Vĩnh An nằm trên giường, nàng bật khóc, thương tâm trong lòng, ngủ không yên vì nhớ Tiểu Ngũ.
A Giang quỳ bên giường, cho nàng mượn cánh tay. Hắn cẩn thận quan sát Vĩnh An giống như đánh giá kiếm của hắn vậy.
Hồi trước Lạc Yên ngủ cũng rất ngoan, rất ít khi khóc. Hắn luôn biết Vĩnh An là người yếu đuối, yếu đuối nhưng không khiến người ta chán ghét.
Vì vậy A Giang cũng bước vào mộng.
Giấc mộng này là một chuyện xưa.
Thuở nhỏ khi hắn ra mắt Vĩnh An, khi đó Vĩnh An đã là huyện chủ, ở trên có một vị Vĩnh Ninh quận chúa. Tần vương mở gia yến, hắn vừa giết người xong thì trở lại, Trác công vội vã đưa hắn đi dự tiệc. Đây là lần đầu hắn xuất hiện trước mặt Tần vương.
Hắn giết một vị rất quan trọng, Trác công cực kì vui vẻ, trong tiệc rượu uống nhiều thêm vài ly. A Giang lập chiến công hiển hách, không mấy hôm nữa sẽ được thăng cấp lên làm thống lĩnh. Trác công vỗ vai hắn, đây là khen thưởng của ông với nghĩa tử. Chỉ khi A Giang làm được chuyện khiến ông vui vẻ, giữa bọn họ mới giống cha con, chứ không phải quân thần.
Tần vương cũng vui vẻ, giữa buổi tiệc nổi hứng chơi tửu lệnh. A Giang không hứng thú lắm với mấy thứ thi từ ca phú này. Hắn làm việc giết người, cũng vì giết người mà đọc qua mấy cuốn sách, thật sự không hợp với không khí hòa thuận vui vẻ.
Tửu lệnh diễn ra rất thuận lợi, dù sao thì Tần vương hứng trí, người khác cũng ra đề, giữa lúc này có một vị tiểu nương tử ấp ủng chỉ được nửa câu trăng sáng rất đẹp. A Giang nhìn nàng nhiều hơn nửa con mắt, tiểu nương tử đứng ngẩn ngơ trong đình, hốc mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm ly rượu trên tay. A Giang nghi nàng sẽ khóc, đang muốn thay nàng tiếp một câu người trong thiên hạ xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy mình xen vào việc của người khác.
Vĩnh Ninh quận chúa giải vây giúp nàng. nàng ôm tiểu nương tử, chân thành khen một câu nói rất hay.
A Giang nghĩ hay chỗ nào.
Người như vậy sao có thể sống được chứ.
Rượu qua ba tuần, A Giang liền bỏ ra ngoài. Đến nay, hắn đã tàn sát mấy trăm mạng. Hắn nhớ lại hôm nay lúc giết người, ngập ngừng do dự. Hắn vốn có lòng tốt, bảo người nọ mau khai ra, hắn sẽ lưu lại một mạng. Nhưng đối phương từ chối ba lần bảy lượt, A Giang không kiên nhẫn, lạnh lùng nói ngươi cứ nói đi nói lại như vậy, chẳng khác gì muốn bỏ mạng.
Khi đó hắn còn là Trác tiểu lang quân, cũng không còn là vị lang quân tốt nữa. Người nọ thấy sắp chết, mới lớn tiếng mắng hắn lòng dạ ác độc, địa ngục la sát, giết người tạo nghiệt, rồi sẽ vào mười tám tầng địa ngục không được siêu sinh. A Giang cười lạnh, nói không quản ta là La sát hay Tu la, hôm nay ta là Diêm vương, về sau gặp nhau ở địa phủ, nhớ đề phòng không ta gặp lại sẽ giết ngươi lần nữa.
Hắn cũng hơi mệt mỏi với việc giết người, cũng không thấy hứng thú.
A Giang nằm ở đình viện nhỏ, hắn ít khi không chú trọng lễ tiết, nhưng giờ hắn mới mười ba tuổi, cũng có tính tình vui đùa chút.
Hắn nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng khóc thút hít, phiền não giống như muốn lấy mạng người. Hắn đứng dậy, thấy vị tiểu nương tử kia núp ở góc tường, tiếng khóc không lớn, giống như mèo kêu vậy.
Tiểu nương tử hơi ngốc nghếch, khóc lê hoa đái vũ, nhưng rất xinh xắn.
“Ngươi khóc gì?”
Vĩnh An nghe sau lưng có giọng nói, giống như quỷ đòi mạng vậy. Nàng sợ hết hồn, tức thì nghẹn họng: “Ta khóc mình ngu ngốc.”
Nhưng nàng ngốc nghếch nhìn lại, cũng không phải quỷ đòi mạng, mà là một thiếu niên rất đẹp mắt.
Hắn cả người mặc hắc y, cau mày, vẻ mặt ảm đảm, ánh mắt lại rất đẹp, còn có một nốt ruồi.
Vĩnh An không biết lấy dũng khí ở đâu, khiếp sợ nói: “Tiểu lang quân sẽ không khóc sao?”
Vị tiểu lang quân kia nở nụ cười ác ý: “Chỉ khi ta không giết người mới khóc.” Lời này chỉ để lừa gạt dỗ dành Vĩnh An. Lúc hắn không giết người thì trui rèn lưỡi đao, để đi giết người nữa.
Vĩnh An lập tức nghẹn ngào, nàng không rõ ý của A Giang, vì vậy thút thít nói: “Lang quân muốn giết ta sao?”
Nhưng nàng hoàn toàn quên đây là phủ đệ Tần vương, nếu nàng lập tức hét lên, đối phương chỉ có thể rơi đầu.
A Giang thấy nàng thật tức cười, hắn cố gắng lãnh đạm nói: “Ngươi thấy ta rồi, nếu ta không giết ngươi thì ta phải chết.”
Vĩnh An vì vậy ngừng khóc, khó khăn nói: “Nhưng ngươi giết ta, ngươi cũng phải chết. Không thì thế này, lang quân lấy đi ánh mắt của ta, tha cho ta một cái mạng?”
Sao lại mua bán lỗ vốn vậy? A Giang dường như muốn bật cười, đôi mắt đen trầm, hoa đào ngày xuân chảy vào, như muốn gọi người đến chạm, hắn cười nói: “Tiểu nương tử hay là giữ lại đôi mắt này mà khóc.”
Vĩnh An hơi đỏ mặt, không biết nàng nhớ đến việc gì, khóe mắt đỏ lên. A Giang không kiên nhẫn nói: “Tiểu nương tử làm bằng nước sao, sao cứ khóc như vậy?”
Chỉ là Vĩnh An nhét vào tay hắn một chiếc khăn. Khi đó nàng chưa thêu tốt, thỏ còn nghiêng nghiêng vẹo vẹo, mũi kim cũng không giấu được, là chiếc khăn tay xấu nhất A Giang từng thấy.