Tô Đình lạnh nhạt liếc mắt nhìn về con đường phía sau, ở phương hướng Lạc Việt quận, nhưng lại không dừng lại, hắn vòng tới phía trước xe ngựa, nhảy lên, thấp giọng nói: "Tỷ, ta nhớ tới con đường phía trước có một chỗ ngoặt, có phải là có một con đường nhỏ, có một đám cỏ, còn có một cái ao?"
Tô Duyệt Tần nhấc màn xe lên, nhẹ giọng nói: "Là có một cái ao, trước đây chúng ta từng đi tới gần ao nước đó để hái thảo dược, làm sao vậy?"
Tô Đình cười nói: "Không có gì, con ngựa này khát nữa, trước tiên để nó uống chút nước, ăn chút cỏ xanh."
Tô Duyệt Tần nói rằng: "Cũng tốt, dù sao đường xá còn xa."
Con ngựa này có giá trị không nhỏ, mà Tô Duyệt Tần vẫn luôn tiết kiệm, cũng thực sự rất để ý, hơn nữa đây là ngựa mà mình đã mua, ngược lại cũng có ý bảo vệ tý, coi nó như bảo vật vậy.
Đường xá còn xa, con ngựa này kéo cả một chiếc xe, đúng là cần ăn uống no đủ.
Muốn con ngựa kéo xe, lại không muốn cho con ngựa ăn cỏ, động tác này thực sự không thể làm.
Tô Đình điều khiển xe ngựa bằng tốc độ rất nhanh, chạy gần nửa dặm mới thấy lối rẽ, hắn không đi dọc theo quan đạo, trái lại quẹo vào lối rẽ.
"Vốn tưởng rằng không đến, có thể để ta ung dung lên đường, đi tới Khảm Lăng."
Tô Đình nhếch miệng hiện ra ý cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiếc là không làm gì được, còn tưởng là thật sự có kẻ đi tìm cái chết trước."
. ..
Đám cỏ cách cũng không xa, quẹo vào đường nhỏ đi thêm mấy chục bước là đến.
"Tiểu Đình, sao đệ đánh xe nhanh thế?"
"Không có gì, chỉ muốn thử xem con ngựa này có bao nhiêu khí lực thôi."
Tô Đình đáp một tiếng, xuống xe ngựa, dắt ngựa tới sát ao nước, để nó uống nước ăn cỏ.
Mà Tô Duyệt Tần cũng xuống xe, nhìn con ngựa uống nước, nhìn cỏ xanh ao nước này, trên mặt lộ ra nụ cười, giống như có chút vui mừng.
Tô Đình cũng biết những năm gần đây biểu tỷ vì chăm sóc hắn mà mỗi ngày đều phải làm việc tính toán củi gạo dầu muối, mấy năm qua đều không bước ra khỏi Lạc Việt quận nửa bước, chưa từng có thời gian thanh nhàn ngắm cảnh.
Mà nơi này, tỷ đệ hai người cũng đã rất nhiều năm không tới rồi.
Tô Đình thấy nàng vui vẻ như thế, trong lòng cũng vui mừng, nhất thời có chút không đành lòng phá vỡ tâm tình của biểu tỷ, nhưng đúng lúc này, bên tai hắn
hơi động, nghe thấy một chút động tĩnh.
"Tỷ, chờ một lúc có mấy việc nhỏ, không cần lo lắng."
"Có chuyện gì sao?"
"Chỉ là việc nhỏ thôi."
Tô Đình nhìn biểu tỷ, mỉm cười nói: "Tỷ phải tin tưởng ta, không nên kinh hoảng, không cần phải sợ hãi."
Tô Duyệt Tần có chút ngạc nhiên, nhưng trong mắt cũng dần dần hiện ra vẻ sầu lo, không biết rốt cuộc Tô Đình nói lời này là có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì cũng không quan trọng."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, hơi mỉm cười nói: "Quan trọng là tỷ phải tin tưởng bản lĩnh của ta, dù hôm nay có chuyện gì ta cũng có thể giải quyết được. . . Nguyên nhân chính là vì có bản lĩnh này, nên Tùng lão ở thần miếu mới coi trọng ta, Phương huyện lệnh của Lạc Việt quận mới kính nể ta."
Dừng một chút, hắn nghiêng đầu nói: "Ta biết gần đây trong lòng tỷ tràn đầy nghi hoặc, nhưng không chủ động hỏi dò, là đang chờ ta mở miệng, hôm nay ta sẽ để tỷ tận mắt nhìn thấy."
Tô Duyệt Tần ngẩn người, giống như còn chưa hoàn hồn lại.
Những ngày qua, trong lòng nàng đúng là có nghi hoặc, nhưng Tô Đình không nói ra, nàng cũng không hỏi.
Nghi hoặc trong lòng vẫn còn, hôm nay Tô Đình sẽ giải đáp cho nàng?
"Chờ xem."
Tô Đình nở nụ cười.
Hắn vốn định trực tiếp chờ người đến, giải quyết ngay trước mặt biểu tỷ, mở ra tất cả.
Nhưng hắn lại cân nhắc tới chuyện khi đối phương đến, biểu tỷ nhất định sẽ lo lắng sợ hãi, nên mới nói lời nói này, để biểu tỷ yên tâm hơn một ít.
Hơn nữa, chờ lát nữa ra tay, nhất định sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến biểu tỷ chấn động.
Mà hiện tại hắn rào trước một phen, xây dựng tâm lý, trước tiên trong lòng có chút suy đoán, trong lòng có chuẩn bị, chờ một lúc cũng không đến nỗi kinh hãi.
Tô Đình thầm nói: " Tô mỗ ta đã ra tay, không nói tới quỷ khóc thần gào, nhưng cũng có động tĩnh mạnh, trước hết vẫn nên để biểu tỷ chuẩn bị tâm lý, tránh làm nàng sợ.
"
. ..
Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, có vẻ vô cùng nhiều, dường như nhân số không ít.
Nhưng cẩn thận nghe thì thấy kì thực số lượng người không nhiều, chỉ là bởi vì người đến đi khá nhanh, một bước vừa bước xuống truyền ra tiếng bước chân, một bước khác lại hạ xuống, âm thanh lại truyền tới, cho nên mới có vẻ liên tiếp không ngừng, khá là dày đặc.
"Đây chính là khinh công của người tập võ?"
Tô Đình thầm nói: "Mấy người này có võ nghệ cũng không thấp. . ."
Ngoài ra, hắn còn nghe được một tiếng bước chân có vẻ vô cùng quái lạ, không giống tiếng bước chân của người.
Tô Đình đã có một con ngựa, nên nghe được đây là tiếng vó ngựa.
Hắn cười đắc ý, nhìn về phía Tô Duyệt Tần đang lộ ra vẻ quái lạ, cười nói: "Tỷ, ngươi lên xe trước đi, ở bên trong nhìn."
Tô Duyệt Tần do dự nói: "Tiểu Đình. . ."
Tô Đình cười nói: "Nghe ta."
Tô Duyệt Tần gật gật đầu, nhảy lên xe ngựa.
Tô Đình dắt ngựa, rời đi bên cạnh ao nước, buộc dây ngựa vào một cây bên cạnh, tránh một lúc nữa con ngựa chấn kinh mà bỏ chạy.
Hắn làm xong những chuyện này, lại dặn biểu tỷ cứ an tâm, sau đó mới chậm rãi đi trở về bên cạnh cái ao, lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, từ xa đến gần.
Nghe âm thanh này, dường như đã đến khúc quanh ngã ba.
Một chỗ ngoặt, đi thêm mấy chục bước là đến cái ao này.
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đợi người đến.
Nhưng tiếng bước chân, tiếng vó ngựa tưởng gần mà xa. . . Dường vọt thẳng quá ngã ba này, trực tiếp chạy dọc theo quan đạo, tiến về phía trước.
Tô Đình sửng sốt một chút.
Gió nhẹ thổi.
Cỏ xanh khẽ nghiêng, ao nước nổi lên gợn sóng.
Gió này dường như hơi lạnh.
Tô Đình bỗng nhiên có cảm giác cô độc hiu quạnh.
"Đậu xanh!"
"Ngớ ngẩn!"
"Cả đám không biết nhìn dấu chân ngựa và vết bánh xe sao?"
"Không có một chút thường thức nào, còn đuổi cái gì mà đuổi?"
Tô Đình tức giận mắng một tiếng, yên tĩnh lại cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Nếu như người đuổi theo đi lầm đường, đuổi về nơi khác, vậy cũng coi như vận mệnh của bọn hắn.
Nhưng bọn hắn chạy tới con đường phía trước, không tìm được chính mình, sớm muộn cũng sẽ vòng trở lại, mà Tô Đình cũng muốn chạy về phía trước, cuối cùng cũng sẽ gặp gỡ.
Nếu không tránh được, như vậy, so với để đến phía trước mới gặp còn không bằng ở nơi này, hắn chuẩn bị kỹ càng, xử lý thỏa đáng mọi chuyện, tiễn người tới xuống U Minh Địa phủ.
Tô Đình khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, hắn khẽ nhếch hai chân, hít sâu một hơi, tụ tập Chân khí ở cổ họng, đột nhiên hét dài một tiếng.
"Tô tiểu gia ở chỗ này a. . ."
Hắn hét dài một hơi, âm thanh truyền ra.
Chờ một tiếng hét truyền ra, hắn mới thu Chân khí.
Nhìn dáng vẻ hắn chưa đã thèm, nếu không phải vận dụng Chân khí vào cổ họng cần cẩn thận, chỉ sợ câu tiếp theo hắn đã hô một tiếng mau tới đánh ta rồi.
Hắn hô một tiếng này, bên kia ngược lại cũng nghe thấy, lúc này tiếng bước chân thay đổi hướng lại đây, từ xa đến gần.
Tô Đình đứng ở bên cạnh cái ao, nhìn đến đường nhỏ.
Đợi đến khi bước chân tới gần, nhìn thấy bóng người.
Lúc này vẻ mặt Tô Đình rất chấn động, tinh thần phấn chấn, thầm nghĩ trong lòng: "Tô mỗ nhân tu hành tới nay, xưa nay đều âm thầm hại người, lén ra tay, giờ khắc này lại có cơ hội chính diện xuất thủ, cuối cùng cũng coi như đợi được!"