Trong Thanh Đế Phong Ma Trận.
Dưới đại thụ.
Tô Đình đang nói chuyện cùng quốc sư.
Nhưng mới nói được một nửa.
Đột nhiên có một tia hàn ý không biết từ đâu mà lên, đâm tới hậu tâm Tô Đình.
Vô hình vô sắc, lăng lệ hết sức.
Kiếm ý!
——
Quốc sư biến sắc.
Nhưng ông ta căn bản không kịp xuất thủ!
Một kiếm này vô thanh vô tức, lại cực kỳ nhanh chóng!
Người xuất thủ có đạo hạnh cực cao, không thua gì đương triều quốc sư là ông ta!
Ông ta không kịp phản ứng, vô số suy nghĩ chợt lóe lên rồi lập tức chìm xuống dưới.
——
Thình thịch!
Tô Đình kêu lên một tiếng đau đớn, xông về phía trước nửa bước, khóe miệng tràn ra tơ máu.
Nhưng trong mắt của hắn lại tràn đầy vui mừng, điể chỉ một về sau!
Tiếng vang ầm ầm!
Một trong Ngũ Hành tiên thuật- Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ!
Một chỉ này điểm tới, pháp lực cô đọng của Tô Đình phá không bắn tới!
Dây leo cự mộc phía sau ầm ầm vỡ vụn, căn bản là không thể chống cự!
Nhưng khí tức sau lưng đã biến mất.
Một chỉ này thanh thế to lớn, nhưng vẫn thất bại.
——
"Tiên gia?"
Sắc mặt quốc sư liên tục thay đổi thay đổi.
Ông ta tự nhận nếu phải chịu một chỉ này của Tô Đình thì cũng khó chạy thoát.
Nhưng luồng khí tức khi nãy lại tránh được, giờ phút này cũng không phát hiện được vị trí.
Người này có bản lĩnh còn cao hơn ông ta, ông ta chính là đệ tử Thủ Chính Đạo Môn, sở học là vô thượng chân truyền, thế mà vẫn kém xa người này.
Đây có lẽ thật sự là Tiên gia xuất thủ!
"Thi Giải Tiên."
Tô Đình lau đi tơ máu ở khóe miệng, xoay người sang chỗ khác.
Lúc này quốc sư mới thấy rõ, phía sau Tô Đình lại bất ngờ có một khối thiết giáp, tỏa ra kim quang, giống như hộ tâm kính vậy, bảo vệ nơi hậu tâm.
Thiên nhãn trên trán Tô Đình mở ra, liếc nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Có thể xuyên qua thần giáp, làm Tô mỗ bị thương, chính là quốc sư Đại Chu cũng không làm được, ngươi không phải Bán Tiên tầng chín, mà là hạng người đã đắc đạo thành tiên."
"Nhưng khí tức của ngươi âm lãnh, không có khí chất Tiên gia phiêu miểu thoát trần, lại có quỷ khí um tùm, dạng khí tức này, Tô mỗ từng cảm thụ được trên người tổ sư Lý Tầm Cơ của Thiên Cơ Môn, mà hắn là Thi Giải Tiên sau khi chết."
"Tôn giá cũng là Thi Giải Tiên gia!"
Nói đến đây, đã thấy Tô Đình nhếch miệng hiện lên ý cười lạnh, nói ra: "Thi Giải Tiên cũng là tiên, đạo hạnh của Tô mỗ không đủ, cho nên ngươi tới giết ta sao?"
Phía trước vẫn yên tĩnh, không có đáp lại.
Tô Đình dùng thiên nhãn liếc nhìn các phương, vẻ mặt băng hàn, trong miệng nói ra: "Tôn giá vô thanh vô tức, chui vào Thanh Đế Phong Ma Trận, mà lừa gạt được Tô mỗ, mà một kiếm khi nãy kia cũng thật sự là vô thanh vô tức, trình độ cực cao, thật sự là thiện về ám sát... Chỉ là ngươi chém ra một kiếm kia rồi, thì sẽ trốn không thoát."
Hắn đưa tay nhấn một cái, cự mộc dây leo vừa mới bị Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ của hắn bắn vỡ vụn lại lóe ra vô tận sinh cơ, lại lần nữa sinh trưởng, khôi phục đến tình trạng viên mãn.
Thanh Đế Phong Ma Trận!
Vốn là khốn trận!
Có vào mà không có ra!
"Tới rồi thì cũng không cần đi nữa."
Một khối thần giáp phía sau Tô Đình dần lan tràn toàn thân, kim quang nở rộ, thần uy hạo đãng.
Quốc sư không khỏi nín hơi, trong lòng hơi rung động, thầm nghĩ: "Nghe đồn hắn từng trảm thần, nhưng cũng là vì Võ Đạo Chân Thần cho mượn thần lực, bây giờ còn có ai có thể cho hắn mượn lực? Hắn muốn dựa vào sức một mình, ở đây trảm tiên hay sao?"
Dù sau khi chết thành Thi Giải Tiên, chính là hàng ngũ thấp nhất trong Tiên Đạo, nhưng dù sao vẫn là tiên gia đắc đạo, không phải người tu hành trong phàm trần tục thế có thể so sánh, ngay cả ông ta là Bán Tiên tầng chín cũng không bằng đối phương.
Nhưng nghe ngữ khí lúc này của Tô Đình, đúng là đã vây khốn đối phương, cũng muốn chém giết đối phương ở nơi này?
"Thi Giải Tiên, đúng là bất phàm."
Trên tay phải của Tô Đình lập tức xuất hiện sáu cái vòng tròn đến, năm ngón đều có một cái, cổ tay cũng có một cái, khí tức liên kết, hỗ trợ lẫn nhau.
Mắt dọc trên trán bắn ra thần quang rạng rỡ, liếc nhìn xung quanh.
"Tô mỗ có danh xưng vô địch thế gian, nhưng cũng chỉ là xưng hùng trên thế gian."
"Thi Giải Tiên đã xem như thoát khỏi nhân gian."
"Tính toán cẩn thận thì khi Tô mỗ ở Bắc Vực luôn rất hăng hái, liên tục trảm Ma Quân, bản lĩnh bọn hăn thi triển ra ước chừng cũng tương đương với cấp độ Thi Giải Tiên."
"Tôn giá tự nhận có bản lĩnh siêu thoát nhân thế, không thua gì Tô mỗ, cho nên đến đây ám sát, dù không thành công, cũng có nắm chắc có thể toàn thân trở ra?"
Tô Đình dùng thiên nhãn liếc nhìn các phương, trong miệng chầm chậm nói.
Mà trong chỗ tối vẫn không tiếng đáp lại.
Quốc sư chau mày, thả ra Dương Thần, tra xét rõ ràng, cũng không phát giác được đầu mối gì.
Những người khác ở trong trận không khỏi cảm thấy cực kì ngưng trọng, lại có vài phần sầu lo, rất sợ Tô Đình nghênh chiến Tiên gia, tác động đến đám người.
"Tiền bối không muốn thử, cho dù ngươi tinh thông pháp môn ẩn nấp, cũng không được trốn được lâu."
Tô Đình nói ra: "Thanh Đế Phong Ma Trận chính là bản lĩnh mà Thanh Đế đắc ý, Tô mỗ thi triển đi ra, bây giờ có ý thao túng cũng đủ để vây khốn Thi Giải Tiên... Nếu ngươi là Chân Tiên, tự nhiên có thể tiện tay phá vỡ, nhưng muốn vô thanh vô tức trốn ra ngoài cũng khó."
Trong chỗ tối vẫn không có tiếng đáp lại.
Bầu không khí yên lặng đến mức cho người ta không thở nổi.
Ngay khi quốc sư muốn mở miệng.
Lại nghe được một tiếng nói già nua, thở dài một tiếng, nói ra: "Chỉ là một hậu bối tầng tám, làm sao còn khó chơi hơn cả Bán Tiên của Thủ Chính Đạo Môn thế?"
Tiếng nói kia từ các phương vang lên.
Chỉ có một tiếng, lại như cùng vang lên ở bốn phương tám hướng.
Không nghe ra vị trí đầu nguồn, dường như đầu nguồn ở khắp mọi nơi, thế nhưng tiếng nói cũng chỉ có một.
"Bởi vì là ta."
Tô Đình nhếch miệng hiện ra ý cười, đáp như vậy.
Vẻ mặt quốc sư nghiêm túc, không đáp lời.
Giọng nói già nua kia lại chậm rãi mở miệng.
"Nghe nói Tô Thần Quân vô địch nhân gian, cho nên lão phu đến đây thăm dò một phen."
Thi Giải Tiên chầm chậm nói ra: "Căn cứ vào sự tích trong quá khứ của ngươi có thể suy đoán ra, ngươi hơn xa Bán Tiên, lại không đến cấp độ Tiên gia đắc đạo, tính ra cũng tương đương như Thi Giải Tiên... Nhưng bản lĩnh của Thi Giải Tiên cũng chia cao thấp, lão phu tự nhận xem như gần đạt tới hoàn cảnh Thái Ất Tiên gia, cho nên không sợ hãi."
Tô Đình cười nói: "Đã nhìn ra, nhưng ngài không sợ hãi, dường như cũng không giúp ngài chạy đi."
Thi Giải Tiên cười nói: "Ngươi bày trận pháp này đúng là huyền diệu, lão phu dù là Tiên gia, cũng không thể rời đi, nhưng ngươi vây được lão phu, lại không thể tổn thương tới lão phu, dù sao đạo hạnh của ngươi quá thấp, bản lĩnh đấu pháp lại cao, cuối cùng cũng bị đạo hạnh giới hạn."
Tô Đình nói ra: "Tuy đạo hạnh ta thấp, nhưng đã từng trảm thần!"
Thi Giải Tiên cười nhạo một tiếng, đáp: "Chẳng qua chỉ mượn lực thôi."
Tô Đình cười nói: "Hôm nay ta không mượn lực, cũng sẽ trảm tiên!"
Thi Giải Tiên Đạo: "Ngươi quả thực tự đại, giờ phút này ngay cả lão phu ở chỗ nào, ngươi cũng không biết được, ngươi muốn chém giết lão phu như thế nào? Tô Đình, dù ngươi có danh xưng vô địch nhân gian, cũng coi như danh phù kỳ thực, nhưng vô địch nhân gian cũng chỉ là vô địch nhân gian, giới hạn với trong thế tục phàm trần... Nhưng lão phu thân ở nhân gian, mà cảnh giới đã không ở nhân gian."
"Cực hạn với nhân gian?"
Tô Đình thở sâu, nói ra: "Đó là trước kia!"
Thiên nhãn của hắn tỏa ra quang mang bỗng nhiên dừng ở một chỗ.
Hắn phóng ra một bước, khí thế lập tức cuồn cuộn, như giang hà mãnh liệt!
Khí thế của hắn như vỡ đê bình thường, xông phá một tầng giới hạn!
Tầng chín! Chín tầng lâu!
Nhân gian chí cao, tuyệt đỉnh chi tư!