Đại phu nhân nghe được lời này, khẽ gật đầu.
Đại quản sự vẫn quỳ rạp dưới đất, tình cờ ngẩng đầu, nhìn về phía quan tài trên linh đường, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.
Ở trong mắt ông ta, gia chủ trí mưu lo xa, thủ đoạn tàn nhẫn, dù người đã già nhưng vẫn là hùng sư lúc chạng vạng, uy nghiêm hùng tráng, giống như thần linh vậy.
Ông ta cũng cho rằng ngày sau gia chủ nhất định sẽ bước lên con đường như tổ tiên, từ đó trở thành thần tiên chân chính.
Nhưng một nhân vật ở trong lòng ông ta không khác gì núi cao như vậy, lại dễ dàng ngã xuống như thế.
Ông ta không biết người thi pháp chính là Tô tiểu tử kia, hay là người coi miếu ở thần miếu, hay là vị Tần Tông chủ mà gia chủ làm cho tức giận kia. . . Nhưng cho đến nay, ông ta vẫn khó có thể tin chuyện gia chủ đã quy thiên, vẫn cảm thấy đây là một giấc mộng.
"Tô tiểu tử đâu?"
Đại phu nhân dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi.
Đại quản sự thấp giọng nói: "Có người nói hắn cho thuê cửa hàng, rồi bỏ ra giá cao mua một chiếc xe ngựa tốt nhất, chuẩn bị rời khỏi Lạc Việt quận."
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Muốn đi à?"
Đại quản sự nghe vậy, trầm ngâm nói: "Phu nhân có ý là?"
Nói xong, ông ta làm thủ thế, hỏi: "Chặn giết?"
Đại phu nhân lắc đầu nói: "Người của quan huyện Phương Khánh gần đây vẫn luôn nhìn chằm chằm Tôn phủ, cũng không thể làm bừa, đồng thời, khi còn sống lão gia hận nhất có người tự ý động thủ, đánh rắn động cỏ, chúng ta không thể động thủ."
"Vậy nên làm gì?"
"Vương gia."
Đại phu nhân lạnh lùng nói: "Vương gia đã bị chặt đứt dòng giống, cực kỳ hận tất cả những kẻ liên quan đến việc này, trước mắt Triệu Ốc đã bị xử tử, vị Vương gia chủ này cũng có tâm tư để ý tới Tô tiểu tử kia rồi. Nghĩ tới trạng thái điên cuồng hiện nay của lão ta, chắc chăn sẽ không muốn buông tha cho tỷ đệ Tô gia."
"Tiểu nhân hiểu rõ." Đại quản sự thấp giọng nói: "Tiểu nhân sẽ phái người đi đưa tin cho Vương gia chủ."
. ..
Thần miếu.
Ao nước dập dờn gợn sóng.
"Tô Đình rời đi rồi?"
Tùng lão hỏi như vậy.
Thanh Bình đứng ở phía sau, thấp giọng nói: "Đệ tử tiễn hai tỷ đệ ra bên ngoài Lạc Việt quận, rồi mới trở về."
Tùng lão gật gật đầu, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng vẫn hít một tiếng, nói: " Mảnh đất nhỏ Lạc Việt quận này chỉ có thể dưỡng một con ếch ngồi đáy giếng như lão phu, chứ không chứa được một Giao Long."
Ông chỉ vào cá chép trong ao nước kia, chậm rãi nói rằng: "Đều nói cá trong chậu có hơn ba nghìn sáu trăm con sẽ sinh ra một giao. . . Nhưng trong Lạc Việt này, cũng chỉ có chúng ta và hắn là ba con cá trong chậu thôi, nhưng hắn vẫn cứ hóa Giao Long."
Thanh Bình lặng lẽ chốc lát, nhớ tới từ khi Tô Đình tu hành tới nay, tốc độ tu hành của hắn làm người khó có thể tin, không khỏi than thở: "Tuy rằng tính tình hắn nhanh nhảu, nhưng thiên phú tuyệt đỉnh, có lẽ vốn là Giao Long, không cần hóa rồng, chỉ cần trưởng thành thì chính là Chân long."
"Có thể là vậy."
Tùng lão thở dài, chỉ lên bầu trời kia, tràn ngập cảm thán nói: "Tiềm Long ra biển. . . Chim non giương cánh."
Thanh Bình đứng ở sau lưng ông, chỉ cảm thấy thân ảnh Tùng lão tràn ngập hiu quạnh, tràn ngập tiếc nuối, giống như một khúc gỗ khô gần như mục nát, như một sư tử đã già lọm khọm.
Nhưng hắn nhớ tới Tô Đình, lại không khỏi có cảm giác hiu quạnh tương tự.
Hôm nay Tiềm Long ra biển.
Nhưng một con rồng nhỏ này vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn nhỏ, thế mà đã có thể so với hổ lang.
. ..
Huyện nha.
Hôm nay Phương Khánh thẩm tra một vụ án, kết thúc mỹ mãn, đi ra bên ngoài công đường, muốn sai người chuẩn bị ngựa để đi tiễn Tô tiên sinh.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, đã thấy sư gia vội vã chạy đến, ghé vào bên tai, nói vài câu.
Sắc mặt Phương Khánh liên tục biến đổi.
Một lúc lâu sau, mới nghe hắn ta nói: "Tô tiên sinh rời Lạc Việt quận rồi?"
Sư gia gật đầu nói: " Thanh Bình của thần miếu vừa mới tiễn hắn rời đi, nhưng người của Vương gia có lẽ đã đuổi đến."
Phương Khánh im lặng không nói gì, ngửa mặt nhìn trời, buông tiếng thở dài, nói: "Nhân gian có phúc lại không muốn hưởng,
Địa phủ không có cửa lại càng muốn xông vào."
Nói xong, hắn ta khẽ lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Viên bộ đầu có biết việc này?"
Sư gia gật đầu nói: "Bộ khoái nhìn chằm chằm vào Vương gia là thuộc hạ của Viên bộ đầu, khi Vương gia có động tĩnh, hắn đã phái hai người tới, một người báo cho ngài, một người tới báo cho Viên bộ đầu."
Phương Khánh trầm mặc chốc lát, trong mắt lấp loé không yên, hít sâu một cái, nói: "Theo ta đi tới nhà Viên Khuê một chuyến."
Sư gia nghe vậy, hơi run run, có chút không rõ, nói: "Việc này có liên quan gì với Viên bộ đầu?"
Phương Khánh chậm rãi nói rằng: "Tạm thời không có liên quan, nhưng bản quan sợ hắn ta sẽ dính líu vào chuyện này, nên hai người chúng ta mua hai bầu rượu trước, đi tìm hắn ta uống rượu."
Sư gia đối với nguyên nhân mọi chuyện chỉ biết được một chút nên cảm thấy cử động của đại nhân rất quái lạ.
Phương Khánh không giải thích nhiều, chỉ vỗ vỗ vai sư gia, nói: "Hôm nay chuốc say hắn ta, cũng chính là cứu hắn ta."
Sư gia có chút mờ mịt.
Phương Khánh chỉ buông tiếng thở dài, dẫn đầu đi trước.
Trong lòng hắn ta biết một khi Viên Khuê biết được Vương gia phái người đi chặn giết Tô Đình, dù xuất phát từ suy nghĩ gì, làm bộ đầu của Lạc Việt quận, hắn ta cũng nhất định muốn đi tới.
Nhưng bản lĩnh của Tô tiên sinh cao thâm khó dò, lần này người của Vương gia không khác nào tự tìm đường chết.
Nếu như Viên Khuê đến, thấy Tô tiên sinh thi pháp giết người, tận mắt nhìn thấy coi như chứng cứ rõ ràng, Viên Khuê lại là kẻ không tin quỷ thần, nhất định sẽ ra tay lùng bắt Tô tiên sinh.
Lấy bản lĩnh của Tô tiên sinh, tuyệt đối không phải đám thần cồn trên giang hồ chuyên khoe khoang ảo thuật kia có thể đánh đồng, sợ rằng Viên Khuê cũng không đấu lại phép thuật thần kỳ của hắn. . . Mà một khi Viên Khuê động thủ, với tính tình của Tô tiên sinh, cũng sẽ không ngồi chờ chết, càng sẽ không bởi vì Viên Khuê là bộ đầu mà tha cho hắn một con đường.
Vậy nên trong lòng Phương Khánh rõ ràng, hôm nay Viên Khuê đi thì tám thành là không về được.
Tuy rằng bây giờ Phương Khánh cùng Viên Khuê có chút suy nghĩ không hợp, nhưng dù sao hai người là cộng sự nhiều năm, cũng coi như hòa hợp, không nói tới tình như thủ túc, nhưng cũng từng là tri kỷ, dù xuất phát từ suy nghĩ gì, hắn ta đều không muốn để Viên Khuê đi chịu chết.
"Cần phải ngăn cản Viên Khuê!"
Phương Khánh hít sâu một cái, thầm nói: "Người của Vương gia muốn đi U Minh Địa phủ chơi, Tô tiên sinh không cho ta cản, nhưng Viên Khuê thì không thể tùy ý đi được."
. ..
Trên con đường phía đông cách Lạc Việt quận chừng một dặm.
Có một chiếc xe ngựa, đi dọc theo quan đạo, từ từ tiến lên.
Con ngựa này tuy rằng đã được Tô Đình dùng Chân khí điểm hóa quá, nhưng cũng vẫn không thể trở thành liệt ngựa lương câu, ngày đi ngàn dặm, lôi kéo một chiếc xe có hai người ngồi, lại có một đống hành lý, cũng rất nặng.
Con ngựa này có thể kéo một chiếc xe như thế, mà đi đường vẫn vững vàng như cũ đã không tệ rồi, không phải ngựa tồi.
"Thật chậm. . ."
Tô Đình thở dài một hơi.
Đánh xe ngựa tự nhiên không thể nhanh chóng như cưỡi khoái mã chạy nhanh được, ngoài một số tình huống đặc thù ra, ở đại đa số thời điểm đều từ từ cất bước.
Thứ nhất là ngựa kéo thùng xe, nếu chạy băng băng lâu sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi, thậm chí mệt chết giữa đường, chuyện này cũng là thông thường. Thứ hai, xe ngựa chạy quá nhanh dễ xóc nảy, người ngồi xe có say xe hay không thì chưa biết, nhưng có thể phải đối mặt với nguy hiểm bị lật xe.
Nghĩ đến biểu tỷ còn ở trên xe, bởi vậy Tô Đình điều khiển xe ngựa đi chậm rãi, như đang nhàn nhã tản bộ vậy.
Trên thực tế, xe ngựa tuy đi từ từ, nhưng so với thường nhân đi bộ thì vẫn nhanh hơn một chút, nhưng đời trước Tô Đình lái xe nhanh như gió đã quen, bây giờ tốc độ chậm khiến người ta nôn nóng.
"Hả?"
Đột nhiên, Tô Đình khẽ nhíu mày một cái.
Hắn đưa tay lôi kéo, kéo đầu ngựa, ngừng xe xuống ngựa.
Mà ở sau xe ngựa cách đó không xa, khói lửa lượn lờ.