Trong Thủ Chính Đạo Môn.
Chưởng giáo nhìn xem tin tức truyền đến, vẻ mặt âm tình bất định, không ngừng biến hóa.
Ty Thiên Giám chính là tổ chức quan trọng Thủ Chính Đạo Môn rót vào triều đình Đại Chu, quản lý trật tự người tu hành trong cảnh nội Đại Chu.
Trước đây không lâu, nhân gian chiến loạn, lại có phản thần lập quốc, tự xưng tân triều, đồng thời có người tu hành tụ tập thành Huyền Thiên bộ, gần như trở thành đại họa đối với Ty Thiên Giám.
Mà ngày hôm trước, Huyền Thiên bộ dốc toàn bộ lực lượng, lại mất tích ở Hưng Hồng trấn.
Quốc sư dẫn đầu đông đảo Chân Nhân Dương Thần của Ty Thiên Giám chạy tới, vốn muốn vây giết người của Huyền Thiên bộ, nhưng cuối cùng cũng mất tích ở Hưng Hồng trấn.
"Đạo hạnh của sư đệ đã tới tầng chín, xuất thân từ Thủ Chính Đạo Môn, trên thế gian có bao nhiêu người có thể đè ép được hắn? Huống chi lần này sư đệ đi, không phải lẻ loi một mình, mà là mang theo đông đảo Chân Nhân Dương Thần của Ty Thiên Giám cùng tiến về, đã xảy ra chuyện gì?"
Thủ Chính chưởng giáo ngồi trên ghế cao, không khỏi chuyển động suy nghĩ, suy tư hồi lâu.
"Chẳng lẽ là Hưng Hồng trấn có bí địa gì? Huyền Thiên bộ dốc toàn bộ lực lượng, Ty Thiên Giám cũng đi về đó, đều đặt chân vào bên trong?"
"Hay là bị người trấn áp ở Hưng Hồng trấn?"
"Nhưng người nào có năng lực lớn như thế, trấn áp được cả Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ?"
"Trừ phi đối phương cũng là một đại tông phái, có lực lượng cả đám người, nhưng thật sự có đại trận thế như vậy, khó tránh khỏi sẽ tử thương, mà hiện nay trong Ty Thiên Giám, cũng không có bất kỳ một vị Chân Nhân Dương Thần nào vẫn lạc."
"Dựa theo việc này thì hoặc là Hưng Hồng trấn có bí địa, hoặc là một vị cao nhân."
"Nếu là bí địa, vậy đây là đầm rồng hang hổ như thế nào lại có thể vây khốn người tu hành của cả Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ?"
"Hưng Hồng trấn vốn có bách tính ở lại, chưa hẳn thực sự là bí địa."
"Nếu là cao nhân. . . Trận thế như vậy, sợ là tiên thần xuất thủ?"
Trong lòng Thủ Chính chưởng giáo suy tư như vậy, trong đầu không khỏi nghĩ tới một người.
Đó là một thiếu niên, tuy không phải tiên thần, lại có bản lĩnh hơn xa Bán Tiên ở nhân gian.
Nhưng thiếu niên kia mất tích đã lâu.
——
Nguyên Phong Sơn.
"Hưng Hồng trấn có dị động?"
"Huyền Thiên bộ có một vị Hỏa Sơn Lệnh, sau đó Ty Thiên Giám có một vị đạo nhân, rồi Nam Sơn tự có một tăng nhân, đều biến mất ở Hưng Hồng trấn."
"Sau đó Huyền Thiên bộ lại có một vị cao nhân tiến về cũng mất tích không thấy, Ty Thiên Giám lại có Trung Quan Chính, Nam Sơn tự có một vị lão tăng, lần lượt tiến về dò xét, cũng đều biến mất không thấy gì nữa."
"Cuối cùng Huyền Thiên bộ dốc toàn bộ lực lượng."
"Sau đó không lâu quốc sư Đại Chu dẫn đầu đông đảo Chân Nhân Dương Thần của Ty Thiên Giám tiến về Hưng Hồng trấn."
"Bây giờ người tu hành tám bộ của Huyền Thiên bộ, cùng rất nhiều Chân Nhân Dương Thần của Ty Thiên Giám đều biến mất không thấy gì nữa, không có tin tức."
"Nhưng là. . ."
Trưởng lão kia hơi chần chờ.
Nguyên Phong Sơn chưởng giáo cau mày nói: "Nhưng cái gì?"
Trưởng lão kia thấp giọng nói: "Có vị sư đệ tiến đến thăm dò qua, Hưng Hồng trấn đã hóa thành một khu rừng, có thể Huyền Thiên bộ cùng Ty Thiên Giám đều bị vây ở bên trong. . . Nhưng trường hợp như vậy, thủ pháp vây khốn này, có thể nói là cực giống Thanh Đế Phong Ma Trận của bản môn."
Nguyên Phong Sơn chưởng giáo lập tức đứng dậy, thần sắc có khác, cảm thấy kinh hỉ, nhưng cũng kinh dị.
Thanh Đế Phong Ma Trận,
Là Nguyên Phong Sơn bí truyền.
Triển khai phép thuật này, chắc là nhân vật của Nguyên Phong Sơn.
Mà người của Nguyên Phong Sơn có thể thi triển Thanh Đế Phong Ma Trận cũng chỉ có tầm mười người, mà có thể bao trùm một tòa thành trấn, số lượng không tới năm người. . . Mà mấy vị trưởng lão này, chưởng giáo đều biết hiểu hắn hành tung vị trí.
Ở bên ngoài trưởng lão có thể thi triển Thanh Đế Phong Ma Trận, mà hắn lại có trình độ cao, có thể vây khốn cả Huyền Thiên bộ cùng Ty Thiên Giám, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
"Mất tích nhiều ngày, cuối cùng đã có tin tức."
Nguyên Phong Sơn chưởng giáo thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại có chút phức tạp khó tả.
Tô Đình đến nay không đưa tin cho Nguyên Phong Sơn, hẳn là cho rằng tiên thần phục sát hắn cũng có khả năng xuất từ Nguyên Phong Sơn?
Đã lâu không thấy tung tích của hắn, lại không về núi, cũng không liên hệ, hẳn là có dị tâm?
Trong thoáng chốc có vô số suy nghĩ lướt qua.
Lệnh bài của chưởng giáo Nguyên Phong Sơn lại sáng lên.
Đó là tin tức đến từ Tô Đình.
Chưởng giáo thấy thế, hơi trầm mặc, sau đó ấn mở tin tức.
"Tô Đình may mắn còn sống, sau bảy ngày về núi."
——
Trong Nguyên Phong Sơn.
Trong động phủ của Tô Đình.
Hồng Y đã thành thần linh, nhất cử nhất động của nàng tự nhiên mà thành.
Mà Tô Đình nuôi dưỡng đám tinh quái yêu vật không khỏi đều cảm thấy áp bách nặng nề, vạn phần kính sợ.
Nhưng vị thần linh làm cho người kính sợ này lại đang quét dọn trong ngoài động phủ.
"Khuê nữ. . ."
Tín Thiên Ông vội vàng đến, giống như muốn nói điều gì.
Nhưng Hồng Y giống như như cảm nhận được cái gì, cong ngón búng ra, lập tức có một tia sáng hiện lên, hóa thành một hang chữ.
"Bình yên vô sự, bảy ngày sau sẽ trở về."
Đây là khí tức của Tô Đình.
Hồng Y ngơ ngác một chút, sắc mặt vốn lạnh lùng lại dần nhu hòa đi, nhếch miệng hiện ra ý cười.
Tín Thiên Ông ngây ngốc một chút, chợt giận dữ, nói: "Báo bình an cũng không báo cho ta, huynh đệ này không làm được nữa!"
Hồng Y lập tức thu lại sắc mặt nhu hòa , lạnh lùng nhìn sang.
Khí thế của Tín Thiên Ông lập tức yếu đi hai phần, lắp bắp nói: "Theo đạo lý thì ta là huynh trưởng của hắn, hắn nên báo bình an cho ta, nhưng hắn lại báo bình an cho chất nữ là con, nhưng không báo cho ta một tiếng. . . Chuyện này chính là không hợp tình lý."
——
Trong Hoán Hoa Các.
Tiểu tinh linh vừa tu hành xong, đang ghé vào trên bàn.
"Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?"
Đôi cánh mỏng của tiểu nha đầu này ủ rũ dựa vào trên mặt bàn, thân thể nho nhỏ của nàng dường như mềm nhũn bất lực, tràn đầy vẻ chán nản.
Nhưng đúng vào lúc này, một điểm sang kia bắn tới.
"Thức tỉnh chưa lâu, đạo hạnh vừa khôi phục, đã không còn đáng ngại, sau mười ngày sẽ đến Hoán Hoa Các gặp nhau, chớ buồn."
Một câu nói kia không có kí tên, không đầu không đuôi.
Nhưng sao tiểu tinh linh có thể không nhận ra khí tức của Tô Đình được.
Đôi cánh sau lưng nàng lập tức rung lên một cái, toàn bộ thân thể cũng bay lên, nhảy cẫng hoan hô.
Nàng bay vòng quanh nơi này bay mười mấy vòng, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông, vui vẻ đến cực điểm.
Nhưng sau một lúc lâu, dường như nàng nhớ tới cái gì, cả giận nói: "Truyền tin tức đến cũng không báo địa phương, đáng ghét! Còn chớ buồn rắm chó gì, ai lo lắng cho ngươi rồi? Không biết xấu hổ!"
Nàng lầu bầu một tiếng như vậy, lại nhớ tới biểu tỷ Tô Duyệt Tần còn chưa biết được tin, thế là lập tức giương cánh bay về phía tiểu viện của Tô Duyệt Tần.
Vừa mới ra khỏi phòng, đã gặp Các chủ Hoán Hoa Các đời này.
"Hôm nay làm sao mà cao hứng thế?"
Các chủ Hoán Hoa Các lộ ra vẻ mặt khác thường, thời gian gần đây, tiểu tinh linh luôn ủ rũ chán nản, hôm nay lại vui sướng như thế, không khỏi hỏi một tiếng.
Tiểu tinh linh lập tức muốn đáp lại, nhưng lại nhớ tới Tô Đình ở hư không hai giới bị tiên thần phục sát, đến nay không biết là vị tiên thần nào. . . Thật sự muốn nói ra thì Hoán Hoa Các cũng không thiếu Tiên gia, bây giờ Hoán Hoa Các đối với Tô Đình, cũng có hai thái cực.
Một phe là cho rằng Tô Đình về tình có thể hiểu, một phe lại cho rằng Tô Đình tội ác tày trời.
Chưa hẳn đã không phải là Hoán Hoa Các.
"Không có việc gì, không có việc gì."
Tiểu tinh linh trả lời như vậy, sau đó bay về phía viện của Tô Duyệt Tần.
Chỉ có Các chủ Hoán Hoa Các cảm thấy kinh ngạc.
"Chắc là có tin tức của Tô Đình."
Lúc này, giọng nói của Lục Du Sương bình tĩnh truyền đến, nói: "Nàng vì Tô Đình mất tích mà thất hồn lạc phách, cũng chỉ có Tô Đình mới có thể để nàng khôi phục lại. . ."
Các chủ Hoán Hoa Các có vẻ hơi kinh ngạc, nói: "Tô Thần Quân có tin tức? Khi nãy làm sao nàng không muốn nói rõ? Đây lại không phải chuyện gì xấu. . . Chẳng lẽ. . ."
Các chủ Hoán Hoa Các rốt cục tỉnh ngộ lại, ánh mắt phức tạp.
Lục Du Sương nói ra: "Trong Hoán Hoa Các, có hai nhóm người có hai loại ý kiến đối với Tô Đình. . . Tiên thần của Hoán Hoa Các ở trên trời chưa hẳn đã không có hai loại khác nhau, chỉ sợ tiểu nha đầu này suy nghĩ cho Tô Đình, sợ Hoán Hoa Các tiết lộ hành tung của hắn."
Hoán Hoa Các chủ đột nhiên hỏi: "Ngài cũng cảm thấy có thể là tiên thần của Hoán Hoa Các ta xuất thủ?"
Lục Du Sương khẽ lắc đầu, nói ra: "Không tìm ra hung phạm, chư thiên tiên thần đều có hiềm nghi."
Sau khi nói xong, Lục Du Sương lại nói: "Ngươi điều tra một chút, gần đây Trung Thổ có dị động gì."
Các chủ Hoán Hoa Các xưng vâng, lại suy tư nói: "Nghe nói triều đình nhân gian có biến hóa, không biết Tô Đình có liên lụy tới hay không?"
Lục Du Sương bình tĩnh nói: "Đây cũng là một chuyện khác."
——
Trên Hưng Hồng trấn.
Chớp mắt đã qua sáu ngày.
Các đại tiên tông đều có người đến đây dò xét.
Thế nhưng dám can đảm đặt chân vào Thanh Đế Phong Ma Trận, căn bản đều sẽ bị Tô Đình cướp sạch một lần.
Nơi đây vẫn là nơi có vào mà không có ra!
Nhưng phong tỏa hành tung đã mất đi tác dụng.
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ không ít người có thể đoán được là Tô Đình.
"Vài ngày trước ta còn lộ cái mặt, một người ở xa sợ quá chạy mất, xem như thả đi một người sống, hiện tại danh tiếng của Tô Thần Quân chắc đã truyền ra ngoài."
Tô Đình lầu bầu nói: "Nhưng đã đến ngày thứ sáu rồi làm sao vẫn chưa có người nào tới giết ta?"