Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 15: Đào thoát




Chương 15: Đào thoát

Thanh Di Công gồm sáu tầng, nhập môn không khó. Ba tầng đầu dành cho Luyện Khí hạ kỳ. Ba tầng sau dành cho Luyện Khí Trung Kỳ. Ba tầng cuối ứng với Luyện Khí Hậu Kỳ. Tu vi của Tử Nguyên đã là Luyện Khí Trung Kỳ nên hắn chỉ mất hai ngày đã vượt qua ba tầng đầu.

Có lẽ là do trên pháp trận này linh khí nồng đậm dị thường, nên tốc độ tu luyện của Tử Nguyên không chậm như Vạn Pháp Ký nói về Ngũ Hành Linh Căn. Ngược lại có phần nhanh dị thường.

Một ngày này, Tử Nguyên đang ngồi khoanh chân. Hai tay bắt một pháp ấn kỳ lạ. Pháp quyết biến đổi liên tục. Bên thái dương mồ hôi đã chảy th·ành h·ạt.

Chợt, thân Tử Nguyên bỗng lơ lửng lên cách mặt đất vài phân. Nếu chú ý kỹ, dưới thân hắn, không khí như cô đặc lại thành sương trắng. Rồi dần dần nâng thân thể hắn lên. Không biết qua bao lâu, Tử Nguyên đã lơ lửng cách mặt đất hơn ba thước.

Thấy thế, Tử Nguyên vui mừng há miệng cười to thành tiếng. Pháp lực bị dao động, pháp quyết không vững, làn sương trắng bên dưới tán loạn rồi biến mất. Hắn bị bất ngờ hoảng hốt chới với...

"Bịch".

Vài cái răng bị văng ra. Bị ngã khiến toàn thân ê ẩm nhưng Tử Nguyên không hề chán nản, ngược lại trên mặt còn hiện ra ý cười.

Đây là Phi Vân Thuật. Tử Nguyên vô tình lật đến trang cuối của Thanh Di Công, có những pháp thuật cơ bản nhất dành cho tu sĩ cấp thấp nhập môn. Phi Vân Thuật là một pháp thuật phi hành cơ bản. Lần đầu Tử Nguyên bay lên được, cảm giác vô cùng diệu kỳ.

Tuy hắn có thể dùng khinh công nhảy lên rất cao, hay lúc trước một phân thần hồn trong Hồ Linh được Chu Ý mang đi phi hành cũng đã cảm thụ được cảm giác bay lên. Nhưng tự mình thi triển pháp thuật lại có cảm giác khác biệt hoàn toàn.

Nén lại cảm giác phấn khích, Tử Nguyên ngồi đả toạ hồi phục lại pháp lực. Cảm giác được pháp lực đã hồi lại đến đỉnh tiêm, hắn cầm Thanh Di Công lên chuẩn bị luyện những pháp thuật khác.



Thùy tai động đậy, Tử Nguyên thu Thanh Di Công lại vào trữ vật phù. Nhanh chóng bày ra tư thế ngốc trệ như những thiếu niên xung quanh.

"Ù ù".

Cửa thạch động mở ra, một tên đệ tử mặc phục sức Hoàng Khiếu Tông đi vào.

Giờ khắc này, trong đầu Tử Nguyên chợt loé lên một ý niệm.



Tên đệ tử Hoàng Khiếu Tông linh áp toả ra chỉ là tu vi Luyện Khí Trung Kỳ. Dường như là một lượt kiểm tra bình thường mà thôi. Hắn chỉ nhìn qua quýt lấy lệ, dù sao vị trí nơi này bí ẩn, làm sao có gì bất thường được chứ. Bên ngoài còn có một pháp trận rộng lớn bảo vệ...

Khi hắn quay đầu định đi ra, chợt nghe một tiếng động nhẹ.

"Hả?!".

Hắn quay lại nhìn mười hai thiếu niên với vẻ đầy nghi ngờ. Không nhanh không chậm liền tiến đến pháp trận kiểm tra.

"A, cái gì thế này?".

Dưới thân một thiếu nữ xinh đẹp có một quả cầu màu trắng như quả trứng gà. Hắn liền đứng yên quan sát xung quanh, nhận thấy không có gì bất thường, hắn rút ra minh khí, nhìn chằm chằm thiếu nữ, một tay với lấy quả cầu.

Cầm được quả cầu trong tay, hắn thở phào :

"Doạ c·hết ta, đây là pháp trận cao cường, làm gì có thể..."

Chưa đợi hắn nói hết câu, quả cầu bỗng vỡ tan, một đám bột trắng nổ tung ra, lan ra xung quanh. Nhất thời xung quanh tràn ngập khói trắng.

Tên đệ tử Hoàng Khiếu Tông chưa kịp định thần, chợt thấy sau lưng đau nhói.

"Phập..."

Tử Nguyên không biết từ khi nào đã nắm một thanh minh khí dạng chủy thủ, nắm chặt trong tay đâm liên hồi vào vị trí tim từ sau lưng tên đệ tử Hoàng Khiếu Tông kia.

Tên đệ tử Hoàng Khiếu Tông b·ị đ·âm liên tục, trọng thương mất đi khả năng phản kháng, chợt hắn gầm lên, vùng hết sức bình sinh phóng minh khí ra phía sau rồi bổ nhào về phía trước.

Tử Nguyên đã đề phòng trước, tế ra minh khí khiên đất, một bên vặn eo lướt lên, đâm liên tục vào hắn như điên.

Tên đệ tử Hoàng Khiếu Tông một lần phản kích cuối cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, chẳng cần Tử Nguyên làm gì cũng tự gục. Lại bị Tử Nguyên tặng thêm mười mấy nhát chủy thủ, c·hết không thể c·hết hơn.



Đáng thương cho tên này, chưa nhìn thấy mặt kẻ thù đã phải đi chuyển kiếp. Một thân tu vi Luyện Khí Trung Kỳ không kịp thi triển, hồ đồ mà c·hết đi.

Xác nhận đối phương sinh cơ đã tuyệt, Tử Nguyên mới ngồi sang một bên, lau đi máu trên người. Vừa rồi khi ra tay, hắn thúc dục hết pháp lực vào minh khí, lại thêm yếu tố bất ngờ, kẻ địch không hề đề phòng nên nhanh chóng đắc thủ.

Một màn này nhìn như nhanh chóng, dễ dàng, nhưng chỉ có Tử Nguyên mới biết vừa qua may mắn hữu kinh vô hiểm. Đối phương liều mạng sức bộc phá bất ngờ cùng sát khí vô cùng lớn, nếu đối phương đề phòng hơn một chút, hoặc giả như hắn không đề phòng sẵn sàng tế ra minh khí phòng ngự, e rằng đồng quy vu tận hay không cũng khó nói.

Lo lắng bị bại lộ, Tử Nguyên nhanh chóng lục tìm trên thân tên kia, lấy ra một tấm phù lục trữ vật, rồi nhanh chóng kéo lê xác kẻ đó đi ra khỏi thạch động. Hắn tất phải chạy thoát nhưng cũng phải xử lí vết tích gọn gàng. Nếu để cái xác nằm ở đây, lo lắng sẽ bị người đến sau nhìn ra đầu mối. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng:

"Ưm".

Tử Nguyên giật mình quay ra nhìn, chỉ thấy nơi phát ra tiếng động là thiếu nữ mà khi nãy hắn mượn để dẫn dụ kẻ địch.

Nhìn kỹ nàng này tuy khuôn mặt có vẻ non nớt nhưng sớm đã lộ vẻ đoan trang tú lệ. Lúc này đôi mắt rung rung, cất tiếng nói:

"Dẫn ta đi với".

"Chẳng lẽ nàng ta cũng giống như mình?". Tử Nguyên nghĩ thầm.

"Ngươi tỉnh lại từ khi nào". Tử Nguyên trừng mắt nhìn nàng, khuôn mặt hắn tràn đầy sát khí.

"Từ khi...ngươi bị ngã". Thiếu nữ không lộ vẻ sợ hãi nói, cơ thể rung rung nhúc nhích, có thể thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể chuyển động. Hẳn cũng giống Tử Nguyên, ban đầu chỉ có thể cử động vài bộ phận cơ thể.

"Thật sao...?". Tử Nguyên ánh mắt sắc bén cầm thanh chủy thủ tiến tới gần nàng.

Thiếu nữ như nghĩ tới cái, hoảng hốt: " Ngươi đừng s·át n·hân diệt khẩu a, chúng ta cùng cảnh ngộ, ta sống sẽ có lợi hơn cho ngươi".

"Vậy nói đi, ngươi thực vừa lấy lại ý thức không lâu đúng không?". Tử Nguyên trầm giọng.



"Đúng vậy, ta...ta thề".

"Thế để ngươi sống sẽ có lợi gì cho ta?".

"Gia tộc ta rất giàu có, sẽ cho ngươi vô số tài nguyên tu luyện, còn có... còn có...".

"Chỉ có vậy thôi sao?!".

Tử Nguyên cắt ngang.

"Những thứ đó ta không cần, chỉ bằng để ngươi nằm xuống sẽ có lợi hơn cho ta, mang theo một người ra khỏi đây sẽ làm giảm tốc độ đáng kể. Để ngươi sống ta càng không yên tâm, vẫn là n·gười c·hết ít lời nhất." Giọng Tử Nguyên dần trở nên lạnh lẽo.

Kỳ thật Tử Nguyên thực không có ý định g·iết người diệt khẩu, dù sao thấy nàng ta ở cùng trường hợp với mình, ít nhiều cũng sinh ra đồng cảm. Nhưng mang thêm nàng ta ra cùng thì sẽ bốc lên phong hiểm lớn hơn, ai biết ngoài kia có gì. Vì thế hắn tranh thủ thời cơ áp đảo tinh thần, tra hỏi xem có thể từ miệng đối phương thu được tin tức gì hữu ích hay không.

"Đừng, ngươi...ngươi muốn gì ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần ngươi mang ta ra khỏi nơi này." Thiếu nữ cắn môi, cặp mắt đã long lanh nước mắt.

"Haha". Nhìn thấy bộ dáng nàng ta, Tử Nguyên bật cười. Hắn thấy mình cũng có chút quá ác đi. Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn tin những gì nàng ta nói.

Thiếu nữ thấy hắn phì cười thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chưa kịp suy nghĩ thì thấy hắn kéo cái xác hướng ra khỏi thạch động liền hoảng hốt:

"Ngươi đi đâu?"

"Tất nhiên là thoát khỏi nơi này, mang theo cô nương muốn đào thoát là rất khó a". Tử Nguyên chỉ đáp lại một câu rồi đi ra.

"A...". Thiếu nữ nhìn xung quanh thấy các thiếu niên kia một bộ ngốc trệ càng hoảng sợ, từ bé đến giờ chưa từng gặp tình huống này, không khỏi có chút thất thần.

Bây giờ cơ thể lại không thể cử động, là kẻ ngốc cũng rõ tình huống của mình hiện tại. Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ mạng nơi này sau. Nàng càng nghĩ càng thất lạc.

"A, sao ngươi trở lại rồi?" . Thiếu nữ bất ngờ khi thấy Tử Nguyên quay lại, hai tay còn lấm lem chút bùn đất. Trong tâm trí nàng như chợt thấy ánh sáng cuối chân trời.

"Để mang cô nương ra khỏi đây, chẳng lẽ cô nương muốn ở đây sao?". Tử Nguyên nở nụ cười vừa rồi hắn ra ngoài chẳng qua là chỉ chôn cái xác . Nếu bảo hắn bỏ lại người này thì không đành. Hắn cũng tiện thăm dò bên ngoài, kỳ lạ là không có đệ tử nào khác canh giữ.

"Cảm ơn ngươi... ". Thiếu nữ bất ngờ giật mình, diện sắc chợt rực rỡ.

Nhìn thấy thiếu nữ vui mừng xúc động, trong nhất thời dung nhan càng thêm kiều diễm, Tử Nguyên chợt ngơ ngác. Xong tự khinh bỉ bản thân một phen.