Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Thiên Vũ Lệ

Chương 10: Tru Tâm Nhập Khôi Trận




Chương 10: Tru Tâm Nhập Khôi Trận

Trên thiên không, lẩn khuất giữa những tầng mây, một đạo hắc quang vội vàng xé gió mà đi. Tốc độ nhanh vô cùng, tựa hồ sợ có người phát hiện.

Đạo hắc quang sau khi bay một quãng đường khá xa, trải nhiều lần đổi hướng liên tục, khi bay đến một dãy sơn mạch xanh tốt tức thì bay chậm lại.

Hắc quang mờ dần, bên trong hiện ra thân ảnh hai người Dạ Tĩnh, Vị Miên. Dưới chân bọn hắn là một phi xoa lớn màu xám hình lục giác. Sau lưng tên Vị Miên là con cự ngạc bằng gỗ đang lơ lửng bay cạnh hắn.

Tên béo Dạ Tĩnh sau khi niệm pháp quyết, phi xoa dưới chân tức thì hoá nhỏ, bay vào cái túi bên hông của hắn.

"Cuối cùng cũng về đến sơn mạch Đồ Châu. Sử dụng cực phẩm linh khí thượng môn ban cho, tuy tốc độ vô cùng nhanh nhưng tiêu hao pháp lực cũng thật kinh người". Dạ Tĩnh than thở.

"Chỉ tại lần này chúng ta phải làm nhiệm vụ ở vị trí quá xa, với lại, ta và ngươi cũng chỉ là hai tên Trúc Cơ Trung Kỳ. Có điều...a, sao Hải chưởng môn lại ở đây."

Vị Miên đáp lời Dạ Tĩnh, hắn định nói thêm gì nữa thì chợt thấy phía dưới rừng cây có một thân ảnh quen thuộc, Vị Miền liền lắc lư thân hình cao gầy tưởng như gió thổi một cái là bị cuốn đi của hắn bay xuống. Dạ Tĩnh cũng liền bay theo.

Hai gã đáp xuống trước mặt thân ảnh phía dưới. Thân ảnh đấy là một trung niên mang đạo bào màu xanh, phía dưới cằm có một chòm râu dê.

"Hải chưởng môn sao nay rảnh rỗi dạo chơi ở đây?". Dạ Tĩnh và Vị Miên vừa đáp xuống liền chắp tay.

"Hai vị hành động lần này ổn thoả chứ". Hải chưởng môn chắp tay đáp lễ.

"Huynh đệ chúng ta đã xuất quân tất nhiên không có vấn đề gì, ngược lại lại phiền Hải chưởng môn tới đây quan tâm một phen".

Vị Miên vỗ ngực tự mãn.

"Haha, vậy là ta cũng yên tâm rồi, bất quá vì một số chuyện các trưởng bối truyền xuống, không thể không ở nơi này chờ hai vị". "Hải chưởng môn" cười cười.

"Chờ chúng ta? Chẳng lẽ kế hoạch đang tiến triển có vấn đề ?".

Dạ Tĩnh, Vị Miên nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn nhau rồi hoảng hốt.

"Sự việc cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy..."

Vẻ mặt Hải chưởng môn nói đến đây liền nghiêm túc.

"Xong đợt hành động này, số lượng cũng miễn cưỡng được tính là đủ. Tiếp theo đây sẽ cho tiến hành luyện chế số lượng lớn khôi lỗi đặc biệt nên tạm dừng một khoảng thời gian để yên ổn nhân tâm. Mức độ bắt c·ướp hiện nay chưa thực sự lớn để kinh động đến các lão quái tông môn khác nhưng cũng không an toàn hoàn toàn. Vì vậy, dừng lại bây giờ là hợp lí để tập trung luyện chế, đợi một thời gian sẽ tung ra mặt hàng đầu tiên".



"Cao tầng an bài như vậy tất hợp lí". Dạ Tĩnh nghe vậy gật gù phụ hoạ.

"Ha, nói vậy là nhiệm vụ lần này vậy là kết thúc, ta có thể lĩnh thưởng rồi hảo hảo bế quan. Gần đây trải qua vài phen nguy hiểm, bình cảnh có chút nới lỏng".

Vị Miên ngáp ngáp, bộ dáng lười nhác không quan tâm. Ngược lại, thù lao lớn nhiệm vụ này mới là thứ hắn để tâm hơn.

"Vậy hai vị nghỉ ngơi cho tốt. Còn chuyện này nữa, tuyệt không được để chuyện này lộ ra với bất kì ai dù là thân cận nhất, nếu không thượng tầng biết được...".

Hải chưởng môn chắp tay rời đi, trước khi đi để lại một câu thâm ý. Dạ Tĩnh Vị Miên nghe vậy chợt rùng mình, chắp tay đáp lễ:

" Hải chưởng môn yên tâm, chuyện này chỉ có nội chúng ta biết với nhau, chắc chắn sẽ không lộ một chút phong thanh."

Hải chưởng môn nghe vậy liền yên tâm bay đi. Dạ Tĩnh Vị Miên không nói với nhau câu nào, quay đầu bay vào trong sơn mạch.

Không bao lâu, bọn hắn bay đến một thung lũng nhìn không có gì đặc biệt. Vị Miên lấy ra một cái lệnh bài, lắc lắc vài cái. Tức thì một tia sáng xanh từ lệnh bài bay vào khoảng không thung lũng.

Một điều kì ảo chợt xảy ra. Thung lũng trông bình thường vậy mà giữa khoảng không chợt hiện ra một lỗ hổng không gian nhỏ. Hai người bọn hắn thả người bay vào. Không gian bên trong biến đổi. Cũng là thung lũng ấy nhưng ít cây cối hơn. Giữa thung lũng còn có vài thạch động trơ trọi.

Hai gã bay xuống thạch động. Sau vài khắc, cánh cửa thạch động nặng nề tự động mở ra. Một thanh niên mặt mũi xấu xí nham hiểm bước ra.

"Hách, Cao hai sư đệ vất vả rồi" .

C·ướp bóc ở bên ngoài, bọn chúng cũng chỉ dùng mật danh, không dám dùng tên thật, tên béo tên thật là Hách Dạ, tên cao gầy là Cao Vị.

"Bác Lãng sư huynh khách khí, sau lần này chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa . Nhiệm vụ hai ta đã được lệnh kết thúc rồi ." Hách Dạ mở lời.

"Vừa nãy ta cũng đã gặp qua Hải chưởng môn, chuyện này ta cũng đã biết. "

Bác Lãng gật đầu, quay đầu đi vào trong thạch động, Dạ Tĩnh và Cao Vị cũng vào theo. Cánh cửa thạch động theo đó tự động đóng lại.

Cả ba tới trước một tế đàn, Cao Vị bấm pháp quyết, con cự ngạc nãy giờ luôn bay cạnh hắn bay tiến lên há miệng ra, một luồng lục quang toả ra. Từ trong miệng cự ngạc bay ra đám thiếu niên Tử Nguyên, thân thể bọn hắn nhẹ nhàng bay vào tế đàn phía dưới, mỗi người rớt xuống một vị trí khác nhau, thoạt nhìn qua có chút quy tắc, không hề lộn xộn.

"Lục Ngạc Khôi Lỗi của Cao sư đệ quả là bất phàm, có thể thu được người sống". Bác Lãng tấm tắc khen ngợi.

"Sư huynh quá khen, khôi lỗi của ta chỉ tạm thu được người sống vào một thời gian ngắn, nếu không thả ra sẽ ảnh hưởng đến sinh mệnh. Cũng chỉ thu được phàm nhân mà thôi."

Cao Vị cười lắc đầu :



"Ngược lại Tru Tâm Nhập Khôi Trận này mới thực là kì diệu, có thể dung nhập thần hồn tu sĩ vào cơ thể linh thú, rồi biến đổi khung xương cùng các bộ phận nội quan thành bộ phận khôi lỗi, tạo thành một khôi lỗi độc nhất vô nhị".

Ánh mắt Cao Vị loé lên sáng ngời chuyển đến tế đàn phía dưới, bề mặt tế đàn có nhiều đường văn sáng lên màu vàng lấp lánh .

"Được rồi hai vị, việc tán thưởng nhau hãy để sau đi...a, tiểu tử này vậy mà đã tỉnh rồi." Hách Dạ khoát tay, mắt nhìn về một góc tế đàn ngạc nhiên.

"Ồ ? Thần hồn tên này vậy là không yếu, hay thân hắn mang linh căn hoặc linh thể đặc thù?" Bác Lãng nghe vậy liền tò mò, rồi chợt phi thân tới chỗ thiếu niên đấy.

Cao Vị cũng hứng thú nhìn lại.

Kẻ đã tỉnh lại này là Tử Nguyên. Vốn khi ở Thăng Linh đài hắn bị linh áp đấu pháp chèn ép khiến cho thần hồn chấn động giống như người khác mà ngất xỉu.

Từ khi Hách Dạ và Cao Vị gặp chưởng môn của bọn chúng thì Tử Nguyên đã tỉnh lại. Ở trong miệng khôi lỗi cự ngạc nhưng âm thanh bên ngoài vẫn truyền vào được nên hắn nghe được hết rõ ràng.

Tuy thế, do bị linh lực trong miệng khôi lỗi ăn mòn nên giờ đây thân thể hắn suy yếu vô cùng, không thể mảy may cử động.

Hiện giờ hắn cũng chỉ có thể nặng nề mở mắt nhìn xung quanh, cảm giác thần hồn yếu ớt mệt mỏi lúc nào cũng muốn th·iếp đi. Nếu không phải vì đôi mắt của hắn chuyển động, nhìn sơ qua tưởng hắn thực ngất đi rồi.

Theo như hắn thấy, hẳn là thế lực bí ẩn này lén lút làm thiên đại cơ sự nào đó dấu diếm thế lực khác, bắt đám người chuẩn bị bái nhập tiên môn bọn hắn để chế tạo cái thứ khôi lỗi gì đó.

Bất quá, hắn hiện tại vô lực không thể làm gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử xấu xí gọi là Bác Lãng kia phi thân đến, cầm lấy cổ tay hắn lên, dí ngón cái vào rồi trầm ngâm nghĩ gì đó.

"Hừ, chỉ là tạp chủng ngũ linh căn, cũng không mang linh thế gì đặc biệt".

Bác Lãng sau khi xem xét một hồi liền thả cái tay hắn rơi cái "bịch" xuống tế đàn. Phất tay hứng thú bay ra.

"Vậy là kẻ này cũng chỉ là thần thức thiên sinh lớn hơn người thường một chút, ngũ hành linh căn tốt lắm cũng chỉ tu luyện được đến Luyện Khí Hậu Kỳ, căn bản là đồ bỏ đi". Hách Dạ, Cao Vị nghe vậy liền cảm thán một câu, vẻ mặt hứng thú cũng liền biến mất.

Riêng kẻ nằm sõng sài dưới đất này thì cũng không vui vẻ được a. Đã lâm vào tình cảnh nguy nạn này còn bị chê không thương tiếc, vừa tức giận vừa buồn bực.

Tử Nguyên cũng sợ bọn hắn phát hiện hắn tỉnh dậy đã nghe nhiều sự tình bí mật sẽ thủ tiêu hoặc làm ra hành động gì đó tương tự. Nhưng kì lạ là bọn chúng không thèm quan tâm. Điều này ngược lại khiến Tử Nguyên bất an vô cùng.

Đúng lúc này, Hách Dạ và Cao Vị rời khỏi thạch động. Một lúc sau, một đám mười hai người mặc hoàng bào bay vào thạch động. Chúng cung kính thi lễ với Bác Lãng, sau đó phân ra ngồi vào mười hai vị trí xung quanh tế đàn, nếu nhìn kĩ thì phía dưới mười vị trí đó hoạ đầy đồ án gì đó.



Hai canh giờ sau, Bác Lãng lẩm bẩm:" Tốt đã đến giờ".

Hắn vung tay, ném một xấp mười hai cờ màu đen vào trước mười hai vị trí đấy. Xong niệm những câu chú ngữ thần bí, vị trí những người đó hiện lên mười hai cột sáng đủ màu sắc.

Bác Lãng thả mình bay xuống ngồi khoanh chân giữa tế đàn. Tức thì một cột sáng màu máu hiện lên quanh hắn, mười hai cột sáng xung quanh như cảm nhận được gì, liền rung rung hưởng ứng. Các cột sáng cong cong, đỉnh mỗi cột sáng hướng tới chạm vào đầu cột sáng màu máu.

Tức thì, một tầng quang tráo màu máu hiện ra bao phủ tế đàn lại.

Mười hai người dưới chân mười hai cột sáng cũng liên tục niệm chú ngữ, bấm pháp quyết. Vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, căng thẳng. Mồ hôi chảy không thôi.

Tử Nguyên bị một màn trước mắt làm cho kinh hoảng không thôi khiến hắn tỉnh táo hơn không ít. Hắn cố liếc nhìn xung quanh thì thấy những tên thiếu niên bao gồm hắn gồm có mười hai người đang nằm không biết trời đất gì. Chắc có lẽ bao gồm những người bắt từ các lần khác.

"Hắc hắc, cứ nhìn thoải mái, rồi ngươi sẽ thành những khôi lỗi vô tri mà thôi".Bác Lãng ở trung tâm tế đàn thấy Tử Nguyên vẫn cố liếc ngang liếc dọc liền châm chọc.

Không đợi Tử Nguyên kịp suy nghĩ câu nói khó hiểu ấy, Bác Lãng liền niệm thêm vài câu pháp quyết, đồng thời không biết từ đâu lấy ra một cây cờ đen kịt, phất lên, hô to:" Khởi".

Cơ thể Tử Nguyên và các thiếu niên xung quanh chợt giật một cái, đồng thời tự động ngồi dậy theo tư thế nhập định.

Tử Nguyên vô cùng hốt hoảng, hiện tại hắn không thể điều khiển cơ thể được nữa.

Bác Lãng vung tay, trước mặt mười hai người thiếu niên bọn hắn hiện lên mười hai loài vật, trông bộ dáng chưa c·hết mà chỉ tạm thời ngất đi.

Số chủng loại vô cùng đa dạng, có con đầu trông như dã trư, nhưng thân rắn. Có con đầu sói, thân chim. Trước mặt Tử Nguyên thì lại là một con cáo bình thường, chỉ khác là có một bộ lông trắng như tuyết, trông có phần đẹp đẽ.

Bỗng nhiên, xung quanh mười hai con thú hiện ra những tia sáng huyết sắc, xoay động cuồng vũ, càng lúc càng nhanh. Không lâu sau, liền bao khoả mười hai con thú thành mười hai quả trứng huyết sắc.

Theo tiếng niệm chú của Bác Lãng ngồi giữa tế đàn càng nhanh, Tử Nguyên càng thấy đau đầu vô cùng.

Bỗng nhiên, "tách "một tiếng, Tử Nguyên cảm thấy như có gì đó muốn thoát li cơ thể mình, đã được một phần. Giống như là thần hồn bị hấp lực bên ngoài hút ra khỏi cơ thể. Sau khi đã tách được ba phần, Tử Nguyên liền cắn răng níu kéo lại nhưng vô lực. Sức lực thần hồn của hắn so với hấp lực kia tựa như tiểu vu kiến đại vu.

Không hiểu do hắn vô cùng nỗ lực hay không, sau bao nhiêu cố gắng kéo lại thất bại, hắn cắn răng, muốn chặt đứt liên hệ phần thần hồn đã tách ra kia so với phần còn lại.

"Xoạt". Ba phần thần hồn bị hút ra cắt đứt liên hệ với bảy phần còn lại. Không biết Tử Nguyên đã cố gắng trong bao lâu nhưng cuối cùng cũng thành công. Trong thời gian ấy thần thức hắn thống khổ dị thường.

Thần hồn hắn liền yên ổn lại trong cơ thể, nhưng khi ba phần thần hồn kia bị hút ra, hắn cảm thấy cơ thể như mất mát thứ gì đó .Nhưng chưa kịp đợi hắn suy nghĩ, cảm giác mệt mỏi đau đớn trong đầu óc truyền tới tâm trí hắn bị chìm vào giấc ngủ.

Phía Bác Lãng bên ngoài tựa hồ không hay biết gì về những chuyện ấy, sau khi hắn thôi động pháp quyết, giữa mi tâm những thiếu niên hiện ra một đường ánh sáng tựa vàng ròng kết dính với mười hai quả trứng huyết sắc, nhìn kĩ thì các đường sáng đó ẩn hiện vô số chữ cổ.

Chợt, mười hai sợi chỉ bạch sắc từ mi tâm những thiếu niên nương theo đường sáng vàng chậm rãi bay vào các quả trứng huyết sắc.

Những quả trứng huyết sắc khi tiếp nhận sợi chỉ bạch sắc thì lập tức hút vào, sau đó rung động không thôi. Phải qua vài canh giờ sau mới dần ổn định lại.

Lúc này, những quả trứng huyết sắc thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi quá nhiều. Chỉ có điều màu sắc đậm hơn vài phần.