Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 12 : Chu Ý




Chương 12 : Chu Ý

"Ầm ầm".

Cánh cửa thạch động nặng nề mở ra. Lộ ra hai đạo thân ảnh bước vào .

Một người là nam tử thanh niên có khuôn mặt âm lệ, dáng vẻ có chút tiêu sái, tóc của hắn một màu trắng xám.

Một người là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi, có cái mũi vừa cao vừa thon, da trắng như tuyết, một mái tóc đen nhánh xõa xuống hai vai, hai mắt to đen óng ánh chớp chớp, vẻ mặt lạnh lùng, từ người thiếu nữ này tỏa ra một sức hút không thể nói ra được.

Từ hai người họ đều truyền đến linh áp vô cùng khổng lồ, Tử Nguyên cảm thấy chỉ cần bất kỳ người nào động tâm, phất tay cũng có thể g·iết c·hết hắn ngay lập tức.

"Những đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia làm việc không ngờ cũng rất tốt, lần này về không ngại khen thưởng thêm một chút". Nam tử quan sát bên trong thạch động rồi mở miệng.

"Khải Dương huynh quá khen". Nữ tử mỉm cười, bất quả trên mặt nét lạnh lùng không hề suy giảm.

"Bất quá, Chu Ý muội muội cần cẩn thận dặn dò bọn chúng phải biết giữ miệng, việc đại sự này không thể lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút ."

"Sư huynh yên tâm, đám đệ tử kia được Lương sư huynh cẩn thận lựa chọn, đều là đệ tử thân truyền hoặc thân tín đấy".

"Nếu là Lương sư huynh làm việc, vậy ta không cần quan tâm nữa rồi."

Hắn nhìn pháp trận trên tế đàn, mặt lộ ra vẻ sùng bái:

"Các vị tiền bối đúng là bản lãnh sâu không lường được, có loại pháp trận thượng cổ lợi hại bậc này, Hoàng Khiếu Tông ta ngày phát dương quang đại không xa".

"Pháp trận này tuy lợi hại, tông môn chúng ta cũng chỉ đủ tài nguyên dựng nên mười hai cái, còn nhiều mặt khác khuyết thiếu nữa". Chu Ý lắc đầu.

"A, vậy đành thỉnh giáo Chu sư muội về pháp trận này rồi. Thực không dấu diếm, ta dạo gần đây làm nhiệm vụ bên ngoài, khi nhận được nhiệm vụ cũng chỉ biết đại khái về pháp trận này mà vội vã quay về nhận lệnh". Khải Dương nghe thế mặt tò mò hỏi.

"Thỉnh giáo thì không dám, nếu Khải sư huynh chưa rõ chi tiết thì ta sẽ thay các tiền bối giải thích cho huynh". Chu Ý gật đầu :

"Về tên của pháp trận này thì chắc Khải huynh đã biết. Nó sử dụng hạch tâm của yêu thú Nguyên Anh Kỳ Mông Tam Mục làm hạch tâm pháp trận".

"Cái gì? Nguyên Anh Kỳ yêu thú Mông Tam Mục? Chưa nói đến tu vi của yêu thú này là Nguyên Anh, mặt khác Mông Tam Mục là yêu thú còn lưu giữ một tia huyết mạch thượng cổ gần như tuyệt tích, các vị tiền bối Nguyên Anh cho dù tìm thấy thì cũng khó bắt giữ vì Mông Tam Mục có thể thi triển huyễn thuật cực cao minh, tu sĩ nhân loại cùng cấp bình thường cũng không phải đối thủ".

Khải Dương lắp bắp kinh hãi.

"Nếu nó còn sống thì tất nhiên muốn bắt rất khó khăn, nhưng các vị tiền bối cùng cao tần các phái khác trong lúc cùng dò tìm một bí cảnh đã vô tình tìm thấy xác con yêu này đ·ã c·hết, tuy khí huyết đã không còn, nhưng các bộ phận còn lại vẫn được bảo tồn nguyên vẹn".



"Nguyên lai là vậy, chả trách..." .Mặt Khải Dương liền lộ vẻ thì ra là thế.

"Các tiền bối tông môn chúng ta đã từ bỏ tất cả các bộ phận khác, chỉ để đổi lấy ba cái huyết mục, từ đó phân ra mười hai hạch tâm pháp trận cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng." Chu Ý nói tiếp.

"Yêu thú Mông Tam Mục xác thực quý hiếm, ba con mắt của nó giá trị càng không phải bàn. Đại lục này có lẽ sẽ không có con thứ hai. Nếu ta sở hữu một phân của một mắt nó không chừng sẽ có một tia hi vọng đột phá bình cảnh." Khải Dương hâm mộ .

"Nếu sư huynh can đảm thì thứ đó ở kia kìa". Chu Ý mỉm cười chỉ về hạch tâm pháp trận.

"Ha ha, ta thực không có cái gan đó chỉ dám kính nhi viễn chi mà thôi. Còn cách thức hoạt động của pháp trận này như nào?".Khải Dương xấu hổ xua tay.

Chu Ý chậm rãi giải thích :

"Nói đến cũng thực diệu kỳ, pháp trận này có một phần mắt của yêu thú Mông Tam Mục kết hợp nhiều bí thuật cưỡng ép phân tách chín mươi chín phần linh hồn của tu sĩ tế phẩm dung nhập vào thân thể yêu thú."

"Còn lại để lại trong thân thể tu sĩ một trong trăm phần linh hồn để miễn cưỡng duy trì sự sống, đương nhiên vì thế sẽ giống như một thực vật nhân".

"Những yêu thú này cũng được tuyển chọn gắt gao, tư chất đặc thù. Sau đó thúc dục cho nguyên thần yêu thú cắn nuốt phần linh hồn tế phẩm, hoà làm một. Rồi nuôi dưỡng trong pháp trận một trăm ngày, từ từ cải tăng tư chất yêu thú. "

"Khi hoàn thành, yêu thú sẽ mang thần hồn đặc thù, vốn thiên địa tạo hoá thân thể nhân loại vô cùng kỳ diệu, nên yêu thú sau này tư chất càng được nâng cao, tuy có thần trí nhưng cũng chỉ là khôi lỗi. Nếu không có mệnh lệnh, sẽ không thể tự hành động."

"Tuy nhiên, khôi lỗi thú này sẽ có thể tự tu luyện khi được lệnh, tư chất sau khi cải tiến bạo tăng sẽ dễ dàng tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ. Nhưng có một điều, trong thời gian ấy cần bảo trì thân thể tu sĩ tế phẩm, khi yêu thú đột phá đến bước mấu chốt sẽ thôn phệ phần bản nguyên còn lại, sẽ dễ dàng tăng tiến tu vi hơn."

Khải Dương rốt cục lộ ra vẻ kh·iếp sợ:

"Nếu nói như thế, mười hai pháp trận, mỗi trận mười hai tu sĩ tế phẩm, đến lúc số lượng tu sĩ Nguyên Anh sẽ...vậy thì Hoàng Khiếu Tông chúng ta không nói là độc bá đại lục, nhưng địa vị nhất nhì thì cũng thực dễ dàng ."

"Điều này muội cũng không dám nói trước, bất quá tỷ lệ yêu thú luyện thất bại cũng không thấp, nhưng những con thành công, nếu dùng để tạo thành một thân ngoại hoá thân, uy năng sẽ càng cao." Chu Ý không bất ngờ lắm trước biểu hiện của Khải Dương.

"Chậc chậc, giá như ta sở hữu một con thú khôi này...".

"Được rồi, chuyện này vô cùng quan trọng, chúng ta nhanh chóng kiểm tra thú khôi, tránh đêm dài lắm mộng. Những nơi khác chắc cũng đang hoàn thành nhiệm vụ rồi". Chu Ý nghiêm túc nói ra, bước đến trước pháp trận trên tế đàn.

Khải Dương gật đầu, cũng bước tới pháp trận. Bất quá ánh mắt hắn nhìn mười hai yêu thú bên trong lộ ra một tia kinh dị như nhìn dị vật vậy.

"Đây là phương pháp thu hồi thú khôi mà các tiền bối giao, sư huynh xem cho kỹ tránh sai sót". Chu Ý lấy ra từ cái túi bên người một ngọc giản màu trắng, ném cho Khải Dương.

Khải Dương tiếp lấy ngọc giản, chợt hỏi:



"Ta có thắc mắc, tại sao lại không sử dụng hạ cấp tu sĩ, mà lại dùng một đám Luyện Linh Sĩ này, có nhiều tu sĩ cấp thấp còn có tư chất cao hơn nhiều mà?".

"Thần thức, linh hồn Luyện Linh Sĩ còn non yếu, chưa thực sự bước vào tu tiên như tu sĩ Luyện Khí Kỳ nên sự phản kháng gần như không có. Cũng không dùng phàm nhân làm tế phẩm vì phàm nhâm không có chân nguyên như Luyện Linh Sĩ, cưỡng ép luyện chế sẽ bạo thể mà c·hết". Chu Ý đáp, lại nói:

"Khởi động bước đầu trận pháp trăm ngày trước chỉ cần đệ tử Trúc Cơ vì pháp lực bọn chúng tạm đủ dùng, còn lần này rút ra thú khôi tiêu hao pháp lực vô cùng lớn, thần thức mạnh mẽ cùng khéo léo để cẩn thận không ảnh hưởng đến thân thể tu sĩ tế phẩm nên mới cần đến tu sĩ Kết Đan chúng ta".

Khải Dương nghe vậy gật đầu không hỏi nữa, hắn đặt ngọc giản trên trán, sau một lúc mở mắt ra thì ngọc giản tự bùng lên một ngọn hoả diễm. Tức thì đốt ngọc giản thành tro bụi.

Khải Dương cũng không bất ngờ, nội dung ngọc giản này vô cùng cơ mật, do các tiền bối bên trên ban xuống, chỉ dùng được một lần, khi xem xong tự khắc biến mất cũng không có gì lạ.

Tiếp theo cả hai ngồi xuống thi pháp. Pháp quyết vô cùng huyền bí đánh ra liên tục. Nửa ngày sau, xung quanh thân thể bạch hồ ly "Tử Nguyên" hiện lên một tầng nước lam nhạt bao tròn, cảm giác vô cùng dễ chịu.

"Thu".

Hai người Chu Ý Khải Dương quát một tiếng, mười hai yêu thú lập tức biến mất khỏi pháp trận, hiện ra cạnh hai người bọn họ.

"Điều khiển pháp trận này xác thực tiêu hao pháp lực kinh hồn ".Khải Dương lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, sắc mặt mới trở nên dễ chịu một chút.

"Bất quá thu hoạch lần này cũng thực tốt, chỉ có hai thú khôi thất bại". Pháp lực Chu Ý dường như lớn hơn Khải Dương không ít, vẻ mặt vẫn bình thường nói, chỉ vào hai yêu thú. Thình lình chính là hồ ly Tử Nguyên và một đầu tiểu ngưu

Khải Dương trong lòng thấy mình thua kém đối phương đương nhiên là không dễ chịu, tất nhiên hắn cũng không biểu hiện ra.

"Vậy...hai thú khôi này xử lý thế nào". Khải Dương hơi lộ ra vẻ tham lam .

"Bạch tiền bối có lệnh, phàm là phế phẩm phải đưa về cho người an bài. Tuy thất bại nhưng chúng cũng có thể tu luyện đến Kết Đan sơ kỳ cảnh giới, là một chiến lực không nhỏ".

"Vậy à...". Khải Dương sờ cằm, mắt lộ vẻ tiếc nuối.

"Việc tiểu muội đã xong, phiền Khải huynh mang những thành phẩm đến giao cho Kiện tiền bối."

Nói xong, Chu Ý phất tay, một đạo quang mang hiện ra, hút bạch hồ ly Tử Nguyên cùng đầu tiểu ngưu vào túi đen bên người, thoát li thạch động.

Khải Dương nhìn theo bóng lưng Chu Ý rời đi, mắt lộ vẻ đăm chiêu không biết đang nghĩ gì.

Tử Nguyên bị hút vào cái túi cạnh hông Chu Ý, trong lòng hoảng sợ nhưng cũng không thất thố biểu hiện ra bên ngoài.

Kỳ lạ là ở trong túi nhưng thần thức hắn vẫn có thể cảm nhận tình hình bên ngoài.



Theo như những gì hắn đã nghe được, thân thể hồ li này khi ở pháp trận trên tế đàn đã hấp thụ không ít huyết khí khiến khí tức tăng lên . Nếu không sai biệt lắm thì giờ đã là tu vi Luyện Khí kỳ.

Khi ở trong cái túi này, Tử Nguyên cũng cảm thấy xung quanh có những tia linh lực mỏng mảnh. Hấp thụ vào khí tức tăng lên chậm hơn trước nhiều.

Còn ở thân thể bản gốc Tử Nguyên trong thạch động, vốn vài ngày kia hấp thụ nhiều huyết khí nên khôi phục không ít, cũng chắc đã tấn cấp trở thành Luyện Khí tu sĩ. Đã có thể cử động các bộ phận cơ thể. Phần chủ thần hồn trong đó có thể cách không liên hệ dễ dàng với thần hồn trong thân thể hồ ly này.

Điều này làm nhận thức bên trong Tử Nguyên như mở ra một cánh cửa khác. Hắn cũng đã hiểu sơ bộ được thế nào là tu sĩ, giờ phút này không sai biệt lắm thì hắn đã đặt chân lên tiên lộ.

Bên ngoài, Chu Ý vẫn đang phi hành. Tốc độ vô cùng nhanh khiến cảnh vật xung quanh như những hoạt ảnh trôi đi vậy.

Quãng đường vô cùng xa, không biết bao lâu sau Chu Ý bay đến một sơn mạch hùng vĩ. Có những ngọn núi cao chót vót đỉnh chạm tới mây. Chim chóc hót líu lo, bay lượn khắp nơi. Một vẻ sơn thủy hữu tình. Hoá ra đây là nơi ở của tu sĩ, làm nội tâm Tử Nguyên rung động mãnh liệt.

Chu Ý phi hành đổi hướng liên tục, một thời gian ngắn sau đó bay tới một ngọn núi xanh tươi cao vời vợi. Nàng phi hành l·ên đ·ỉnh núi, đáp xuống trước một động phủ nhìn rất bình thường.

"Đệ tử Chu Ý, bái kiến Bạch sư phụ". Chu Ý sau khi hạ xuống trước thạch động, liền thu hồi pháp khí phi hành, chỉnh sửa y phục mấp máy môi.

"Chu Ý đấy à, vào đi". Một giọng nói ấm áp từ bên trong truyền ra.

Cửa động phủ tự động mở cho Chu Ý vào, bên trong là một tiểu cốc thiên nhiên, có cỏ xanh suối chảy, hoa thơm cỏ lạ, còn có một vài tiểu thú quý hiếm chạy nhảy nô đùa, làm cho người ta thấy vô cùng đáng yêu.

Chu Ý đi vào sơn động tới một đại sảnh rộng lớn, chỉ thấy một mỹ phụ vô cùng xinh đẹp uy nghiêm đang ngồi cạnh một chiếc bàn uống trà, bộ dạng thư thái.

Chu Ý lập tức cung kính thi lễ:

"Sư phụ, Chu Ý mang phế phẩm Tru Tâm Nhập Khôi Trận luyện chế đến cho người xử lý".

"Được rồi, đứng lên rồi ngồi xuống đi". Mỹ phụ cất tiếng, thanh âm mềm mại dễ nghe, bộ dáng hoà nhã dịu dàng. Quả là một nữ tử ôn nhu.

"Vâng, sư phụ". Chu Ý đứng lên phất tay, lập tức mặt đất hiện ra hai con thú bạch hồ ly cùng tiểu ngưu, sau đó mới ngồi xuống.

"Vất vả cho con rồi, hai khôi thú này tuy thành phế phẩm nhưng cũng không thể xem thường, vi phu làm chủ ban cho con một khôi thú " . Mỹ phụ nhìn Chu Ý đầy yêu thương.

"Thật sao, đệ tử tạ ơn sư phụ." Chu Ý nghe vậy mừng rỡ, vui vẻ nhìn về phía Tử Nguyên cùng yêu thú tiểu ngưu. Có thêm một khôi thú này, thực lực nàng sẽ tăng lên không ít.

Nét lạnh lùng trên mặt Chu Ý biến mất từ lúc nào, trước mặt mỹ phụ này, nàng như một tiểu nha đầu dễ thương vậy.

"Ta đã là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, khôi thú này sau này chỉ tăng cảnh giới lên Kết Đan là cùng, tuy với ta không có nhiều tác dụng nhưng với con thì khác, có thể trợ giúp tu hành không ít".

"Vậy đệ tử xin nhận bạch hồ này".

Chu Ý rạng rỡ chỉ vào "Tử Nguyên". Đối với con tiểu ngưu xấu xí kia, nàng bỏ qua không chút do dự.