Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 580: Lôi Đình sinh vạn vật




     Đại Chu, phía nam.

Nơi này vốn cực kì phồn hoa.

Nơi này có thành trì thôn trấn, nhân khẩu đông đảo, mậu dịch lui tới nhộn nhịp.

Nhưng một buổi sáng thay đổi, thiên tai giáng xuống, địa long xoay người, rồi hồng thủy ngập trời, phá nát vô số gia đình.

Vô số người mất mạng ở đây, vô số gia đình bị phá vỡ như vậy, vô số người trong lòng mang chí lớn cũng chết yểu theo.

Sau khi thiên tai xảy ra, nơi này xuất hiện loạn tượng, hoàn toàn không có trật tự, mà chuyện giết người cướp bóc cũng nhiều vô số kể.

Thậm chí tới cuối cùng, triều đình phát tiền chẩn tai lại trải qua các tầng quan viên tham nhũng, nên không thể kịp thời rơi xuống đúng chỗ, khiến bách tính nơi đây đói khổ lạnh lẽo, thi thể chết đói chết rét so với chết bởi thiên tai còn nhiều hơn rất nhiều.

Mà tới bây giờ, gần như đã bắt đầu có dấu hiệu người ăn người.

"Nương. . . Ta thật đói. . ."

"Không có chuyện gì, nương rất nhanh sẽ đào được rễ cây."

"Cha làm sao vẫn chưa trở lại?"

"Hắn. . ."

Ngữ khí của phụ nhân đầy cay đắng, vừa nói một nửa, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.

Ở phía trước, đột nhiên có một nam tử giống như đang đào cái gì, muốn tìm ra đồ ăn dưới mặt đất, đột nhiên nhìn lại, đôi mắt huyết hồng, tràn đầy tơ máu.

Ánh mắt này như ác lang, nhắm vào người mà cắn.

"Chạy mau!"

Phụ nhân ôm lấy đứa bé, quay người muốn chạy.

Nam tử kia giống như con sói đói gào lên một tiếng, đuổi tới.

Nhưng đúng vào lúc này, bầu trời đột nhiên có một tiếng sấm vang!

Vô số điểm sáng tựa như mưa rơi.

Những điểm sáng này rơi ở trên mặt đất, rơi xuống cỏ cây.

Tất cả toả sáng tân sinh, như đang ở mùa đông hưng cành khô lại nảy mầm, gặp cỏ cây tươi non.

Trên đại địa vốn trống không, rất nhiều cỏ dại rau dại phá đất chui lên.

Rất nhiều cây cối nửa chết nửa sống bỗng nhiên toả sáng sinh cơ, cành lá tươi tốt, thậm chí kết ra trái cây, kiều diễm ướt át.

"Thần. . . Thần tiên hiển linh. . ."

Phụ nhân ngã trên mặt đất, đứa bẽ ngã xuống cả người đầy bùn, lại bắt lấy một ngọn cỏ xanh.

Mà nam tử kia, cũng không tiếp tục đuổi tới, giống như phát điên, giật xuống cành cây bên cạnh, hái trái cây, há miệng lớn gặm ăn.

Cảnh tượng như vậy, xuất hiện không biết bao nhiêu.

——

Mảnh đất này vốn giống như rơi vào hắc ám vĩnh cửu.

Nơi này vô cùng hỗn loạn, ngay cả quan phủ cũng không thể áp chế.

Chuyện giết người mỗi ngày đều có, vì một miếng khoai lang mà có thể dẫn ra huyết án.

Mơ hồ có người bắt đầu cổ động, dần dần khiến nhân tâm oán giận.

Đó là oán giận đối với triều đình.

Bách tính trên vùng đại địa này gần như đã thành quỷ đói, giống như là bạo dân.

Người còn giữ lý trí, người giữ vững kiên thủ, đa số đã bị đánh chết, mà những người còn lại có thể tiếp tục kiên trì, cũng không thể quản được các loại chuyện ác xuất hiện trong loạn tượng này.

"Thời tiết thay đổi, buổi sáng lại hạ mưa phùn, khí hậu chuyển sang lạnh lẽo, hàn khí tận xương, không biết sẽ đông chết bao nhiêu người."

"Dù không có trận mưa này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đói chết."

"Triều đình phát lương thực xuống mà làm sao còn chưa chở tới đây?"

"Tầng tầng trở ngại, khó mà chứng thực, đám quan trường mục nát. . ."

"Ta hôm qua bắt được một kẻ, hắn đói đến phát điên rồi, ăn hết một đứa bé. . . Sau khi rhiên tai xảy ra, người giống như đã biến thành quỷ."

"Ngài có thể nghĩ tới, đây là thiên cơ?"

"Cái gì?"

"Đại Chu đã mục nát như thế, nơi đây có vô số nạn dân, những người làm quan kia còn đang tham ô khoản tiền chẩn tai, chỉ sợ là do ông trời đang trừng trị triều đình Đại Chu mục nát này, chính là muốn người trên phiến đại địa này đi lật tung triều đình đã nát kia."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Thành chủ Bạch Hương thành đã khởi binh tạo phản, muốn để thiên hạ này trở thành tươi sáng!"

"Ta. . ."

"Ngươi là quan phụ mẫu ở nơi đây, cũng nổi danh là thanh quan, nhìn những người dân này, ngươi không đau lòng sao?"

Người tuổi trẻ kia nói: "Nếu muốn giúp bọn hắn, thì phải vì bọn họ, vì đám hậu bối kia mà mở ra một mảnh thiên hạ mới."

Nếu như Tô Đình ở đây, hắn có thể nhìn ra được.

Người này không phải người khác, người này đã từng là tôi tớ trong nhà Khảm Lăng Huyện lệnh, vì Tô Đình mà thoát khỏi nô tịch- Đinh Ngôn.

Mà ở trước mặt hắn, một lão giả sáu mươi, sắc mặt thay đổi liên tục.

"Đại nhân!"

Đúng lúc này, một hạ nhân lảo đảo chạy vào, mặt đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Lão giả sáu mươi kia trách mắng: "Chuyện gì?"

Tên hạ nhân kia lắp ba nói: "Thần tiên. . . Thần tiên hiển linh a. . ."

Lão giả sáu mươi ngơ ngác một chút.

Mà trong lòng Đinh Ngôn bỗng run lên, thần sắc không chừng biến ảo.

——

Trên trời cao.

"Đây. . ."

"Hắn làm sao dám?"

Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão nhìn nhau một cái, trong lòng bỗng dưng chấn động.

Tô Đình này cuối cùng vẫn không an phận, lại đánh sinh cơ xuống dưới mặt đất.

Thủ Chính Đạo Môn sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này.

"Đa tạ."

Tô Đình bình tĩnh nói: "Ngươi cũng là người tốt."

Hắn vận dụng Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang, trong hủy diệt lại chứa sinh cơ, cho nên có thể khiến rất nhiều cỏ cây toả ra sự sống.

Như thế, người trên đại địa đã có trái cây, cũng có đồ ăn, sẽ không còn thảm trạng như vậy.

Tề Tuyên đã nhìn ra, cho nên gọi Tô Đình là người tốt.

Nhưng khi nãy Tề Tuyên cũng phát hiện ra sinh cơ trong lôi đình mà Tô Đình đánh ra, cho nên mới phối hợp.

Cho nên Tô Đình cũng nói Tề Tuyên là người tốt.

"Ta chỉ hơi giúp ngươi một chút, nhưng không có gan lớn bằng ngươi. . . Để ta tự mình xuất thủ, ta cũng không dám."

Tề Tuyên trầm giọng nói: "Can thiệp vào chuyện nhân gian, là tối kỵ của Thủ Chính Đạo Môn, thậm chí sẽ bị Thiên Đình trị tội, nhưng lần này ngươi cùng ta là 'Vô tâm, chỉ bởi vì đấu pháp nên vô tình tác động đến đại địa, lại không tạo thành tử thương quá lớn, hơn nữa chúng ta tranh đấu lần này, tượng trưng cho tiên tông hai nhà, cũng là đủ để chống được tội danh."

Tô Đình nhìn thoáng qua phía dưới, nói ra: " Ta không lo lắng tội danh của Thủ Chính Đạo Môn, chỉ là không muốn Nguyên Phong Sơn làm khó thôi, nhưng việc này để Tiên Tần Sơn Hải giới ngươi cùng gánh chịu, cũng xem như chuyện tốt."

Nói rồi Tô Đình hơi khoát tay, nói: "Thôi được, coi như ngươi trả ta ân tình."

Tề Tuyên ngơ ngác một chút, cau mày nói: "Ta thiếu ngươi ân tình khi nào?"

Tô Đình bình tĩnh nói: "Bởi vì ta giết Tề Nhạc."

Tề Tuyên trầm ngưng nói: "Ngươi thừa nhận ngươi giết đại đệ tử của bản môn?"

Tô Đình cười đắc ý nói: "Ta không dối gạt ngươi, Tề Nhạc đúng là chết trên tay ta, nhưng Tề Nhạc là thủ đồ trong môn ngươi, tuy rằng ngộ tính thiên phú đều không bằng ngươi, nhưng địa vị cuối cùng vẫn cao hơn ngươi. Bây giờ ta giết hắn, về sau sẽ không phân chia trưởng ấu, ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất đời này, tự nhiên cũng là chưởng giáo tương lai. . . Ngươi thiếu ta ân tình, đúng không?"

Ánh mắt Tề Tuyên ngưng lại, nhưng lại không mở miệng, coi như ngầm thừa nhận.

Tô Đình nói ra: "Lúc này ngươi nhận thua, chờ một lúc trấn an những vị trưởng bối của ngươi một chút, theo ta đi Nguyên Phong Sơn một chuyến, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa mãn."

Nói đến chỗ này, Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói: "Mà nơi này là Trung Thổ, ngươi thật sự muốn mạnh mẽ động thủ, dù đấu thắng một trận, vượt trên ba vị trưởng lão Nguyên Phong Sơn ta, nhưng nơi này vẫn là Trung Thổ."

Tề Tuyên trầm giọng nói: "Ngươi có ý tứ gì? Uy hiếp ta sao?"