Vĩnh An không biết người trước mắt giết người bình thường như cơm bữa. Nàng chỉ là ngây thơ nghĩ, nào có nhiều người để hắn giết như vậy, nhưng lại cảm thấy việc giết người rất khổ, nên mới nói: “Ta vì lang quân khóc thay những người chết kia, như vậy lang quân cũng không cần khóc.”
A Giang ngồi xuống nhìn nàng, Vĩnh An lảng tránh ánh mắt: “Lang quân đang nhìn gì?” A Giang không nói lời nào, hắn cất khăn tay vào ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Gọi ta Trác lang quân.” Vĩnh An thật ngốc nghếch, nàng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nửa ngày, gọi một tiếng: “Lang quân tốt?”
A Giang cười lớn: “Ta cũng không phải lang quân tốt gì?”
Hắn ngừng trêu chọc để nàng đứng dậy rời đi.
Vị tiểu nương tử vẫn đứng khóc ở góc tường, A Giang đi theo nàng, chỉ là tiếng khóc đột nhiên biến mất. Hắn lập tức đứng lên, Vĩnh An không ở góc tường nữa, không hiểu sao lại rơi xuống nước, đang vùng vẫy. Ngôn Tình Nữ Phụ
A Giang bước hai bước nhảy xuống ao, Vĩnh An ôm chặt lấy eo hắn, hắn bắt lấy vai Vĩnh An, lúc này mới biết thân thể nữ nhân mềm mại thế nào. Hắn kéo Vĩnh An lên bờ, bỗng không biêt nên chạm vào chỗ nào, nên mới vỗ vỗ mặt nàng. Mắt Vĩnh An hơi hé, không tỉnh táo, nàng nôn ra nước, bắt chặt tay áo đối phương: “Là lang quân tốt.” Nàng ráng cười rồi lại ngất đi.
A Giang yên lòng, lúc này nghe được tiếng bước chân trên hành lang, là Ngụy Phong Thần không hợp tính hắn. Trong lòng phiền não, chỉ sợ thêm rắc rối làm liên lụy nghĩa phụ, mới tránh ở một bên.
Thường ngày đã nằm mơ đến đoạn này sẽ tỉnh.
Tay A Giang đau, không biết trong mộng Lạc Yên mơ thấy gì, nắm chặt tay hắn, để lại mấy vết máu. A Giang tùy ý nàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.
Lạc Yên đột nhiên mở mắt. Nàng bắt lấy tay A Giang, mềm giọng hỏi: “Giờ là lúc nào?”
“Đã trưa rồi.”
A Giang đỡ nàng ngồi dậy, Lạc Yên cũng dám nhìn hắn. Nàng nhớ Sài nương từng nói, phải yêu một người đối xử thật lòng với nàng. Vậy A Giang thì sao, hắn coi nàng là Lạc Yên, hay là Vĩnh An.
Nhưng A Giang vừa tốt lại không tốt, mà nàng thì tất cả đều không tốt.
“Vậy tiếp theo chúng ta ở lại Lạc Dương chờ Phong Thần ca ca sao?” Lạc Yên tựa vào đầu giường.
A Giang cứng ngắc người: “Không.” Hắn thấp giọng: “Điện hạ phải trở lại kinh thành.”
Lạc Yên nắm chặt áo ngủ gấm dưới người, nàng lại bắt đầu yên lặng khóc, mà A Giang cúi người ôm chặt nàng. Hắn ôm nàng chặt như vậy, khiến nàng gần như không thở nổi.
Nàng thấy rõ vết máu trên tay A Giang, lại lớn tiếng khóc. Nàng khóc oan ức như vậy, giống như khóc hết oan ức mấy tháng qua. Lần này nàng biết, nước mắt của nàng cũng không vô dụng chút nào, vì có người đau cùng nàng.
A Giang hận thay nàng, trái tim hắn đã từng lớn như vậy, có thể nhận lấy Đại Đường loạn thế chìm nổi. Giờ trái tim hắn nhỏ như vậy, chỉ có thể hận số mệnh thay Vĩnh An nàng.
Hắn thậm chí không có thời gian hận cho chính mình.
A Giang còn trẻ đã trải qua không ít khổ sở, Đỗ công không yêu hắn, Đại Đường không yêu hắn, gần nửa đời người hắn giết người, nhận lấy nguyền rủa trách cứ của thế gian này, cho là đời này có lẽ không còn chút ưu tư nào.
Nhưng dường như vẫn có thứ gì đó, ai đó tiếp nhận hắn, tiếp nhận tấm lòng của hắn, khó khăn che giấu khỏi thế gian này, để mười mấy năm sau, hắn có thể mở rộng lòng mình bao bọc Vĩnh An.
Cuối cùng Lạc Yên ngừng khóc. Nàng dần hiểu được, Tần vương trước tiên làm chủ đông cung, sau đó mới là cha nàng, A Giang trước tiên cũng là thống lĩnh Đại Đường, sau đó mới là người nàng yêu. Ngay cả nàng đầu tiên cũng là Vĩnh An của Đại Đường, sau mới là Lý Lạc Yên của Trác tiểu lang quân.
Nàng không làm nương tử xinh đẹp yêu kiều của tiểu thống lĩnh được, Trác tiểu lang quân cũng không phải lang quân tốt trong mắt người đời.
Ngụy Phong Thần nói nếu muội muốn chút khổ thì cách xa hắn một chút.
Ninh Nhi nói Trác tiểu thống lĩnh không phải người tốt, muội phải đề phòng hắn, cẩn thận bị hắn hại.
Cả A Giang cũng nói, hắn không phải người tốt.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Lạc Yên không biết được rốt cuộc nàng hại tiểu thống lĩnh nhiều hơn, hay tiểu thống lĩnh hại nàng nhiều hơn.
Nhưng Lạc Yên lại mênh mang nghĩ, nàng có thể hận, nhưng người ngoài hỏi, nàng cũng không có lý do gì để hận. Chỉ là nàng trải qua hai tháng khổ sở, người ngoài cũng chịu khổ, thậm chí A Giang còn khổ hơn nàng.
Nhưng Lạc Yên cũng không có cách nào tìm người kể lể buồn khổ của công chúa. Nàng che chở ba ngàn gia đình, gần mười ngàn miệng ăn, mỗi ngày ghi chép tiền ra vào, mà không có một chút gì thật sự của nàng.
Không ai biết rõ hơn nàng, tất cả tài sản nàng có, nếu bỏ đi hoa phục lộng lẫy nặng nề của công chúa, nàng chỉ còn có hai trăm văn tiền khổ sở mấy tháng đó.
Nàng tháo túi thơm giấu bên người, nhét vào tay A Giang, đây là hai trăm văn không đáng tiền nhất. Vĩnh An không hiểu ý nghĩa hai trăm văn, nhưng Lạc Yên hiểu, nó kém hơn thanh kiếm tùy tiện đeo bên người A Giang, kém hơn cả mũ mạo trên đầu hắn.
Nhưng A Giang nắm chặt túi thơm đó, nên Lạc Yên hiểu, hai trăm văn không mua được tiểu thống lĩnh mười tám tuổi của Đại Đường, nhưng mua được Trác lang quân mười tám tuổi chỉ thuộc về Lạc Yên.
Nhưng Lạc Yên sẽ không biết, trong những năm tháng tương lai bơ vơ không chỗ nương tựa, nàng đã có thanh kiếm sắc nhất thiên hạ trong tay, cam tâm tình nguyện tranh đấu cho ước mơ của nàng.