Trong đạo quan.
Tô Thần Quân nói một lời kinh người.
Trong lòng Vân Tích đạo nhân chấn động, sắc mặt biến ảo.
Ông ta vốn bị thương không nhẹ, nghe lời này thì nỗi lòng lại càng phức tạp, pháp lực lưu chuyển cũng không viên mãn, khiến pháp lực tán loạn, làm ông ta lại kêu lên một tiếng đau đớn.
Chỉ vì khi Tô Đình xông vào giữa lúc hai người giao phong cũng không bận tâm đến ông ta.
Lúc ấy Tô Đình xông vào giữa, cắt ra liên hệ, hai người đều bị phản phệ, từ đó lưỡng bại câu thương.
Trên thực tế, Tô Đình cũng chỉ có thể làm như thế mới tìm được cơ hội đập một cục gạch khiến người chủ sự phân bộ thứ bảy ngã xuống đất.
Chỉ là Vân Tích đạo nhân cũng không hiểu rõ khúc chiết bên trong, ông ta chỉ biết Tô Đình có bản lĩnh cực cao, lần này chỉ tùy ý xuất thủ đã có thể đập ngã người chủ sự phân bộ thứ bảy, không đập ngã chính mình đã xem như nể tình cảm ngày xưa.
Mà khi Tô Đình xông vào giữa trận giao phong của hai người, ông ta cũng không có hi vọng xa vời Tô Thần Quân sẽ bận tâm tới ông ta.
"Sư thúc muốn lưu lại tính mạng của bọn hắn, dẫn dụ cao tầng của Huyền Thiên bộ tới?"
"Ngươi muốn nói như vậy cũng chưa chắc không thể." Tô Đình nhẹ gật đầu.
"Chuyện này. . ."
Trong lòng Vân Tích đạo nhân kinh hãi, nhưng nhớ tới thanh danh của Tô Thần Quân, có năng lực trảm thần, thậm chí khi hạ giới bị tiên thần phục sát mà vẫn bình yên vô sự, trong lòng lập tức bình tĩnh.
Tô Thần Quân nguyện ý xuất thủ đối phó với Huyền Thiên bộ.
Như vậy Huyền Thiên bộ tất nhiên phải bị diệt.
Dù toàn bộ cao nhân của Huyền Thiên bộ đều tề tụ tập ở đây, cũng không thể địch nổi vị Tô Thần Quân này.
——
Mà Tô Đình sờ lên cằm, ánh mắt quét tới Vân Tích cùng Minh Định hòa thượng.
Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ cùng người chủ sự phân bộ thứ bảy, bây giờ bị bắt trói ở đây, chắc chắn sẽ có người đến đây dò xét.
Vân Tích thân là đạo nhân của Ty Thiên Giám, mà thân phận cũng không tính là thấp, chí ít cũng sẽ có Chân Nhân tới đây tìm hắn.
Hắn chưa quen thuộc với Minh Định hòa thượng, chỉ biết là hòa thượng từ Nam Sơn tự, địa vị không tính thấp, nhưng cũng không phải tối cao, bên trên cũng còn có sư huynh hoặc sư thúc.
"Nếu như bọn hắn đã chết, có lẽ thế lực sau lưng bọn hắn sẽ không dễ dàng khởi hành, nhưng bọn hắn không chết đi, có lẽ thể lực sau lưng sẽ hiếu kì trong đạo quán này có huyền cơ gì, từ đó đến thăm dò. . ."
Tô Đình thầm nghĩ: "Dù không phải nhân vật cao tầng lấy thân mạo hiểm, chí ít cũng sẽ có nhân vật giỏi về dò xét đến đây, đạo hạnh bình thường sẽ không thấp."
Trong lòng hắn mừng thầm, thực tình cảm thấy đây là tiền tài ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng sau khi cướp đồ của lão nhân áo bào xám, Vân Tích đạo nhân, và cả Minh Định hòa thượng thì coi như đã không sai biệt lắm.
Bây giờ lại có người chủ sự phân bộ thứ bảy tới, vơ vét trên thân một phen, dường như cũng đã quyên góp đủ tài liệu để Tô Đình khôi phục lại Chân Nhân Cảnh.
Hắn chỉ cần khôi phục một chút là có thể loại bỏ dư hoạn từ một chưởng kia, cũng chính là thời khắc hắn khôi phục toàn thịnh.
Lúc này tài liệu cũng coi như đã đầy đủ.
Nhưng bây giờ nhìn tình hình này có lẽ đằng sau cũng sẽ còn kẻ tới chút đưa đồ ăn.
Món ăn đưa đến bên miệng rồi, không có lý do mà không nhận cả.
"Trong lúc bất tri bất giác, lại dùng tới chiêu vây điểm đánh viện binh này."
Tô Đình vốn đang mười phần đắc ý, nhưng nhớ tới tiểu tinh linh lúc trước không có hắn dạy đã vô sự tự thông, ở Bắc Vực dùng trưởng lão Ma Tông để thi triển qua thủ đoạn như vậy thì hắn lại có chút rầu rĩ không vui, cảm thấy mình đã rơi ở phía sau.
Lúc ấy tiểu tinh linh bắt trưởng lão Ma Tông, không trực tiếp đánh chết, mà lại trói lại, chà đạp đủ kiểu, buộc đối phương gọi tới viện binh, lại làm thịt cả đám viện binh, sau đó lại chuẩn bị bắt lấy cá lớn bên trong để câu lấy cả càng lớn hơn.
Thủ pháp bây giờ của Tô Đình cũng giống y hệt lúc đó.
"Không ngờ thế mà lại đi theo đường cũ của tiểu nha đầu."
Tô Đình thở dài một tiếng, thu lại những vật kia, phân phó nói: "Các ngươi tiếp tục trông coi đạo quan, vẫn là câu nói kia, có tiến vào mà không có ra, người nào đến đánh ngã toàn bộ, không cho ai rời đi."
Trong lòng Vân Tích nghiêm nghị, gật đầu nói: "Đệ tử hiểu rõ."
Sau khi Tô Đình đập ngã người chủ sự phân bộ thứ bảy xong, ông ta càng kết luận, vị Tô Thần Quân này vẫn thích giả heo ăn thịt hổ, dù khí tức không mạnh mẽ lắm, nhưng bản lĩnh vẫn còn.
Đây chính là bản lĩnh trảm thần.
——
Tô Đình dặn dò kỹ lưỡng một phen, cảm thấy hết sức hài lòng đối với sự phối hợp của Vân Tích.
"Hiện tại ta sẽ tiếp tục trở về bế quan, đợi ta khôi phục lúc toàn thịnh, xem thế lực khắp nơi có thể có mấy kẻ tới đưa đồ ăn."
Trong lòng Tô Đình âm thầm tính toán, chợt hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: "Có lẽ lúc này còn có thể phát tài một phen."
Hắn nhìn cục gạch trong tay một chút, cũng có chút hài lòng về bảo bối này.
Lúc ấy hắn giao hết vốn liếng cho Hứa trưởng lão của Nguyên Phong Sơn để luyện chế bảo vật, nhưng vẫn lưu lại pháp ấn quật ngã thần tiên trong tam giới lục đạo.
Dù sau này không thường vận dụng, nhưng Tô Thần Quân vẫn luôn tâm niệm chuyện hạ độc thủ, đánh hôn mê, đập ngã này, chỉ là không có bao nhiêu cơ hội mà thôi.
Bây giờ xem ra tác dụng đúng là không nhỏ, sau khi trở về còn phải thêm chút tài liệu, dụng tâm luyện chế lại một lần.
"Hi vọng sau khi xuất quan, vẫn còn cần dùng đến ngươi."
Tô Đình mừng khấp khởi nhét cục gạch vào túi, vỗ vỗ quần áo, trở về hậu viện, tiếp tục bế quan.
——
Trong Ty Thiên Giám.
" Lần này Vân Tích đi, đúng là đã mất đi hành tung sao?"
"Căn cứ vào dò xét, Vân Tích sư thúc biết được Hỏa Sơn Lệnh của Huyền Thiên bộ xuất hiện tại Hưng Hồng trấn, ý đồ xúi giục quan viên triều đình, cho nên đuổi giết, nhưng sau khi tiến vào đạo quan là nơi đối phương xuất thân, đến nay lại chưa ra."
"Mệnh bài của hắn vẫn còn, chỉ là đưa tin nhưng lại không đáp, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?"
"Đệ tử không biết, chỉ là về sau Minh Định hòa thượng của Nam Sơn tự cũng tiến về đạo quan, sau đó cũng không xuất hiện, rồi cả người chủ sự phân bộ thứ bảy của Huyền Thiên bộ."
"Nam Sơn tự? Huyền Thiên bộ? Đây hẳn là một cái bẫy, Vân Tích bị mai phục?"
Quốc sư nhíu mày, mắt lộ ra lãnh sắc, nói: "Nếu Vân Tích chưa chết thì chắc còn có thể tự vệ, chỉ cần nhanh chóng tới giải cứu. . . Truyền mệnh của ta, mời Trung Quan Chính tiến về đạo quan ở Hưng Hồng trấn, nhất định phải cứu Vân Tích trở về."
"Rõ."
——
Trong Nam Sơn tự.
"Minh Định sư huynh lần này đi Hưng Hồng trấn, sau khi tiến vào đạo quan kia đã không có tung tích. . . Bây giờ tính mệnh vẫn còn, chỉ là không đưa tin trả lời chúng ta."
"Trong đạo quan kia có người của Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ?"
"Đúng vậy, tiểu tăng hoài nghi là Ty Thiên Giám cùng Huyền Thiên bộ tranh đấu, liên lụy tới Minh Định sư huynh, gặp tai bay vạ gió."
"Minh Định không xảy ra chuyện gì, xin sư huynh tiến đến cứu giúp."
"Minh Định đã còn sống, tự nhiên phải cứu trở về."
"Nhưng còn phải mời Minh Thế Pháp Vương đi cầu kiến Hoàng đế Đại Chu đương triều, vạch tội Ty Thiên Giám làm khó dễ Nam Sơn tự. . . Nếu không thì sau này chỉ sợ Ty Thiên Giám càng thêm càn rỡ."
"Lão tăng tiến đến đạo quan ở Hưng Hồng trấn kia để dò xét tìm tòi a."
——
Huyền Thiên bộ.
"Hỏa Sơn Lệnh thử xúi giục Phương Khánh, sau đó trở về đạo quan nơi ông ta xuất thân một chuyến, không ngờ lại bị Vân Tích đạo nhân của Ty Thiên Giám chặn, sau này Minh Định hòa thượng cũng vào đạo quan, người chủ sự phân bộ thứ bảy tiến đến cứu giúp, đến nay còn không có tin tức."
"Từ lúc nào mà Vân Tích lại có thể vượt trên người chủ sự phân bộ thứ bảy?"
"Có lẽ là Nam Sơn tự hòa thượng cũng xuất thủ."
"Tra xét rõ ràng, nhìn xem đối phương còn có viện thủ không?."
"Nếu như chỉ có Vân Tích đạo nhân cùng Minh Định hòa thượng thì không thể chần chờ, lập tức xuất thủ."
"Dù Ty Thiên Giám cùng Nam Sơn tự đều có bố trí thì như thế nào? Huyền Thiên bộ hiện nay lại không ngày xưa, chúng ta liên thủ dù ngũ quan của Ty Thiên Giám đều tới, chỉ cần quốc sư không xuất hiện, chúng ta cũng không thể e ngại. . . Thậm chí, có thể chém xuống những trụ cột vững vàng của Ty Thiên Giám."
"Chú ý quan sát động tĩnh của quốc sư ở kinh thành, nếu như quốc sư không có dị động. . ."
"Đạo huynh có ý gì?"
"Ty Thiên Giám khinh thường Huyền Thiên bộ ta, bọn hắn mai phục, chỉ cần không có quốc sư thì không thể làm gì Huyền Thiên bộ."
Đạo nhân kia cười lạnh nói: "Ngược lại Huyền Thiên bộ ta có thể ăn hết một nhóm cao nhân của Ty Thiên Giám có ý đồ phục sát Huyền Thiên bộ ta. . .Đến lúc đó, trụ cột vững vàng của Ty Thiên Giám đều bị chặt đứt, quốc sư có một mình cũng khó chống."
"Đạo huynh là muốn dốc toàn bộ lực lượng, tiến đến trảm diệt người mai phục của Ty Thiên Giám?"
"Đúng vậy."