Chương 11: Hồn nhập Hồ
Mười hai thiếu niên vẫn nhắm chặt mắt, một bộ dáng ngồi khoanh chân nhập định.
Bác Lãng lúc này mới dừng pháp quyết, lau mồ hôi trên người. Trông hắn vô cùng uể oải.
"Hừ, để khôi lỗi hoạt động còn phải để lại thân chủ một trong trăm phần thần thức. Chủ trì Tru Tâm Nhập Khôi trận phải thực sự cẩn thận, hao tổn nguyên khí vô cùng. Lần này xong phải hướng những lão quái kia thỉnh thêm đan dược bồi bổ."
Bác Lãng lau mồ hôi trên trán, bực dọc đứng dậy bay ra khỏi tế đàn nói với đám hoàng bào thanh niên :
"Tất cả ra ngoài đợi ta niêm phong mật thất."
Mười hai người ngồi ngoài pháp trận đã dừng pháp quyết, không dám chậm trễ nhao nhao bay ra thạch động.
Bên ngoài, một lúc sau Bác Lãng bay ra, cửa thạch động khép lại. Hắn phất tay ném một trương phù lục, chỉ thấy quang mang loé lên, phù lục liền bay lên dính vào thạch môn rồi biến mất.
Xong xuôi, hắn nhìn về mười hai người đang đợi hắn với ánh mắt nham hiểm:
"Lần này các ngươi có công không nhỏ, các trưởng lão có khen thưởng ".
Đám người kia chưa kịp vui mừng thì Bác Lãng sau khi nói xong chữ "thưởng" liền tế ra một thanh chùy lớn màu xanh. Trong thung lũng liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết cùng van xin. Do có pháp trận che đậy nên không có bất kì âm thanh nào lọt ra ngoài.
Một lúc sau, chỉ thấy Bác Lãng đằng không giữa thung lũng nhìn mười hai t·hi t·hể phía dưới, thanh chùy lơ lửng trên không vốn màu xanh giờ đã điểm thêm những vết huyết sắc.
"Vốn đây là chuyện thiên đại cơ mật không thể lộ, nếu có chút phong thanh truyền ra khó ai mà gánh nổi, chỉ trách đám Luyện Khí Kỳ các ngươi xui xẻo mà thôi".
Bác Lãng lắc đầu, búng ra những q·uả c·ầu l·ửa. Trong phút chốc đốt những t·hi t·hể kia thành tro bụi. Hắn nhìn lại xung quanh xác nhận không có bỏ sót thứ gì, mới tế ra một tấm lệnh bài điểm chỉ, hư không hiện ra một lỗ hổng tròn, hắn lắc người đằng không bay ra.
Trong thạch động, lồng quang tráo và những cột sáng trên tế đàn đã biến mất từ lúc nào. Chỉ còn lại mười hai thiếu niên vẫn ngồi khoanh chân, hai tay đặt lên đầu gối mắt nhắm chặt bộ dạng nhập định. Trên cơ thể chỉ có tia sinh khí nhỏ bé nếu không cẩn thận chú ý sẽ không phát hiện.
Bề mặt tế đàn có những làn huyết khí chậm rãi lưu chuyển theo một quy tắc nào đó. Được mười hai quả trứng màu máu trước mặt mười hai thiếu niên chậm rãi hấp trụ.
Mà trung tâm tế đàn nơi lúc nãy Bác Lãng ngồi, có một đồ hình lục giác huyết sắc chậm rãi quay vòng.
...
Tử Nguyên sau khi ý thức chìm vào giấc ngủ sâu. Trong giấc mộng đó, hắn thấy mình hoá thành một quả cầu bạch quang, bị chia ra hai phần, phần lớn bảy phần, phần nhỏ ba phần.
Hai đoàn bạch quang bị tách ra, Tử Nguyên có thể cảm tưởng được dù chia cắt nhưng vẫn như là một. Khi hai đoàn bạch quang quay về phía nhau hắn thấy như đang quan sát chính mình vậy, cảm giác vô cùng kỳ diệu, chỉ có là kích cỡ " chính mình" khác nhau mà thôi.
Đột nhiên một luồng hấp lực từ hư không truyền đến khiến phần nhỏ một lần nữa choáng váng, không lâu sau đó, hắn chợt thấy mình đang ở trong một không gian màu máu, tràn ngập khí tức man hoang.
Còn phần đoàn bạch quang lớn dường như không ở trong không gian này, dù vậy Tử Nguyên vẫn cảm thấy phần lớn cách không xa, nhưng dường như đang chìm trong giấc ngủ.
Đoàn bạch quang nhỏ do hắn hoá thành có thể bay bổng nhanh nhẹn trong không gian huyết sắc này. Hắn liền suy nghĩ có thể đây chính là linh hồn hắn a.
Lập tức, Tử Nguyên liền bay lên dò xét liên tung xung quanh không gian này. Chợt một hắn liền ngoảnh lại phía sau, một khối cầu lớn lam sắc bay đến, trong đấy tràn ngập khí tức khát máu.
Ẩn ẩn trong quả cầu lam sắc là hư ảnh một con hồ ly lông trắng như tuyết. Vừa nhìn thấy đoàn bạch quang Tử Nguyên dừng lại ngưng tụ thành quả cầu bạch quang nhỏ, nó liền nhào đến cắn xé.
Bạch cầu "Tử Nguyên" thấy vậy cũng không chịu yếu thế, ra sức phản công. Sau một hồi thôn phệ lẫn nhau, cả hai quả cầu đều bị thay đổi kích cỡ không ít.
Hư ảnh hồ ly bên trong quả cầu lam sắc tựa hồ đã b·ị t·hương từ trước, bị Tử Nguyên cắn nuốt làm nhỏ đi nhanh chóng. Quả cầu bạch quang tuy ban đầu thua về kích cỡ, nhưng vô cùng chắc chắn cùng mạnh mẽ, lại trải qua việc thôn phệ không ít lam quang, nhanh chóng to lên.
Hư ảnh hồ ly trong quả cầu lam sắc tất nhiên cũng cảm nhận được điều đó, vẻ bạo ngược trong mắt nhanh chóng thay thế bằng nét sợ hãi. Vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Tử Nguyên đã chiếm được tiên cơ, dễ gì bỏ qua như thế. Với lại, hắn còn cảm thấy sau khi cắn nuốt lam cầu, hắn trở nên linh hoạt, chắc chắn không ít.
Rất nhanh, trong không gian huyết vụ chỉ còn mỗi bạch cầu đang lơ lửng. Khi lam cầu hoàn toàn bị hắn cắn nuốt, Tử Nguyên chợt thấy bản thân với không gian huyết sắc này ẩn ẩn có liên hệ. Cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Trên tế đàn, quả trứng màu máu trước mặt Tử Nguyên chợt xuất hiện một khe nứt. Vết nứt ban đầu rất nhỏ nhưng càng lúc càng lan rộng ra như một cái lưới nhện.
"Rắc".Một tiếng vỡ tan ra.
Trong một sát na, Bạch Hồ bên trong quả trứng huyết sắc mở mắt ra, lảo đảo đứng không vững.
"Chuyện gì thế này, ta...ta đã biến thành hồ ly rồi sao?" Miệng con yêu hồ bỗng phát ra âm thanh nghẹn ngào của Tử Nguyên.
Tử Nguyên cố gắng cử động thân hình nhưng chợt cảm nhận được một cỗ trói lực. Xung quanh thân hồ ly từ khi nào đã bị trói buộc bởi những sợi xích ánh sáng màu máu.
Trong đó, có một sợi xích to nhất đâm thẳng vào vị trí đan điền.
Từ sợi xích truyền vào những luồng linh lực chậm rãi, khí tức hồ ly không nhanh không chậm dần tăng lên.
Tử Nguyên chỉ có thể cử động được cái đầu quan sát xung quanh. Trên tế đàn, những thiếu niên vẫn đang duy trì tư thế nhập định, trước mặt bọn họ mười hai quả trứng vẫn đang từ từ hấp thụ huyết khí trên tế đàn.
Nghĩ lại cũng thật bi ai. Mới ngày nào ở Thăng Linh Đài người nào người nấy còn háo hức phấn khởi, luôn tưởng tượng đến cuộc sống thần tiên sau này của mình, tràn đầy khát vọng.
Ấy vậy mà hiện tại...Tử Nguyên chợt dâng lên một cỗ cảm khái.
Tử Nguyên nhanh chóng đè nén lại cảm xúc, cảnh tình hắn giờ đây cũng không tốt hơn bọn họ chút nào a.
Bây giờ quan trọng phải nhân lúc tỉnh lại này tìm kiếm một đường sinh cơ, thoát khỏi đây. Cho dù mang thân hồ ly cũng không sao, chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ báo thù thế lực đã làm cho hắn ra nông nỗi này.
Chợt Tử Nguyên ngoảnh đầu ra sau dù cơ thể hắn bị phong ấn chặt chẽ nhưng đầu vẫn cử động được.
Phía sau là cơ thể chính của Tử Nguyên vẫn đang ngồi nhập định, bỗng nhiên não hải Tử Nguyên vang lên một tiếng chấn động: "Oành".
Cơ thể Tử Nguyên bỗng mở mắt.
"Ừm".
Tử Nguyên và cơ thể hồ ly bỗng cất tiếng nói cùng một lúc, thình lình đều là một giọng nói của hắn.
Tử Nguyên vô cùng kinh ngạc với sự tình quỷ dị trước mắt . Vậy mà hai cơ thể dường như đều là hắn, cùng một linh hồn, cùng một thần thức khống chế.
Hắn có thể điều khiển hai cơ thể cùng một lúc, tuy nhiên cơ thể bổn tôn tựa hồ do chịu thương thế quá nặng, cùng với lực áp chế của pháp trận trên tế đàn, khiến cho hắn chỉ có thể chuyển động nhãn cầu.
Cơ thể bổn tôn của hắn giống như cơ thể bạch hồ, chậm rãi hấp thụ huyết sắc khí vụ, dường như để duy trì sinh cơ.
Đến lúc này dù Tử Nguyên có ngu ngốc cũng biết được rằng, thế lực bí ẩn này đã bắt bọn hắn về, phân tách linh hồn chuyển một phần sang cơ thể những con thú này để làm cái gọi là "thiên cơ" trong miệng bọn hắn.
Bất chợt, khi nhớ về từ "khôi lỗi" bọn chúng đã nói, Tử Nguyên trong đầu chợt loé lên một tia sáng hiểu ra.
"Rắc, rắc...". Một tiếng động từ quả trứng đối diện Tử Nguyên truyền đến. Không đến một khoảng thời gian công phu, quả trứng nở ra.
Một đầu hắc hổ hiện ra trước mắt hắn, bất quá khi Tử Nguyên cất tiếng kêu gọi, đầu hắc hổ chỉ liếc nhìn hắn không nói gì, một bộ dạng vô thần vô định. Tuy có đầu não nhưng không có thần trí.
"Cái khôi lỗi trong miệng đám người thần bí mới đúng là thế này a".
Vấn đề làm sao Tử Nguyên khác với đầu hắc hổ này, có thể điều khiển cơ thể bạch hồ thì có lẽ liên quan đến việc hắn trong không gian màu máu thôn phệ hư ảnh hồ ly.
Đoán chừng thần hồn những thiếu niên kia đã lành ít dữ nhiều.
Vài canh giờ sau, có thêm vài quả trứng nở ra, bên trong là đủ loại dị thú, thân hình kì dị hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, làm Tử Nguyên được một phen mở mang tầm mắt.
Sau khi thăm dò thêm một chút thấy kết quả vẫn như đầu hắc hổ, Tử Nguyên liền dừng lại. Dù sao nếu kinh động đến đám người thần bí kia thì một tia hi vọng thoát khỏi đây sẽ triệt để biến mất.
Lúc này Tử Nguyên càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của hắn.
Ngày hôm sau, "Tử Nguyên" đang nhắm chặt mắt còn bạch hồ đang đung đưa ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ, chợt một tiếng động từ cánh cửa thạch động truyền đến.
Hồ Ly liền vội vàng điều chỉnh ánh mắt thành "thần trí vô định" như những linh thú xung quanh.