"Tiểu Đình?"
Biểu tỷ phát hiện ra ngựa xe đã dừng lại, nghi ngờ hỏi: "Làm sao thế?"
Tô Đình nhảy xuống xe, buộc dây ngựa vào một cây bên quan đạo, thấp giọng nói: "Tỷ, phía sau có tiếng động, trang trí bên ngoài xe ngựa của chúng ta hình như vừa bị rơi mất, ta đi nhặt về."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, cũng không có suy nghĩ khác, nói: "Được."
Tô Đình ừ một tiếng rồi xoay người trở lại phía sau.
Mà ở con đường phía sau xe ngựa, khói vàng lượn lờ.
Tô Đình đi mấy bước, rồi dừng ở giữa đường, mà đám vàng khói phía trước cũng ở tới gần, chậm rãi hiện ra chân thân.
Đây rõ ràng là năm con tiểu quái, đang kề vai sát cánh chạy băng băng tới, khiến bụi bặm trên đất bay khắp nơi.
"Các ngươi. . ."
Tô Đình khẽ cau mày: "Đây là làm gì?"
Năm con tiểu quái đứng ở giữa đường, dồn dập làm lễ.
Con chuột kia vẫn đứt đuôi như trước, chỉ là ánh mắt càng linh động.
Con nhím kia đứt gai gãy răng, nhìn có vẻ chênh lệch, lúc này gai nhọn còn chưa mọc dài, chỉ là cũng có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Đuôi của con rắn kia ngược lại đã dài ra một chút, nhưng còn chưa dài như trước, so với lần đầu gặp thì vẫn ngắn hơn một đoạn.
Con chồn khập khễnh, nhưng thương thế cơ bản đã khôi phục.
Ngược lại con hồ ly kia lúc đó bị đứt mất đuôi, lông nó dài ra bây giờ trở thành một cái đuôi ngắn như đuôi thỏ.
"Các ngươi. . . Muốn đi theo bản tọa hả?"
Tô Đình hiểu ra ý của năm con tiểu quái này, không khỏi ngẩn ra.
Trước đây hắn cũng cũng nghĩ tới sẽ mang năm con tiểu quái này đi.
Nếu là trước đây, hắn tiện tay mang đi, có lẽ chúng sẽ phản kháng.
Nhưng lần này, nể tình chúng nó vì thay mình làm việc, khi ở Tôn gia bị thiệt lớn, thương thế không nhẹ, nên hắn cũng không có ý ép buộc.
Bây giờ lại không ngờ năm con tiểu quái này lại đuổi theo, muốn đi theo chính mình.
"Năm gia hỏa. . ."
Tô Đình khẽ cau mày, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại cũng thấy thoải mái.
Năm con tiểu quái này được hắn điểm hóa, dù chưa thành tinh, nhưng cũng thông tuệ minh hơn không ít, có mấy phần trí tuệ, miễn cưỡng hiểu được suy nghĩ. . . Tuy rằng lần trước khi nghe lệnh làm việc bị thiệt lớn, nhưng khi Tô Đình tu hành thường dùng Chân khí gột rửa, chữa trị thương thế cho chúng, trong lúc vô hình cũng cho chúng nó rất nhiều chỗ tốt.
Trên thực tế, dù là lá bùa "Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật" hay Chân khí của Tô Đình, mặc dù đối với chúng nó là một ràng buộc, nhưng cũng là cơ duyên cực kỳ hiếm có.
Trí khôn của bọn chúng chưa cao, chúng nó cũng không có suy nghĩ muốn truy cầu tự do gì đó, chúng nó chỉ biết là lúc trước chúng đều phải nỗ lực để sinh tồn, vì săn mồi, cùng vì để tránh bị săn bắt mà phải không ngừng giãy dụa. Nhưng hôm nay đi theo Tô Đình, chúng nhận được chỗ tốt, trở nên cường tráng, trở nên thông minh hơn, gần như thành tinh, cũng đã không phải động vật tầm thường có thể so với, không còn nguy hiểm vì sinh tồn.
Chúng nó hiểu được chỗ tốt, nên chúng nó vẫn muốn đi theo bên người Tô Đình.
Cho dù chúng nó từng ở suýt chết vì mệnh lệnh của Tô Đình, nhưng chúng nó từ nhỏ không phải săn mồi thì chính là suýt bị bắt ăn, đã sớm quen với sinh tử.
Chúng nó chỉ biết là đi theo Tô Đình, sẽ càng an toàn, mà tương lai của bản thân cũng sẽ càng tốt hơn hiện nay.
"Muốn rời đi cùng bản tọa cũng không phải là không được." Tô Đình trầm ngâm nói ra.
Năm con tiểu quái nghe thế cùng lộ ra vẻ vui mừng, cả đám vội làm lễ, khá là chỉnh tề.
Dù còn chưa thành tinh, nhưng cũng đã đến mức độ hầu như thành tinh. . . Không nói chuyện khác, riêng phần trí tuệ này, riêng phần lễ nghi này, ở trong mắt người thường thì nhất định đã thành tinh.
"Các người đừng cao hứng quá sớm."
Tô Đình nói rằng: "Bản tọa muốn đi xa ngàn dặm, mà ngàn dặm đường này đều đi trên đại đạo đường hoàng, đi vào nhân gian phố xá sầm uất, năm tiểu quái các ngươi cũng không thể theo đuôi ở phía sau, có thể lên xe ngựa hay không vẫn còn chưa biết, chỉ tính việc năm con tiểu quái các ngươi này đi theo sau xe của bản tọa, đi trên đại đạo bằng phẳng này chính là không thích hợp."
Năm con tiểu quái đưa mắt nhìn nhau, cả đám đều mờ mịt.
Tô Đình hít một tiếng,
Nói: "Bản tọa cũng không thể thu các ngươi lại để bỏ vào thùng xe, ngồi chung cùng biểu tỷ."
Năm con tiểu quái vẫn có chút mờ mịt, thậm chí có chút vô tội.
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói rằng: "Có vẻ các ngươi cũng không tự mình biết mình, các ngươi nhìn lẫn nhau một cái, xem xem các ngươi có hình dáng gì?"
Năm con tiểu quái lập tức đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy mình, cũng chưa phát hiện điểm gì khác thường.
Tô Đình vô cùng bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực hồ ly cùng nhím thì không sao, không quá đáng sợ, chồn cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng rắn chuột các ngươi không khỏi quá xấu, dễ dàng làm sợ người. . . Đặc biệt là nữ tử, trong lòng sợ nhất là đám rắn chuột tiểu quái các ngươi, bản tọa tuyệt đối không thể làm nữ tử bên trong xe sợ được, thế nên năm tiểu quái các ngươi phải thu xếp như thế nào, bản tọa còn phải cân nhắc."
Nói như vậy, năm quái cuối cùng đã hiểu rõ được, mỗi con đều lộ ra hoảng sợ, chỉ lo Tô Đình vứt bỏ bọn họ.
Mà hồ ly con nhím cùng chồn đều nhìn tới rắn và chuột, hình như đang cân nhắc ý kiến với Tô Đình, vứt bỏ hai đứa chúng nó, chỉ mang ba con theo.
Tô Đình cũng khá buồn phiền, cũng không thể trực tiếp cầm cái bao tải tròng lên, buộc ở bên cạnh xe ngựa, chúng nó rốt cuộc còn chưa thành tinh, chưa tu thành đạo hạnh cao thâm gì, sớm muộn cũng sẽ ngath chết. . . Khi hắn đang vô cùng phiền não, ánh mắt quét qua, bỗng nhiên nhìn thấy dây leo bên đường, hai mắt lập tức sáng lên.
Hắn đi tới, kéo xuống một sợi dây leo, vận chuyển Chân khí, lập tức quấn lên, hóa thành một cái ổ to bằng chậu rửa mặt, rồi nhìn về phía năm con tiểu quái này.
"Tạm thời oan ức một chút."
Tô Đình nói rằng: "Năm tiểu quái các ngươi hôm nay chờ trong ổ dây này, bản tọa quấn ổ dây này vào dưới đáy xe ngựa, mang theo các ngươi rời đi. . . Đợi đến buổi tối hôm nay, các ngươi tự mình chuẩn bị tổ của mình, có thể che gió chắn mưa, có thể thông khí tốt nhất, cùng đặt ở dưới đáy xe ngựa, dùng dây thừng trói chặt, như vậy bản tọamang bọn ngươi đi cũng đơn giản hơn một chút."
Năm con tiểu quái nghe vậy, vội gật đầu, vô cùng vui vẻ.
Tô Đình lại dặn dò: "Nhưng phải nhớ, tổ có thể làm ở dưới đáy xe ngựa, có người thấy cũng không sao, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện ra, đặc biệt là nữ tử trên xe kia, không thể để nàng thấy các ngươi. . . Một khi có người nhìn xuống dưới đáy xe ngựa thì phải nhanh chóng ẩn đi, có hiểu không?"
Năm con tiểu quái mơ hồ gật đầu.
Tô Đình thấy thế cũng khẽ gật đầu, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực có năm con tiểu quái đi theo, rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn một ít.
Không nói tới chuyện cái khác, nếu trên đường gặp phải lúc khốn cùng, thiếu chút tiền thì năm gia hỏa này, chính là ngân hàng di động.
"Đi đi."
Tô Đình quấn tổ bằng dây leo vào dưới đáy xe ngựa, để năm con tiểu quái chui vào, sau đó mới thở phào một hơi.
Kỳ thực, đợi khi Tô Đình đến Khảm Lăng nếu muốn dùng Ngũ Linh Bàn Vận Thuật, tự nhiên cũng có thể lại đi lùng bắt năm loại tiểu quái về điểm hóa, lại cho chúng nó uống phù nước Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật, dọa sợ một phen là có thể dùng.
Chuyện này tuy rằng hơi rườm rà một chút, nhưng cũng không thể nói là phiền phức.
Nhưng trước mắt, nếu năm con tiểu quái này nguyện đi theo hắn, hắn cũng không từ chối, ngày sau muốn vận dụng Ngũ Linh Bàn Vận Thuật, còn đỡ phải tốn công.
Hơn nữa, năm con tiểu quái này đều bởi vì hắn mà bị thương, hắn cũng có chút áy náy, bây giờ bọn nó muốn đi theo nên hắn cũng không tiện cự tuyệt.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là năm con tiểu quái này bây giờ được hắn điểm hóa, đã vô cùng thông tuệ, hi vọng ngày sau thành tinh cũng không nhỏ, thậm chí đi theo bên người Tô mỗ hắn, cũng có hi vọng thành yêu. . . Nếu cứ dễ dàng để bọn nó chạy đi như thế, không có Tô mỗ hắn giáo dục hướng thiện, ngày sau lúc chúng thành tinh hóa yêu, có thể sẽ hành hung làm ác, làm hại một phương, lúc đó không phải là mình chịu tội?
Tô Đình tự thấy mình cần có trách nhiệm, đảm bảo năm tiểu quái này không làm hại một phương, bởi vậy chỉ cần giữ chúng ở bên người, quan tâm giáo dục, cho chúng làm việc thiện tích đức, không giết không hại, không đoạt không trộm. . . Đương nhiên, chữ "Trộm" này ở trong lòng Tô Đình thuần túy vì áp vận, kì thực là dư thừa.
"Tiểu Đình, xong chưa?"
Tô Duyệt Tần đẩy rèm cửa sổ xe ngựa, nhô đầu ra nhẹ giọng nói: "Đã tìm thấy đồ vật chưa?"
Tô Đình cười nói: "Tìm được rồi."
Hắn đứng dậy, muốn đi về trước, giục ngựa tiến lên.
Nhưng đúng vào lúc này, con chuột bỗng nhiên kêu một tiếng trầm thấp.
Mà khóe miệng Tô Đình cũng nổi lên một ý cười.
"Đến rồi."