Vân Tích đạo nhân cảm thấy hơi cổ quái.
Hỏi kỹ lại mới biết Tô Đình tới đây để cướp đồ của ba đạo sĩ nghèo, báo ra danh hào Cát Chính Hiên.
Đây đúng là phong cách của Tô Thần Quân.
Vân Tích cười khổ một tiếng, cũng không có ý vạch trần.
Nào biết tiểu đạo sĩ sau lưng lại ngạc nhiên nói: "Cát Chính Hiên chính là chân truyền đệ tử của Chính Tiên Đạo, danh xưng là tiểu Tiên ông, bây giờ đã đắc đạo thành tiên, sao lại là Tô Thần Quân?"
Vân Tích khẽ khụ một tiếng.
Tiểu đạo sĩ lập tức tỉnh ngộ, cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ là mấy người trong đạo quan cũng đều là hạng người tu hành, đạo hạnh đều tính đã đăng đường nhập thất, tự nhiên cũng không phải hạng người ngu dốt, nghĩ lại một lúc đã hiểu rõ chân tướng.
Vị Tô trưởng lão thanh danh hiển hách này lại lấy danh nghĩa là chân truyền đệ tử của Chính Tiên Đạo để xuất hiện ăn cướp?
Ngày sau nếu chuyện ăn cướp này bại lộ, thì cái nồi đầy than tro màu đen này sẽ đổ lên người Cát Chính Hiên.
"Hoàn toàn như Tô Thần Quân trước đây."
Vân Tích đạo nhân tự giễu cười một tiếng.
Chỉ là nhớ tới trước kia, ông ta cũng thấy vô cùng hết sức phức tạp.
Năm đó ông ta từng nghĩ Tô Đình có đạo hạnh cực cao, chính là trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn, về sau mới biết, vị trưởng lão hàng chữ Cổ của Nguyên Phong Sơn này có thân phận là hàng thật giá đúng, nhưng đạo hạnh của hắn lại cũng không tới Thượng Nhân cảnh.
Về sau Tô Đình ở trong thịnh hội đã tu thành Âm Thần, thành tựu Thượng Nhân.
Sau đó chính là một đường không dừng, đạo hạnh đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
Diệt Chân Nhân, tru bạch hạc, trảm lão ma, thậm chí vài ngày trước còn trảm thần, làm thiên địa chấn động.
Nguyên Phong Sơn đúng là có tầm mắt nhìn xa trông rộng, khi Tô Đình còn chưa nổi danh gì đã tuyển nhận hắn vào tông môn, bây giờ Tô Đình lộ ra các loại thiên phú, hoàn toàn không kém hơn tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo.
Ông ta vốn có đạo hạnh hơn xa Tô Đình, bây giờ vị Tô Thần Quân này này lại cái sau vượt cái trước, vượt qua ông ta không biết bao nhiêu bậc.
Lần này ông ta cũng hiểu Tô Đình không muốn lộ ra hành tung, mà lấy bản lĩnh vô địch tại thế bây giờ của Tô Đình, hắn không giết người diệt khẩu, đã là nể tình trước kia nên mới lưu lại một đường.
Dù lúc này thoạt nhìn Tô Đình có khí tức yếu ớt, chỉ như Thượng Nhân.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, mà Tô Thần Quân luôn luôn thích giả heo ăn thịt hổ, Vân Tích cũng không dám phỏng đoán thêm.
Mà chuyện Tô Đình giấu diếm tung tích này cũng không ảnh hưởng lớn tới Vân Tích, ong ta cũng không có ý muốn vi phạm lời nói của Tô Đình, chỉ an tâm ở đây, chờ đợi Tô Đình xuất quan, không có suy nghĩ gì khác.
"Lần trước trở về tông môn, nghe sư tổ nói là Tô sư thúc chém giết thiên thần, bị Thiên Đình bắt lên, khi về sau hạ giới lại bị tiên thần phục sát, không biết tung tích, sống chết không rõ."
Vân Tích âm thầm cảm khái, thầm nghĩ: "Hiện tại xem ra, Tô sư thúc cũng giữ được tính mệnh trong tay tiên thần. . . Dù giờ phút này nhìn như nghèo túng, nhưng khí độ cũng giống quá khứ."
"Tăng nhân Minh Định thuộc Nam Sơn tự ở Kinh thành cầu kiến Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ."
Đúng lúc này, ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng nói, ngữ khí ôn hòa, chầm chậm truyền vào.
Sắc mặt Vân Tích đạo nhân hơi trầm xuống, cùng tiểu đạo sĩ kia liếc nhau một cái.
Lão nhân áo bào xám cũng mười phần kinh ngạc, mang theo mờ mịt.
Con mắt Vân Tích hơi híp một chút, trong lòng tính toán.
Hòa thượng từ Nam Sơn tự ở ngoại ô phía tây kinh thành tới chỗ này, vốn có ý đồ khó hiểu, mà bây giờ lại trực tiếp tới tìm Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ tân triều, lại có mưu đồ gì?
Chẳng lẽ giống như ông ta, là đến để bắt người của Huyền Thiên bộ này, trả lại cho triều đình Đại Chu được an bình?
Hay là hòa thượng từ Nam Sơn tự ở ngoại ô phía tây kinh thành này, bây giờ vốn vang danh ở triều đình Đại Chu mà vẫn thấy không đủ, muốn kéo quan hệ với tân triều?
Nếu như là lúc trước, Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ đã bị Vân Tích đạo nhân cầm nã thì cũng không có chuyện của hòa thượng này, tự nhiên sẽ đuổi ra.
Nhưng khi nãy Tô sư thúc đã dặn dò.
Có tiến mà không có ra!
Có thể thả người tiến đến!
Nhưng không thể thả người rời đi!
Vân Tích đạo nhân cung không hảo cảm gì đối với những hòa thượng tới từ Tây Thổ này, chỉ là ngại quốc sư nên vẫn duy trì bình thản mặt ngoài.
Bây giờ cũng coi như có cơ hội danh chính ngôn thuận.
Vân Tích đạo nhân nhìn Tông Bình một cái.
Tông Bình lập tức hiểu ý, thở sâu, nói: "Người tới là khách, mời vào!"
Ngoài cửa đạo quan có một hòa thượng tuổi trẻ đi vào.
Hòa thượng kia tiến vào đạo quan, mới gặp được Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám đã thu liễm khí tức, trong lòng bỗng nhiên run lên.
Vân Tích đạo nhân chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Hòa thượng, ngươi tu vi không bằng bần đạo, thúc thủ chịu trói đi."
Minh Định hơi biến sắc mặt, nói ra: "Không biết bần tăng phạm vào tội gì mà người của Ty Thiên Giám lại muốn bắt bần tăng?"
Vân Tích đạo nhân lạnh nhạt nói ra: "Phạm vào tội gì thì chưa nói tới, chỉ là hôm nay đến chỗ này, ai cũng không đi được."
Ông ta đưa tay nhấn một cái, khí thế lập tức cuồn cuộn, nói: "Hôm nay bần đạo phụng mệnh mà làm, cũng sẽ không sát sinh, ngươi an tâm một chút, không nên phản kháng, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, bần đạo có thể tha mạng của ngươi. Nếu xảy ra tranh đấu, đạo quán này sẽ khó mà lưu giữ, nếu đánh thành phế tích, sẽ quấy rầy cao nhân bên trong, bần đạo khó thoát tội lỗi, ngươi cũng khó đảm bảo tính mệnh."
Minh Định biến sắc, nói: "Cao nhân gì?"
Vân Tích đạo nhân cũng không trả lời, chỉ nói là nói: "Đành phải để lão nhân gia tự mình nói với ngươi."
——
Nửa khắc đồng hồ sau.
Trong đạo quan đã là một mảnh hỗn độn.
Minh Định hòa thượng vẫn không có thúc thủ chịu trói.
Chỉ là tu vi của Vân Tích thật sự cao hơn hắn rất nhiều, chỉ một lúc đã bắt được hắn.
Dạng tranh đấu này, nếu là thế lực ngang nhau thì không thể khống chế dư uy từ tranh đấu, như vậy tòa đạo quan này tất nhiên sẽ sụp đổ, hóa thành phế tích.
Cũng may Vân Tích có tu vi cao hơn hòa thượng này, mới khiến cho rất nhiều ảnh hưởng giới hạn trong đạo quan, cũng không làm đạo quan sụp đổ.
Chỉ là một trận tranh đấu đánh xuống khó tránh khỏi có liên lụy, bên trong đạo quan đã hoàng tàn khắp nơi, xà ngang cột trụ đứt gãy không ít, gạch ngói cũng vỡ vụn không ít.
Mà người khác vẫn còn tránh được kịp, không bị tai bay vạ gió, tính mệnh vẫn giữ được.
"Tội gì phải khó khăn như vậy?"
Vân Tích đạo nhân thở ra một hơi, phân phó nói: "Lục soát hắn sạch sẽ, buộc ở chỗ này, tất cả sự vật trên thân đưa đến hậu viện đi."
Lúc này tiểu đạo sĩ kia mới lộ diện, thấp giọng đáp: "Rõ."
Ba sư huynh đệ Tông Bình lộ vẻ cổ quái.
Lão nhân áo bào xám mê mang.
Minh Định bị pháp lực giam cầm, buộc thành một đoàn, trên mặt cũng đầy mờ mịt, không ngờ tới mình chỉ tới đây gặp Hỏa Sơn Lệnh thuộc Huyền Thiên bộ của tân triều, chỉ vừa đối mặt đã bị đạo nhân của Ty Thiên Giám bắt sống, cột vào nơi này.
——
Một lát sau.
Tiểu đạo sĩ từ hậu viện trở về.
Vân Tích đạo nhân hỏi: "Thần Quân có thu?"
Tiểu đạo sĩ gật đầu nói: "Thần Quân thu những vật kia, mặt đầy nụ cười, nói đây là niềm vui ngoài ý muốn, hắn rất tán thưởng năng lực làm việc của sư thúc."
Vân Tích đạo nhân nghe vậy, cười nói: "Thần Quân có thể hài lòng, bần đạo cũng nhẹ nhàng thở ra."
Ông ta mới nói như vậy, lại nghe bên ngoài truyền đến thanh âm.
Đó là một thanh âm uy nghiêm trầm ngưng.
" Người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ đến tận đây, tới gặp Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám cùng Minh Định đại sư của Nam Sơn tự."