" Người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ đến tận đây, tới gặp Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám cùng Minh Định đại sư của Nam Sơn tự."
Đó là một giọng nói trầm ngưng ổn trọng, nhưng cũng mang theo mấy phần uy nghiêm.
Giọng nói không lớn, lại xuyên qua cửa đạo quan truyền vào bên trong, giống như đang vang lên bên tai mọi người.
Vị người chủ sự phân bộ thứ bảy này ngưng tụ pháp lực trong giọng nói.
Pháp lực hùng hậu, thanh âm trầm ngưng.
Vân Tích đạo nhân hơi biến sắc, cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ này có đạo hạnh không thua gì ông ta.
Bạch Hương thành khởi binh phản loạn, tự xưng tân triều, sau đó lại mời chào người tu hành trong thiên hạ, sáng lập ra Huyền Thiên bộ, quan trắc thiên tượng, đo lường tính toán địa thế, suy tính quốc vận, lấy khí vận công đức của nhân gian để trợ giúp tự thân tu hành.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong Huyền Thiên bộ đã mời chào được một nhân vật cấp độ này?
Người này tự xưng là phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ, chẳng phải có ý muốn nói là trước hắn, chí ít còn có sáu vị không kém người này, thậm chí còn cao hơn người này.
" Tân triều thành lập ra Huyền Thiên bộ , nội tình còn kinh người hơn so với suy nghĩ của bần đạo, chỉ sợ gần đây quốc sư đề phòng Nam Sơn tự, nên cũng không để ý đến Huyền Thiên bộ mở rộng."
Trong lòng Vân Tích đạo nhân âm thầm kinh hãi, ông ta đảm nhiệm chức vụ nhiều năm ở Ty Thiên Giám, biết rõ Ty Thiên Giám có nội tình phi phàm, cho nên cũng có vài phần khinh thường đối với Huyền Thiên bộ do tân triều thành lập ra không lâu này... Bây giờ mới là tỉnh ngộ lại, tân triều lập ra Huyền Thiên bộ có tốc độ mở rộng vượt xa khỏi suy đoán của Ty Thiên Giám.
Nếu như cứ mặc kệ không quan tâm, tất nhiên sẽ chân chính trở thành họa lớn trong lòng Ty Thiên Giám.
Trong khi sắc mặt Vân Tích đạo nhân biến hóa.
Lại chỉ thấy sắc mặt của lão nhân áo bào xám của Huyền Thiên bộ lóe lên vẻ kinh hỉ.
Hắn chính là Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ, mà người đến chính là người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ, đạo hạnh cao hơn ông ta, địa vị cũng ở trên ông ta.
Người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ lúc này đến đây, nguyên nhân tự nhiên là vì ông ta.
"Rốt cục đã có người tới cứu giúp."
Lão nhân áo bào xám thở ra một hơi thật dài, trong lòng tỏa ra chờ đợi.
Nhưng nhìn thấy Ty Thiên Giám Vân Tích đạo nhân, trong lòng lại hơi trầm xuống một cái.
Vị Vân Tích đạo nhân này chưa hẳn đã kém người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ kia.
Mà trong đạo quan này, người chân chính cao thâm mạt trắc chính là người thiếu niên đang bế quan ở hậu viện kia.
Trong lòng lão nhân áo bào xám tỏa ra mấy phần tuyệt vọng.
Mà Minh Định bị trói thành một đoàn, vẻ mặt cay đắng , không có trả lời.
Ba huynh đệ Tông Bình cũng cảm thấy không biết nói gì, cái đạo quán nhỏ này của bọn hắn dù ngày thường cũng coi như có hương hỏa cường thịnh, nhưng người tới cũng đều là tín đồ khách hành hương, phàm phu tục tử tới để rút quẻ giải hoặc.
Bây giờ lại đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đại tới.
Đạo hạnh thấp nhất cũng đều ở cấp độ Thượng Nhân.
Thượng Nhân tu thành Âm Thần, ở trong mắt ba người bọn hắn chính là nhân vật cao không thể chạm, bản lĩnh thông huyền, thâm bất khả trắc, là cao nhân ở cấp độ như sư tổ, ngay cả ân sư mình thụ nghiệp cũng không đạt tới cấp độ như thế.
Bây giờ trong đạo quán nhỏ này lại là nơi phong vân hội tụ.
Trong lòng ba sư huynh đệ đúng là hết sức phức tạp, không biết là sợ hãi hay là vinh hạnh .
Vẻ mặt Vân Tích đạo nhân nghiêm túc, đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Mà người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ cũng đã đặt chân vào bên trong đạo quan.
Đây là một nam tử trung niên mặc áo bào đen, chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh lẽo, đối mặt với Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám mà không mảy may sợ.
Hắn ta nhìn thoáng qua lão nhân áo bào xám, lộ ra mấy phần khinh thường, ánh mắt lại nhìn tới Vân Tích đạo nhân, mở miệng nói ra: "Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự đều được triều đình Đại Chu nể trọng, nhưng Huyền Thiên bộ ta cũng không phải quả hồng mềm... Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ Ta cũng không thể mặc người chém giết."
Vân Tích đạo nhân chậm rãi nói ra: "Trong mắt của bần đạo, các ngươi đều là loạn tặc, đều phải đền tội, đừng nói chỉ là một Hỏa Sơn Lệnh, ngay cả ngươi là người chủ sự phân bộ thứ bảy này, cũng không tránh khỏi kết cục bần đạo dùng pháp kiếm làm thịt đâu."
Người chủ sự phân bộ thứ bảy cười lạnh nói: "Không hổ là đạo nhân của Ty Thiên Giám, khẩu khí quả nhiên không nhỏ."
Ánh mắt của hắn ta quét qua, lại nhìn thấy hòa thượng cũng bị trói ở một bên, đồng tử hơi ngưng, trong lòng lập tức sinh ra vô số suy nghĩ.
Hắn ta biết rõ Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ ở đây,
Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám cùng Minh Định hòa thượng của Nam Sơn tự lần lượt đến tận đây, bây giờ Hỏa Sơn Lệnh không rõ an nguy, hắn ta suy nghĩ một phen, ỷ vào tu vi của mình không thua kém Vân Tích đạo nhân cùng Minh Định hòa thượng nên mới đến.
Nhưng không ngờ đạo nhân của Ty Thiên Giám lại trói cả hòa thượng của Nam Sơn tự.
Dù Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự vẫn luôn không hòa khí, âm thầm giương cung bạt kiếm, nhưng dù sao đều thuộc dưới triều đình Đại Chu, cũng không chân chính có xung đột gì.
Bây giờ đạo nhân của Ty Thiên Giám lại hạ thủ ở đây.
Như vậy Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự có phải cũng đã xé toang mặt mũi?
Huyền Thiên bộ có thể thu hoạch được gì từ đó hay không?
Trong lòng người chủ sự phân bộ thứ bảy này lóe lên vô số suy nghĩ.
Nhưng những ý niệm này cũng chỉ lướt qua ở đáy lòng.
Hắn ta tỏ vẻ nghiêm túc, lấy ra một vòng pháp ấn, xoay quanh trước người.
"Vân Tích đạo nhân, nghe đại danh đã lâu, hôm nay rốt cục cũng được lĩnh giáo."
Trong ánh mắt người chủ sự phân bộ thứ bảy lộ ra chiến ý hừng hực.
Vân Tích đạo nhân cũng lộ ra vẻ vô cùng nghiêm trọng, ông ta chợt phát hiện đạo hạnh của nam tử trung niên áo bào đen trước mắt này có lẽ muốn cao hơnmìnmột bậc... Tuy đối phương không phải Dương Thần, nhưng người này đối với khả năng vận dụng Âm Thần mơ hồ có hai phần uy phong của Chân Nhân.
Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Vân Tích đạo nhân, nếu đối phương không có nắm chắc có thể thắng được ông ta thì dựa vào cái gì mà muốn đến đạo quan để cứu người từ trong tay của ông ta?
Chỉ là, ông ta xuất thân đạo phái, lại ở nhiều năm Ty Thiên Giám, cũng chưa chắc đã kém gì đối phương.
Sau đó khí cơ của hai người giao phong, không ngừng dây dưa.
Kiếm khí âm u tựa như ngàn vạn châm nhọn.
Pháp ấn luân chuyển như đao mang.
Khí cơ của hai người dây dưa, ý đồ tìm ra sơ hở của đối phương, nhưng đạo hạnh tuy có cao thấp, bản lĩnh đấu pháp lại không chênh lệch, trong lúc nhất thời, hai bên giằng co không xong.
Nhưng đám người trong đạo quan đều có cảm giác bị dày vò.
Ba sư huynh đệ Tông Bình đều tự mình tìm một nơi để ẩn nấp, một người nấp sau cột đá, một người nấp sau vách tường, một người lật đổ bàn thờ rồi nấp ở sau cái bàn.
Nhưng mặc dù như thế, kiếm khí cùng đao mang kia dường như có ở khắp mọi nơi, giống như muốn xuyên thấu trở ngại, tác dụng đến bọn hắn.
Nhất là Tông Tương trốn ở sau bàn thờ, càng cảm thấy mình giống như bị lăng trì, dường như có vô số kim châm đâm lên trên người, lại giống như có thật nhiều lưỡi đao đang cắt chém da thịt.
Dù bàn thờ không tổn hại, nhưng lại như hư vô vậy, căn bản không chống cự được kiếm khí âm u cùng pháp ấn lăng lệ.
Trong lòng Tông Tương rung động, không ngừng vận dụng chân khí chạy khắp toàn thân, để xua tan đi ảnh hưởng, nhưng không có bao nhiêu tác dụng.
Mà lão nhân áo bào xám cùng Minh Định hòa thượng đều bị phong cấm pháp lực, bị trói ở chỗ đó, lúc này bị dư uy tác động đến thì vô cùng thê lương... Dù không trực tiếp mất mạng, nhưng dưới dư uy do hai bên giao phong tỏa ra, cả hai đều lộ ra vẻ đau nhức có khổ khó nói, cho dù đều có tu vi không thấp, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa.
Ngược lại chỉ có tiểu đạo sĩ đi theo Vân Tích đạo nhân đến, vận chuyển pháp lực để bảo vệ tự thân, lùi gần về phía hậu viện, hắn không bị trói buộc, đạo hạnh miễn cưỡng còn có thể, cho nên chịu áp bách nhỏ nhất.
"Người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ này so với Vân Tích sư thúc cũng không kém gì?"
Trong lòng tiểu đạo sĩ nghiêm nghị, đang do dự có nên đi tới hậu viện để mời Tô Thần Quân đang bế quan xuất thủ không?.
Nhưng đúng lúc này, một đạo hồng quang lướt qua.
——
Vẻ mặt Vân Tích nghiêm túc.
Trên mặt người chủ sự của phân bộ thứ bảy đầy sát cơ.
Khí cơ của hai người dây dưa như đao kiếm va chạm ngày càng kịch liệt.
So sánh thì người chủ sự của phân bộ thứ bảy có đạo hạnh hơi cao, đến thời điểm đọ lực quan trọng lập tức lộ ra ưu thế.
Trong mắt của hắn ta sáng lên, giống như tìm được thời cơ xuất thủ.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo hồng quang bắn tới, chen vào giữa hai người, cắt đứt khí cơ dây dưa giữa hai người.
Vân Tích kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu.
Người chủ sự của phân bộ thứ bảy chỉ cảm thấy trong lòng trì trệ, khí huyết dâng lên, cái ót bỗng nhiên đau nhức, trước mắt tối sầm lại.
"Pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo này đã lâu rồi chưa từng động tới."
Có tiếng nói của một thiếu niên truyền tới, giọng nói tràn đầy vẻ cảm khái thương hải tang điền.
Người chủ sự của phân bộ thứ bảy nghe lời này, không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên một buồn bực, mới ngã xuống phía trước.
Khí tức giữa sân vốn đang dây dưa không thôi, dư uy tràn lan ra bỗng nhiên bị đánh tan.
Chúng người đưa mắt nhìn nhau.
Lão nhân áo bào xám cùng Minh Định hòa thượng đều thở dốc bất định, có cảm giác sống sót sau tai nạn, nhìn lại phía trước lại càng kinh ngạc.
Ba sư huynh đệ Tông Bình đều chần chờ một chút, sau đó cũng đều đi về phía nơi vừa xảy ra tranh.
Tiểu đạo sĩ kia càng kinh ngạc khó tả.
Khi nãy có một đạo hồng quang lướt qua bên cạnh hắn.
Đạo hồng quang kia chen vào giữa khí cơ của Vân Tích sư thúc cùng người chủ sự phân bộ thứ bảy, dọc theo quỹ tích, chớp mắt đã đến sau lưng người chủ sự phân bộ thứ bảy.
Sau đó không ai rõ đã xảy ra chuyện gì cái gì.
Người chủ sự phân bộ thứ bảy lúc này đã ngã xuống đất.
Mà hồng quang cuối cùng cũng lộ ra nguyên thân, rõ ràng là thiếu niên che mặt kia.
Vị Tô Thần Quân có thanh danh hiển hách kia.
Giờ khắc này, trong tay hắn đang cầm một khối lập phương dài mảnh đen nhánh, tựa như một viên gạch.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tô Đình cầm cục gạch, nhìn về phía Vân Tích, hơi kinh ngạc, hỏi: "Đang êm đẹp, sao lại có kẻ tới đưa đồ ăn?"
Vân Tích đạo nhân là người đưa đồ ăn đầu tiên đưa tay xóa đi tia máu trên khóe miệng, cung kính nói: "Người này là người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ, chắc là đến vì Hỏa Sơn Lệnh, đạo hạnh của hắn không kém sư điệt..."
Dừng một chút, Vân Tích đạo nhân nói bổ sung: "Trên người người này có lẽ cũng có không ít đồ."
Hai mắt Tô Đình lập tức sáng lên, ngoắc tay gọi tiểu đạo sĩ nói: "Qua đây nhặt xác cho hắ́n... Không đúng, hắn còn chưa chết, trói lại trước đã."
Tiểu đạo sĩ kia thấy Tô Đình xuất thủ một lần đã trực tiếp đánh ngã đối thủ có lực lượng ngang nhau với Vân Tích sư thúc xuống đất, trong lòng kinh hãi không thôi, không dám nghịch lại, vội tiến lên đây.
Tô Đình nhìn về phía Vân Tích đạo nhân, sờ cằm nói ra: "Ngươi nói Huyền Thiên bộ xếp một Hỏa Sơn Lệnh ở đây, lại xếp một người chủ sự phân bộ thứ bảy ở đây, mà chúng ta lại không giết bọn hắn, Huyền Thiên bộ biết rõ bọn hắn cũng không bỏ mình, chỉ bị trói ở đây, có thể lại có người đến đây nghĩ cách cứu viện hay không?"
Trong lòng Vân Tích đạo nhân nhảy một cái, chần chờ nói: "Sư thúc có ý là?"
Tô Đình suy tư nói: "Kẻ này là cá con, xem như một mâm thức nhắm, như vậy đằng sau có thể câu được cá lớn để thêm một món ăn ngon hay không?"