Trong Thanh Đế Phong Ma Trận.
Vẻ mặt Tô Đình bình thản, chầm chậm nói ra.
Nhưng rơi vào trong tai quốc sư, lại khiến trong lòng ông ta chấn động, sắc mặt cũng biến thành càng thêm ngưng trọng.
Sau khi Tô Đình nói xong, lại thu một luồng khí tức u ám kia vào.
"Tô Thần Quân đang hoài nghi, vị tiên thần phục sát ngươi giữa hai giới chính là người của Thủ Chính Đạo Môn ta?" Sắc mặt quốc sư cực kỳ khó coi.
"Bản thần quân không nói như vậy." Tô Đình cười một tiếng, nói: "Nhưng vị tiên thần xuất thủ kia có bản lĩnh bất phàm, so với ta suy nghĩ còn cao hơn một chút, rất nhiều thần linh có Thần vị hơi thấp cũng không có dạng bản lĩnh này. . . Tô mỗ nhân tự biết ta có bản lĩnh trảm thần, trên trời dưới đất sẽ không thiếu nhân vật cố ý tru sát Tô mỗ, chỉ là bên trong có người của Thủ Chính Đạo Môn hay không cũng khó nói."
"Thần Quân ăn nói cẩn thận!" Quốc sư trầm giọng nói.
"Tô mỗ tất nhiên luôn ăn nói cẩn thận, chỉ phỏng đoán mà thôi, cũng không phải nhận định là Thủ Chính Đạo Môn các ngươi." Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Kỳ thật lần này bản thần quân cũng chỉ muốn lấy mấy vật, để thương thế nhanh chóng khôi phục, không ngờ liên lụy càng nặng. . . Nếu ngay cả quốc sư cũng tới, vậy thì cùng ở đây tu hành đi."
"Nếu bản tọa không muốn thì sao?" Quốc sư nắm chặt pháp kiếm.
"Có lẽ quốc sư cảm thấy Tô mỗ phô trương thanh thế, bản lĩnh chưa khôi phục, nhưng ngươi nhìn kỹ Huyền Thiên bộ một chút, không phải cũng đều bị ta bắt giữ rồi?" Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Quốc sư tu thành Bán Tiên, lại chưa từng xung đột cùng trưởng lão các đại tiên tông, vẫn luôn quản lý trật tự Đại Chu, áp chế người tu hành cảnh nội Đại Chu, chỉ sợ cho tới bây giờ đều chưa từng gặp được địch thủ, có phải cảm thấy nhân gian khó gặp địch thủ? Nếu ngươi nghĩ như vậy, hôm nay Tô mỗ không ngại để ngươi có thể cảm nhận một phen."
". . ."
Quốc sư trầm mặc lại, nhìn về phía đám người Huyền Thiên bộ xung quanh.
Tô Đình bình tĩnh nói: "Ngươi biết Tô mỗ vì người mà không thị sát, nể tình tính cảm trong quá khứ, ngoan ngoãn phối hợp đi, hai bên cùng khỏe, nếu không thì xé rách mặt mũi, bắt đầu đấu pháp, khó tránh khỏi sẽ tử thương. . ."
Quốc sư hơi cắn răng, nhìn hậu bối tân tú lúc trước, bây giờ đã trở thành Thần Quân cao không thể chạm, mắt lộ ra dị sắc, trầm ngưng nói: "Ngươi muốn bao lâu?"
Tô Đình đáp: "Bảy ngày!"
Quốc sư không nói gì nữa, tìm được một chỗ dưới cây, ngồi xếp bằng, từ từ tu hành.
——
Vào đêm.
Gió đêm lạnh lẽo.
Gió thổi qua ngọn cây, soàn soạt rung động.
Tô Đình chậm rãi đi ra khoit Thanh Đế Phong Ma Trận.
Ngoài trận là bóng đêm đen kịt một màu.
Bầu trời âm trầm, mây mù ngập đầu, che khuất trăng sao.
"Đã lâu không gặp, Cát Phán khỏe chứ?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, vừa cười vừa nói.
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng thở dài.
Chỉ thấy trong bóng tối chầm chậm hiện ra một thân ảnh ảm đạm, giống như hư như huyễn, quỷ khí âm trầm, lại có uy thế thần linh.
Đây là một vị lão giả, mặc bào phục màu đỏ, một tay chấp bút, một tay nâng bảo sách, vẻ mặt hết sức phức tạp.
"Lần trước ngươi chém Huyền Sách đại pháp sư, lão phu đã biết trên người ngươi mang dị bảo, uy thế vô tận, không ngờ ngươi lại thật sự chém giết một thiên thần."
Cát Phán cảm thán nói: "Càng không ngờ sau khi chém giết thiên thần mà Thiên Đế cũng miễn tội cho ngươi."
Tô Đình tự giễu nói: "Đáng tiếc ta tung hoành nhân gian, nhưng tới thiên giới thì bản lĩnh vẫn quá thấp, trong hư không giữa hai giới bị người phục sát, suýt nữa đã mất mạng."
Cát Phán liếc hắn một cái, không đáp lời.
Trên thực tế Tô Đình mất tích, Địa Phủ cũng từng điều tra về Tô Đình.
Chỉ là trên Sinh Tử Bộ không có tên của Tô Đình.
Mà mỗi thời mỗi khắc, vô số sinh linh đều có hồn về Địa phủ, nhưng cũng không tra được Tô Đình.
Hoặc là hắn đã hôi phi yên diệt, hoặc là hắn còn sống trên đời.
Căn cứ vào lời Nam Thiên thần tướng nói, Tô Đình cũng không chết đi.
Cho nên Cát Phán biết được, Tô Đình còn sống trên đời, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã gặp được Tô Đình.
"Thần Quân phúc lớn mạng lớn, sao có thể mất mạng?"
Cát Phán nói ra: "Vừa mới biết được nơi đây có hồn phách quy vong, nhưng câu hồn sứ không câu đi hồn linh, mà bị đẩy ra, lúc ấy lão phu đang suy đoán, dám can đảm can thiệp vào trật tự tam giới lục đạo, can thiệp vào sinh tử biến hóa, cũng chỉ có Tô Thần Quân ngươi mà thôi."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Chưa nói tới can thiệp,
Ban đầu bản thần quân không muốn sát sinh, chính là không muốn nhìn thấy câu hồn của Địa Phủ mà bại lộ vị trí, nhưng cục diện đã nguy cấp, khó tránh khỏi giết chóc, nên cũng tùy ý Vân Tích đạo nhân xuất thủ. .. Còn hồn linh, dù sao để câu hồn sứ của Địa Phủ đến không an tâm bằng Cát Phán."
Cát Phán dừng một chút, nói ra: "Ngươi tức giận vì chuyện ở Địa Phủ?"
Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Chuyện ở Địa Phủ, người biết được nội tình cũng không nhiều, như vậy sao Thiên Đình lại có thể lập kế hoạch, lợi dụng ta để phục sát Tô Quan Nhi?"
Cát Phán nghe vậy, nói ra: "Thiên Đình chính là vị trí chí cao trong tam giới, Địa Phủ có việc, tự nhiên phải báo lên."
Tô Đình chậm rãi nói: "Thiên Đình dựa vào chuyên này để lập kế hoạch, muốn lợi dụng ta đi dẫn dụ Tô Quan Nhi, lại để Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham chém giết Tô Quan Nhi, chỉ là không ngờ Tô Quan Nhi quá giảo hoạt, để Ma Tôn chết thay. . . Nhưng trong chuyện này Tô mỗ lại biến thành mồi nhử, thậm chí Khuê Mộc Lang vò đã mẻ không sợ sứt hạ giới giết ta, cũng có quan hệ với chuyện này, Cát Phán không muốn nói tỉ mỉ với ta một lần sao?"
Cát Phán trầm mặc một chút, nói ra: "Chuyện ở Địa Phủ là lão phu báo cho Thượng Minh Âm Thiên Tử, mà Thượng Minh Âm Thiên Tử lại báo lên Đế Quân, dù sao Địa Phủ cũng do Thiên Đình quản hạt, không có khả năng lừa gạt Đế Quân, mà lại. . ."
Tô Đình hỏi: "Mà lại cái gì?"
Cát Phán nói ra: "Mà lúc ấy Đế Quân lặng yên hạ giới, đã biết được chuyện ngươi làm ở Địa phủ, dù Địa Phủ không chủ động báo lên, Đế Quân cũng sẽ biết được một chút."
Tô Đình nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn chút, nói: "Thiên Đình lập kế hoạch, lấy ta làm mồi nhử, muốn phục sát Tô Quan Nhi, ngươi cùng Thượng Minh Âm Thiên Tử có biết không?"
Cát Phán lắc đầu nói: "Lão phu không biết."
Tô Đình liếc ông một cái, nói: "Ta tin ngươi."
Sau khi nói xong, hắn lại thở ra một hơi, nói: "Nhưng Thượng Minh Âm Thiên Tử biết được đúng không?"
Cát Phán dừng lại một chút, nói: "Kế này là do Thượng Minh Âm Thiên Tử quyết định."
Tô Đình nghe vậy, bỗng nhiên cười to, nói ra: "Giỏi cho Thượng Minh Âm Thiên Tử, khi còn sống một mình chống đỡ một đại quốc lung lay sắp đổ, mưu trí vô song, lưu truyền vạn cổ, bây giờ cũng vẫn tinh thông những mưu tính âm quỷ này."
Cát Phán nghe ra trong giọng nói của hắn có vẻ rất tức giận, nhưng cũng có thể hiểu là bị người khác dùng làm mồi câu nên tức giận, thế là Cát Phát cũng chỉ trầm mặc.
Tô Đình khoát tay nói: "Sau này Tô mỗ tự nhiên sẽ tính toán chuyện này với Âm Thiên Tử, Tô mỗ hận nhất là mạo hiểm, muốn lấy Tô mỗ làm quân cờ cũng được, nhưng muốn đẩy Tô mỗ mạo hiểm thì việc này không xong. . ."
Cát Phán không nói tiếp, chỉ nhìn về phía Thanh Đế Phong Ma Trận.
Tô Đình nói ra: "Bên trong vây khốn người tu hành tám bộ thuộc Huyền Thiên bộ của tân triều, bao gồm cả chủ Huyền Thiên bộ. . . Cùng đông đảo Dương Thần của Ty Thiên Giám, tính cả Đại Chu quốc sư ở bên trong."
Vẻ mặt Cát Phán dị dạng, hỏi: "Bọn hắn vẫn tuổi thọ, ngươi muốn làm gì?"
Tô Đình cười hắc hắc, nói: "Yên tâm, Tô mỗ không giết người, chỉ có chút chuyện còn muốn thử nghiệm một chút."
Cát Phán nhíu mày, khuyên nhủ nói: "Ngươi đừng đùa với lửa."
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Ta có thân bất tử, thân thể Lôi Hỏa, chính là chơi lửa thì thế nào?"
Hắn nhìn về phía Cát Phán, nói: "Hôm nay ta gặp qua ngươi, chuyện ở Bắc Vực ta không trách ngươi, hiện tại ngươi có thể đi về."
Cát Phán có chút chần chờ, nhưng rốt cục vẫn vẫy tay, chiêu hai đạo hồn linh tới tay, rồi chợt lui ra phía sau, lui vào trong bóng đêm.
Tô Đình ngẩng đầu nhìn.
Mây mù lặng yên tản ra.
Ánh trăng dần dần lộ.
Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu rọi.
"Dưới đêm trăng, thật sự là tâm tình tốt để câu cá."