thiếu nữ nghi vấn.
"Cô nương nhà ngươi dạng này sao có thể dễ dàng tự đi, để ta cõng." Tử Nguyên không kiên nhẫn.
"Được, ta tới." Thiếu nữ mặt lộ vẻ xấu hổ. Khẽ rung người áp vào lưng Tử Nguyên đang cúi xuống. Tuy nàng không thể dễ hoạt động thân thể, nhưng hành động đơn giản này thì vẫn có thể.
Tuy mang nàng ta ra thì sẽ khó khăn hơn, nhưng Tử Nguyên cũng sớm đã có chủ ý.
Tử Nguyên vận khinh công phóng đi trong thung lũng. Phi Vân Thuật có thể bay, nhưng môn pháp thuật này hắn cũng chỉ vừa luyện thành, không thể sử dụng, với lại đang mang theo một người càng là khó khăn.
Khinh công bình thường hắn thi triển tuy không thể đánh đồng với những lão quái vật tu sĩ bay bay về về kia, nhưng cũng đã là nhanh hơn nhiều so với Luyện Linh Sĩ bình thường do một thân thiên phú. Bây giờ nảy ra ý tưởng dùng pháp lực để vận lên Ưng Bách Bộ thì càng khủng kh·iếp, nhanh hơn gấp nhiều lần.
Nội công chân khí bình thường quả là không cùng đẳng cấp với pháp lực. Dùng pháp lực kết hợp võ học phàm nhân uy lực tăng lên nhiều, với lại hao tổn pháp lực vô cùng nhỏ bé. Thật là phù hợp với tình huống hiện tại của hắn. Dựa vào một thân khinh công này vô cùng nhẹ nhàng, xe nhẹ đường quen không biết mỏi mệt.
Tử Nguyên thầm cảm ơn vị Hiểu nguyên soái kia, kho tàng của bọn hắn vậy mà chứa võ học cao thâm bậc này, so ra trên giang hồ càng là tuyệt thế công phu.
Giờ trong khoảnh khắc gấp rút nhớ lại thì mới ngộ ra, Quy Giáp Công, Ưng Bách Bộ, Tiên Cơ Đả Thức Kiếm là công phu giành cho Luyện Linh Sĩ. Sở dĩ trước đó hắn không thể luyện ra nội công thực không phải, mà là hắn không thể luyện ra chân khí của Luyện Linh Sĩ. Hắn một mực nhầm lẫn, cần dùng cho ba môn tuyệt học này chân khí chứ không phải nội công bình thường. Vì vậy luẩn quẩn không thể tu luyện.
Muốn luyện ra chân khí thì cần có yếu quyết cơ bản riêng biệt. Còn trong ba bộ võ quyết này thì là nhất đẳng công phu, căn bản không chứa yếu quyết cấp thấp nhất, vì người tiếp cận được đến chúng thì cũng đã là bậc hảo thủ. Tử Nguyên lại luyện ba bộ này theo phương pháp nội công của võ giả bình thường, chẳng khác gì như dạo trăng trong nước.
Nghĩ đến đấy, Tử Nguyên trong đầu đem những kẻ sáng tạo hoặc viết ra ba bộ võ quyết này mắng ra một hồi, cái gì mà phân biệt đẳng cấp cao với cơ bản yếu quyết, nếu mang tất cả cùng ghi chép vào một chỗ thì hẳn là tốt hơn cho người thụ pháp, thật là phiền phức.
May mắn là Ưng Bách Bộ với Tiên Cơ Đả Thức Kiếm không cần chân khí cũng có thể thi triển, đương nhiên khi kết hợp chân khí thì tốt hơn nhiều lần.
Còn bây giờ hắn sở hữu một thân tu vi pháp lực, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm sử dụng cái quái gì chân khí. Nhắc đến chân khí liền nhớ đến Mạc đại phu tặng Điều Nguyên Quyết kia, cũng là một bộ pháp quyết thổ nạp chân khí cơ bản cho Luyện Linh Sĩ...
Ắt hẳn vị Hiểu nguyên soái kia cũng là Luyện Linh Sĩ, đám bọn hắn đại bại thế, chứng tỏ kẻ thù không phải phường giá áo túi cơm. Chí ít là một đám Luyện Linh Sĩ cường đại, hoặc thậm chí có tu sĩ khả năng cũng rất lớn...
Nghĩ đến việc vô tình nhúng một chân vào tranh đấu khủng bố kia, lại nghĩ khi kho tàng bị phát hiện hắn quyết đoán lẩn trốn, còn không...Tử Nguyên thầm đổ mồ hôi lạnh.
Những kẻ đấy hai tay nhuốm máu thành thói, nếu phát hiện còn không ngại tiện tay tiễn hắn xuống cửu tuyền để bịt miệng.
Tử Nguyên chợt thấy sau lưng ấm lên. Nguyên lai thiếu nữ đằng sau lần đầu được một nam nhân xa lạ cõng lên, không biết do xấu hổ hay cảm động, khuôn mặt bình thường trắng như tuyết nay đỏ đến nhỏ ra máu, thân run run nóng lên. Nội tâm vô tình nghĩ đến một vài sự tình lung tung thất lạc.
"Ta còn chưa biết khuê danh của cô nương a, tại hạ Tử Nguyên?". Tử Nguyên lên tiếng đánh tan không khí ngại ngùng .
Thiếu nữ bị cắt đứt mạch suy nghĩ nên bất ngờ ngại ngùng nhỏ giọng nói :" Hoàng Lý Ca Bích".
"Tên thật đẹp, cũng như người, cao quý, thanh tao thoát tục." Tử Nguyên khen, đây cũng không phải lời giả dối, mà là chân thực ý nghĩ của hắn.
"Ngươi đây dẻo miệng, ta thực không...".Hoàng Lý Ca Bích nói một nửa rồi ngập ngừng.
Nghe thanh âm Ca Bích, Tử Nguyên biết nàng đang thẹn thùng nên không nói gì nữa. Nhìn nàng bộ dáng bên ngoài trong trắng thuần khiết, ít vướng bụi trần. Đương nhiên lúc này Tử Nguyên chẳng có tâm để suy nghĩ những chuyện thao lãng bát hải gì.
Hai người chạy đến phụ cận biên giới thung lũng, Tử Nguyên lấy ra trữ vật phù, lật tay liền có nhiều thêm một tấm lệnh bài bằng ngọc trên tay, điểm lệnh bài lên khoảng không, nháy mắt mở ra một lỗ hổng, Tử Nguyên liền vận khinh công phi thân ra. Nhìn thấy một màn này, Hoàng Lý Ca Bích ngạc nhiên:
"Ngươi vậy mà cũng đã là tu sĩ, lệnh bài này là cái gì?".
Tử Nguyên trước đó không để ý, bây giờ dùng thần thức đảo qua, nàng này vậy mà cũng có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, ẩn ẩn tiếp cận Hậu Kỳ, cao hơn hắn một chút.
Chính mình mượn nhờ pháp trận cổ quái kia cái gì mà Tru Tâm ... Hoá Thú Trận, còn nàng này thời gian thức tỉnh vừa không lâu, lượng huyết vụ hấp thụ như có như không, chủ yếu để duy trì sinh cơ. Ắt hẳn tu vi là có sẵn từ trước.
Đương nhiên Tử Nguyên cũng không quản thắc mắc làm gì, những thiếu niên b·ị b·ắt này bối phận không hề thấp, sở hữu chút nội tình ngược lại không có gì là.
Hoàng Lý Ca Bích thì pháp lực khô kiệt từ lúc nào, trong lúc nguy hiểm cũng không quản thăm dò Tử Nguyên. Hai người vậy mà lại có chỗ tương thông.
"Đúng vậy, không để ý ngươi cũng là tu sĩ giống ta, lệnh bài này là để ra vào trận pháp bao phủ thung lũng này."
Tử Nguyên cũng không giải thích trận pháp là gì, thực hắn cũng không biết, lúc trước lướt qua Thiên Thư Ký cũng thấy có đề điểm nhưng không phù hợp cảnh tình nên không thèm đọc nhớ kỹ.
"Ân". Hoàng Lý Ca Bích thốt một tiếng.
Một đường xé gió mà chạy, hai người như hoá thành một làn gió mờ ảo. Thính giác Tử Nguyên vẫn là tốt, tuy tốc độ cao nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương tao nhã của người phía sau truyền đến.
"Không hiểu vị tiểu thư này một phen kinh lịch lâu ngày không tắm qua mà vẫn có mùi thơm như thế...".
Tử Nguyên vừa chạy vừa ác ý địa phỏng đoán.
Lúc này chạy được hơn một canh giờ không thấy truy binh đuổi theo thì mừng thầm, nhưng Tử Nguyên chợt ý thức được một vấn đề lớn.
"Hoàng Lý cô nương, tuy đã chạy thoát nhưng chúng ta có lẽ vẫn còn nguy hiểm lớn".
"A, chẳng lẽ có người đuổi theo?".Hoàng Lý Ca Bích giật mình che miệng kinh hô, quay đầu nhìn xung quanh không thấy dị động gì, mới ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ý ta không phải vậy, còn nhớ trên pháp trận ấy còn những người khác không?". Tử Nguyên hỏi.
"Trừ ta và ngươi thì còn chín người". Hoàng Lý Ca Bích lờ mờ nhận ra điều hắn muốn nói.
"Đúng vậy, lúc đấy chúng ta sơ suất không thủ tiêu những người khác, đến lúc bị phát hiện chỉ thiếu hai ta thì đám người kia dễ hiểu ta và ngươi đã chạy trốn, lúc đó dễ mà trở thành mục tiêu t·ruy s·át. Dù gì việc Hoàng Khiếu Tông làm lần này là thiên cơ bí mật, chúng sẽ không để người ngoài biết mà t·ẩu t·hoát." Tử Nguyên trầm trọng.
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?". Hoàng Lý Ca Bích hoa dung thất sắc, lòng có chút r·ối l·oạn.
"Ta sẽ rời khỏi Minh Huyền Quốc, Hoàng Khiếu Tông có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, số lượng tựa hồ không chỉ một, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết Hoàng Khiếu Tông địa vị trong Minh Huyền Quốc thuộc những hàng đầu. Muốn t·ruy s·át tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì chẳng phải một cái phất tay sao, còn ngươi?" Tử Nguyên đáp.
"Hóa ra thế lực bắt chúng ta là Hoàng Khiếu Tông, ngươi vì sao đối với Hoàng Khiếu Tông hiểu rõ vậy?". Hoàng Lý Ca Bích ngạc nhiên, lại nói:
"Ta cũng sẽ rời Hoàng Khiếu Tông, ta không phải người Minh Huyền Quốc mà là Triệu Quốc."
"Do ta thức tỉnh sớm hơn ngươi thôi".
Đối với câu hỏi đầu tiên, Tử Nguyên chỉ trả lời hàm hồ.
"Ta cũng sẽ tới Triệu quốc, dù sao giáp Minh Huyền là nước Thanh Lan Hạ ta cũng có khúc mắc không thể về, Triệu Quốc lại ở gần kề đây."
Hoàng Lý Ca Bích đỏ mặt đến mang tai, giờ nàng được hắn cõng, càng giống như cái gì mà thiếu nữ dẫn nam nhân của mình về nhà a.
"Nếu giờ hắn bỏ mình tại đây thì sao nhỉ..." . Trái tim thiếu nữ lần đầu đập rộn lên, lại dẫn ra một vài ý nghĩ lộn xộn.
Quả là vừa suy nghĩ thì nhận ngay kết quả, đang khinh thân Tử Nguyên bỗng dừng lại.
"Ngươi làm gì?". Hoàng Lý Ca Bích dò hỏi
Tử Nguyên không cảm xúc:
"Ta lại còn làm gì được nữa".
"Ngươi đừng bỏ ta lại, ta có thể hồi phục pháp lực nhưng phải lâu nữa mới chỉ có thể khôi phục hành động, không thể phi hành hay khinh công như ngươi...". Hoàng Lý Ca Bích hoảng hốt.
Nhìn thiếu nữ trên lưng gấp rút sợ hãi, dung nhan lại càng diễm lệ theo một khía cạnh đặc biệt, không khỏi khiến Tử Nguyên phì cười:
"Ý ta không phải vậy, ta là không biết đường tới Triệu Quốc".
"Thì ra là thế, nếu đây là phụ cận Hoàng Khiếu Tông thì ta biết, nhưng cũng chỉ là phương hướng...". Ca Bích nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống, giọng ngày càng nhỏ. Hai tay ôm cổ Tử Nguyên vô ý thức xiết chặt.
Tử Nguyên không muốn làm nàng xấu hổ, chuyển chủ đề bảo nàng chỉ đường, liền ngựa không dừng vó mà chạy. Ngày thường chỉ dùng khinh công bình thường đã có thể kiên cường chạy khỏi t·ruy s·át từ Thanh Lan Hạ đến Minh Huyền Quốc, giờ có thêm pháp lực tương hỗ thì có thể chạy ngàn dặm. Dù sao pháp lực tốt hơn chân khí, nội công không chỉ mười lần. Cõng thêm Hoàng Lý Ca Bích không tạo thành gánh nặng quá lớn. Ngay bây giờ hắn chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi Minh Huyền quốc này.