[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 38: Đáng nhẽ...




Đêm khi đã đến Lạc Dương, A Giang ôm trường kiếm ngủ say bị tiếng ve kêu làm tỉnh giấc.

Hắn bỗng mở mắt, ánh mắt lướt qua cánh cửa đóng chặt, bàn tay đặt ở vỏ kiếm, chỉ cần phát hiện động tĩnh bất thường, trường kiếm sẽ ngay lập tức rút khỏi vỏ.

Trong phòng yên lặng, hắn bước nhanh đến cửa, ngóng tai nghe tiếng động ngoài cửa. Nhưng vẫn như cũ, chỉ là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.

A Giang thu tay về, phi thân nhảy lên mái nhà, ánh trăng chiếu vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, nụ cười khổ thoáng qua rồi biến mất. Xứng chức sát thủ, ăn ngủ không yên là chuyện bình thường, nhiều nhất là thêm một đêm mất ngủ vào nửa đời u tối của hắn mà thôi.

Nữ hài rạng rỡ đó sẽ không có phiền não như vậy chứ?

Cũng tốt, vẫn là câu kia, chúc nàng tối nay ngủ ngon thôi…

“Phong Thần ca ca, muội mang điểm tâm cho huynh này.”

Giọng nói giòn giã của Lạc Yên lọt vào tai A Giang, bước chân định qua cửa ngừng lại, hắn hít một hơi sâu, vô thức siết chặt tay.

Nếu hôm đó hắn ở lại bên người nàng, mọi chuyện sẽ thế nào?

Trong lòng A Giang có vài phần dịu dàng, nhớ lại nữ hài trượt chân rơi xuống nước hôm đó.

Võ nghệ hơi tốt lên, hắn đã theo nghĩa phụ ra vào vương phủ, đã nhiều lần nhìn thấy Lạc Yên.

Tất cả mọi thứ về nàng khiến hắn thấy thật xa lạ, đuổi bắt bướm ngã xước đầu gối cũng vẫn cười, còn đỏ mặt xin mấy khối điểm tâm, đôi khi còn ngốc nghếch bị nha hoàn lanh lợi trêu đùa, lúc người hầu bị xử phạt còn run rẩy xin cha hạ thủ lưu tình.

Hắn hiểu chuyện sớm, đương nhiên nghĩ nha đầu này thật quá ngốc nghếch.

Vốn tưởng cô bé mũi đỏ gặp hàng ngày đó không liên quan gì đến hắn, nhưng tính cách nhát gan lại tò mò của nàng khiến hắn không được như ý. Hôm đó, vì sơ sót mà hắn bị nghĩa phụ dạy dỗ, trong lúc đại nhân nói chuyện thì đứng hướng mặt về tường suy nghĩ.

Đột nhiên gió thoảng bên tai, hắn theo phản xạ đưa tay ra, bắt lấy chiếc khăn lụa nhỏ.

Hắn nghi ngờ quay đầu lại, có lẽ vì ánh mắt sắc lạnh, dọa Lạc Yên hít hít mũi nhỏ, nước mắt giàn giụa. Hắn cứng đờ, cố nở nụ cười, cuối cùng cũng dụ được tiểu nha đầu ngừng thút thít.

"Cho ngươi, cho ngươi lau mồ hôi, hôm nay, hôm nay trời nóng.”

Hắn hơi gật đầu, coi như cảm ơn.

Lạc Yên vẫn chưa rời đi, mắt mở to nhìn chằm chằm hắn, hắn chỉ cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng đứng.

“Ca ca, đừng buồn.”

Người như nàng cũng có ưu tư vậy sao?

Suy nghĩ trong lòng A Giang rối bời, không muốn phá hỏng ý tốt của nàng, lại không nói được lời tốt đẹp nào, lúng túng một lúc đến mức chim cũng không muốn bay đến gần.

May mắn, tiểu nha đầu giống như đã hết tâm sự, tung tăng rời đi, hắn mới không phải nói vài lời tổn thương người.

Hắn đứng ngây ngô suy nghĩ hồi lâu, định tiếp tục quay mặt vào tường, lại nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống nước. Hắn chạy theo chỗ tiếng động, mạng người vẫn quan trọng hơn.

Lạc Yên nãy còn nhảy tung tăng, giờ này đang vùng vẫy trong nước, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đò bừng, miệng không nói được lời nào, đôi mắt cũng rất nhanh không còn ánh sáng.

A Giang cũng không để ý thân phận, nhảy thẳng xuống nước cứu người. Tiểu nha đầu không lớn, ý chí muốn sống lại mạnh mẽ, nàng víu chặt người A Giang khiến thân thủ giỏi như hắn cũng khó thi triển quyền cước. Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, Lạc Yên kéo được vài lần thì mất sức, sau đó hôn mê.

A Giang nhẹ nhàng đặt Lạc Yên bên bờ chỗ bóng mát, xoay người chạy đi tìm người.

Sau đó, có tìm được người hay không cũng không quan trọng, bởi vì khi hắn quay về đã thấy bóng lưng Ngụy Phong Thần ôm Lạc Yên rời đi.

Có lẽ, hắn và nàng vốn không có duyên phận.

Máu trên mũi đao vẫn còn nhỏ, nhưng hơi thở của A Giang đã ngưng trệ.

Hắn từng dùng tưởng tượng ít ỏi của mình, ảo tưởng vài lần được gặp lại Lạc Yên. Đáng tiếc vận may trêu ngươi, hết lần này đến lần khác là thực tế này. Nữ hài nhút nhát đưa khăn tay cho hắn vẫn không thay đổi, nhưng trên tay hắn đã dính quá nhiều máu, đã không còn là thiếu niên cứu người năm đó.

Hắn từng cười nàng ngốc nghếch, nhưng chưa từng nghĩ, hình ảnh nha đầu ngốc kia đã ngày càng lớn lên trong lòng hắn.

Hắn nhìn chằm chằm bùa bình an, hắn bước nhanh về trước nhặt bùa lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trên đường thi hành nhiệm vụ, chiếc khăn tay kia đã rơi mất, hắn từng điên cuồng đi tìm nhưng không thấy. Có lẽ trời cao rủ lòng thương xót, gửi hắn bùa bình an này.

Dù là tặng cho ai, xin cho phép hắn lấy tâm tư riêng làm loạn, chiếm làm của riêng.