"Nguyên Phong Sơn cách nơi này không xa, cao nhân trong môn hoàn toàn có thể đuổi tới đây trước khi ba người chúng ta bị bắt."
Tô Đình nói ra: "Mà Tiên Tần Sơn Hải giới đi vào Trung Thổ, tùy ý làm bậy, chớ nói Nguyên Phong Sơn ta, chính là Thủ Chính Đạo Môn cùng Chính Tiên Đạo, cũng chưa chắc đã vui lòng."
Ánh mắt của Tề Tuyên ngưng lại, trầm giọng nói: "Chưởng giáo của bản môn để ta cướp ngươi trở về, không cần để ý tới phương diện khác."
Tô Đình nghe vậy, cũng chỉ cười một tiếng, chợt sờ tay vào ngực, nói: "Thật sự muốn mạnh mẽ bắt ta trở về, vậy ngươi có thể nối gót Tề Nhạc."
Tề Tuyên nhìn động tác của hắn, đôi mắt ngưng trọng, tuy hết sức tò mò Tô Đình dựa vào thủ đoạn gì để chém giết Bán Tiên Tề Nhạc của bản môn, nhưng chưa từng nghĩ muốn nếm thử thủ đoạn này.
Dừng một chút, mới thấy Tề Tuyên trầm ngâm nói: "Kỳ thật ta cũng không muốn bắt ngươi về."
Tô Đình nghe vậy, cũng không chú ý đang ở bên ngoài, nói ra: "Ta thay ngươi trừ đi Tề Nhạc, ngươi nên cám ơn ta mới đúng."
Tề Tuyên khẽ lắc đầu, nói ra: "Không phải vì chuyện này, chỉ bởi vì ta thưởng thức ngươi, dù ngươi xuất sắc hơn ta, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi chết yểu ở nơi này."
"Khó được."
Tô Đình lặng lẽ nói: "Tề Nhạc kia ghen ghét ngươi ta, tâm như rắn độc, ngược lại là ngươi, đúng là không có lòng ghen tị?"
Tề Tuyên bình tĩnh nói: "Ghen ghét thì như thế nào? Không ghen ghét thì sao? Lần này cho dù ngươi chết đi, nhưng đạo hạnh của ta cũng không bởi vậy mà tăng vọt, mà. . ."
Hắn dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Tề mỗ từng bại trong tay ngươi, lần này nếu như ngươi chết, ngày sau làm sao ta có thể rửa sạch sỉ nhục?"
Tô Đình nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Đây mới là tự tin mà cao đồ tiên tông cần có."
Tề Tuyên nói ra: "Lần này ta nhận lệnh xử lý việc này, cũng là một lần khảo nghiệm của chưởng giáo dành cho ta sau khi Tề Nhạc chết, tính là chân chính khảo nghiệm ta xem có bản lĩnh cùng quyết sách làm chưởng giáo hay không."
Tô Đình biết thâm ý trong lời nói của hắn, nói: "Yên tâm, ta sẽ không làm ngươi khó xử, đã để ngươi đi Nguyên Phong Sơn một chuyến, tự nhiên có cách có thể xử lý ổn thỏa việc này."
Tề Tuyên trầm giọng nói: "Hi vọng như thế."
——
Chư vị Bán Tiên quan chiến.
Nhưng sau một thức, hai người lập tức ngừng lại.
Phía dưới xuất hiện biến hóa, cỏ cây xuất hiện sinh cơ, một lần nữa kết xuất trái cây.
Hai vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn liếc nhau, đều khẽ thở dài.
Chư vị trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới cũng trầm mặc.
"Lần này là ta thua rồi."
Tề Tuyên quay người đi tới trước mặt chư vị trưởng lão.
"Sao lại bại? Mới chỉ liều mạng đấu một thức thôi, bản lĩnh của Bán Tiên đâu chỉ như thế?"
Lão giả họ La táo bạo kia nghe thế lập tức vung tay áo, lộ ra vẻ tức giận.
Mà bên cạnh cũng có một vị trưởng lão lộ vẻ không thích, mở miệng nói: "Tề Tuyên, đệ tử của bổn môn, không đánh mà nhận bại, vì sao ngươi nhiều lần yếu thế trước mắt Tô Đình này?"
"Nơi đây tuy là Trung Thổ, nhưng ngươi cũng chớ quá lo lắng."
"Đấu pháp sao lại tuỳ tiện nhận bại?"
"Lần này đấu pháp không có quy tắc, trên người ngươi có tiên bảo, chỉ cần thi triển đi ra, cũng không có người nào dám nói thêm gì."
Chư vị trưởng lão Tiên Tần Sơn Hải giới đều lộ vẻ không vui.
Nhưng Tề Tuyên sớm có sở liệu, chỉ nói là nói: "Một thức này dù chưa phân thắng bại, nhưng đệ tử lấy đạo hạnh tầng chín lại chưa thể thắng hắn, chính là bại."
Nói rồi Tề Tuyên hơi vung tay áo, nói: "Việc này do đệ tử chủ đạo, lấy đại cục làm trọng, chư vị đừng khiến đệ tử khó xử, lần này hãy nghe đệ tử một lần."
Chư vị trưởng lão liếc nhau, nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Sau khi Tề Nhạc chết, địa vị sau nà của Tề Tuyên không thể rung chuyển.
Mà Tề Tuyên lại chuyển ra danh nghĩa "Đại cục làm trọng", cũng có chút ý vị quát lớn.
"Chư vị."
Tề Tuyên trầm giọng nói: "Nơi này cuối cùng vẫn là Trung Thổ."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Nếu như Tô Đình không thể cho chúng ta một câu trả lời thỏa mãn, thật sự là tùy ý giết Bán Tiên của chúng ta, Nguyên Phong Sơn tự nhiên cũng không thể cứu được hắn."
——
Kinh thành.
Ti Thiên Giám.
"Tình hình tai nạn như thế nào?"
"Thiên tai qua đi, dân chúng lầm than, đói khổ lạnh lẽo mà khiến người chết còn nhiều gấp năm lần so với số người chết bởi thiên tai, hơn nữa còn đang tăng nhiều, thậm chí xuất hiện việc ác ăn thịt người."
"Triều đình phát ngân lượng chẩn tai, không phải đã phát xuống dưới sao?"
"Những tên tham quan ô lại kia, tầng tầng bóc lột, cuối cùng có thể có một tầng rơi xuống đã là hiếm có."
"Đây là chuyện trên triều đình, Ti Thiên Giám không quan tâm những chuyện đó, chức trách của chúng ta chính là quan sát nhân gian, không cho phép có người mượn cơ hội này tu luyện ma công tà pháp."
"Đúng thế."
"Ừm?"
Quốc sư đang muốn tiếp tục phân phó, lúc này đột nhiên lấy ra một tấm phù giấy, tay run một cái, phù giấy cháy thành tro tàn.
Tro tàn tan ra, lập tức thành chữ.
Quốc sư nhìn lướt qua, trong lòng đột nhiên run lên.
Phía đông có mười sáu đạo vân quang bay tới, tất cả đều có khí thế hung lệ, hư hư thực thực là Bán Tiên.
Bên trong có một đạo vân quang, cùng một đạo vân quang từ phương nam đến, va chạm với nhau, dư uy đánh xuống, rơi vào khu vực xảy ra thiên tai.
Bây giờ ở khu vực thiên tai, cỏ cây dồi dào, trái cây đầy rẫy, cho nên tình hình tai nạn được khống chế.
"Ừm?"
Quốc sư hơi nheo mắt lại, vẻ mặt không tốt lắm.
Ông ta trầm giọng nói: "Có điều tra ra thân phận của hai phe?"
Ông ta vung tay lên một cái, quang mang truyền đi.
Mà sau một lúc lâu, mới có tin tức truyền đến.
"Mười sáu đạo vân quang từ phía đông đã xác nhận là xuất thân từ Tiên Tần Sơn Hải giới, đều là Bán Tiên, người cầm đầu chính là Thái Tuế pháp kiếm- Tề Tuyên."
"Vân quang từ phương nam mà đến giống như Tô Đình."
"Ở giữa cũng có hai đạo vân quang, từ Nguyên Phong Sơn tới."
Vẻ mặt quốc sư dị dạng, có phần kinh dị, nhưng cũng có phần ngưng trọng.
Tiên Tần Sơn Hải giới có mười sáu vị Bán Tiên tới Trung Thổ, tuyệt không phải việc nhỏ.
Trong đó Thái Tuế pháp kiếm-Tề Tuyên, còn đấu cùng Tô Đình một trận, dư uy rơi xuống khu vực xảy ra thiên tai.
Ở trong đó có nguyên do gì?
Quốc sư còn muốn hỏi một chút.
Nhưng lại có ánh sáng lấp lóe.
Ông ta hơi biến sắc mặt.
Ánh sáng này không phải do thuộc hạ Ti Thiên Giám truyền đến.
Đạo ánh sáng này tới tới từ Thủ Chính Đạo Môn.
Trong lòng ông ta nghiêm nghị, vội mở ra.
Chỉ nghe bên trong truyền tới một giọng nói trầm ngưng.
"Đại đệ tử Tề Nhạc Tiên Tần Sơn Hải giới có lẽ đã ngã xuống."
Quốc sư nghe vậy, bỗng chấn động.
Thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới- Tề Nhạc ngã xuống?
Tề Nhạc chính là Bán Tiên, Tiên Tần Sơn Hải giới lại là tiên tông ở Đông Hải.
Phong ba của việc này tất nhiên không nhỏ.
Sắc mặt quốc sư đột biến.
Tiên Tần Sơn Hải giới có mười sáu vị Bán Tiên đi vào Trung Thổ, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?
Như vậy Tề Tuyên cùng Tô Đình đấu một trận, trong này có quan hệ gì?
" Tô Đình. . .
Trong lòng quốc sư bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ cực kì khó tin, lộ ra vẻ cực kì hoang đường.
Sắc mặt ông ta biến đổi, cuối cùng lấy ra một vật, vận dụng pháp lực, điểm xuống.
"Xem kỹ việc này."
——
Trước cửa Nguyên Phong Sơn.
Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Sau lưng là mười sáu vị Bán Tiên, mang theo tiên bảo mà đến, khí thế hùng hổ.
Mà hết lần này tới lần khác, Tô Đình đúng là thủ phạm mà bọn họ muốn hỏi tội.
Cho nên một đường đến đây, bầu không khí mười phần căng thẳng.
Mắt thấy đã về tới Nguyên Phong Sơn, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà Tô Đình lại vẫn bình tĩnh, còn ngẫu nhiên đàm luận việc tu hành cùng Tề Tuyên.
Ngược lại là những trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới ở sau lưng đều có ánh mắt phức tạp.
"Đã đến Nguyên Phong Sơn."
Tề Tuyên thấp giọng nói: "Ta tận lực."
Tô Đình nhìn lại, nói: "Có ý gì?"
Tề Tuyên nói ra: "Việc này trên dưới bản môn đều rất tức giận, kỳ thật dù ngươi có lý do gì, cho dù là hắn muốn giết ngươi, nhưng ngươi đã giết Tề Nhạc, dưới cơn thịnh nộ, tất có trừng phạt. Nếu ngươi là thân truyền của Nguyên Phong Sơn thì thôi, nhưng ngươi không phải đệ tử từ nhỏ đã lớn lên ở Nguyên Phong Sơn. . ."
Dừng một chút, mới nghe hắn tiếp tục nói: "Nguyên Phong Sơn có thể bảo đảm ngươi hay không, Nguyên Phong Sơn có nguyện ý bảo đảm ngươi không, phải xem vận mệnh của ngươi."
Tô Đình nhếch miệng hiện lên ý cười, nói: "Chuyện này cũng không nhọc đến ngươi phí tâm."
Sau khi nói xong, hắn vỗ vỗ quần áo, nhìn về phía Tạ trưởng lão, nói: "Còn xin trưởng lão dẫn những vị quý khách này."