Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 582: Hỏi tội




     Nguyên Phong Sơn.

Trong đại điện ở chủ phong.

Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn nhìn Tô Đình, ánh mắt phức tạp, khẽ hít một tiếng.

Phía dưới là mười sáu vị Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới, người cầm đầu là Tề Tuyên, dù bối phận của hắn thấp nhất, tuổi cũng trẻ, nhưng đạo hạnh cũng đã đạt tới Bán Tiên, tiền đồ vô lượng, cho nên trở thành người chủ sự.

Hai bên cũng là trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, chỉ là Bán Tiên lại không đủ mười vị.

Một là vì Nguyên Phong Sơn sáng lập chưa bao lâu, số lượng Bán Tiên kì thực cũng không nhiều.

Hai là vì Tín Thiên Ông mang theo chư vị trưởng lão Bán Tiên đi đến Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc, thi hành uy áp để thu hồi Thanh Liên.

Tuy số lượng người không nhiều, nhưng dù sao cũng chiếm cứ địa vị sân nhà.

Nơi này là Nguyên Phong Sơn, trong tiên tông có trận pháp Tiên gia, có tiên bảo cung phụng trong điện, cũng có Địa Tiên ở lại.

Mười sáu vị Bán Tiên này ở nhân gian đã là một luồng lực lượng không thể địch nổi, đủ để phá hủy những tông môn khác, nhưng vẫn không thể tạo ra sóng gió gì trong đại trận của tiên tông.

"Thủ đồ của chưởng giáo bản môn- Tề Nhạc, hư hư thực thực ngã xuống, mà lúc trước, trưởng lão Tô Đình của quý môn cùng Tề Nhạc sư huynh của ta ở Hoán Hoa Các từng có xung đột."

Tề Tuyên thi lễ, nói: "Mà ở Nam Hải nơi Tề Nhạc sư huynh ngã xuống, chính là phương hướng mà Tô Đình đi qua để trở về Trung Thổ, thời điểm cũng coi như ăn khớp."

Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn bình tĩnh nói: "Chỉ dựa vào điểm ấy đã có thể kết luận là trưởng lão của chúng ta giết thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới sao?"

Tề Tuyên ngừng một chút, hình như đang cân nhắc gì đó nên không lập tức mở miệng.

Nhưng trưởng lão họ La kia giống như đã tức tới mức sùi bọt mép, quát: "Không phải Tô Đình thì là người phương nào? Hắn ở Đông Hải đã lớn tiếng muốn trảm Tề Nhạc, ở Hoán Hoa Các khi đối mặt với Tề Nhạc cũng lớn tiếng muốn trảm Tề Nhạc, thời gian địa điểm cũng không sai lệch, tất nhiên là hắn!"

Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn trầm giọng nói: "Hóa ra La trưởng lão coi trọng Nguyên Phong Sơn ta như thế, cho là bí thuật của Nguyên Phong Sơn có thể dùng đạo hạnh tầng bảy để chém giết Bán Tiên của Tiên Tần Sơn Hải giới sao?"

Trưởng lão họ La kinh ngạc, đúng là nói không ra lời.

Chư vị trưởng lão liếc nhau, trong lòng đều có suy nghĩ.

Nếu muốn thừa nhận pháp môn của Tiên Tần Sơn Hải giới bọn hắn không bằng bí thuật của Nguyên Phong Sơn, thì đó chính là chuyện khiến tông môn vô cùng nhục nhã, dù có giết hết bọn hắn cũng không có khả năng.

Nhưng Tô Đình ở Đông Hải mới thành Dương Thần ở trước mắt bao người, tận mắt nhìn thấy đạo hạnh của hắn gần như chỉ ở tầng bảy.

Tề Nhạc lại là Bán Tiên chân chính, mà lại không có quy tắc trói buộc, không cần tự phong đạo hạnh.

Nhưng bây giờ xem ra, người chém giết Tề Nhạc có lẽ chính là Tô Đình.

Mà Tề Tuyên đứng ở nơi đó, không mở miệng, vẻ mặt đầy dị dạng, nhưng lại khiến kẻ khác không nhìn ra sâu cạn.

Tô Đình từng chính miệng thừa nhận ở trước mặt Tề Tuyên là hắn đã tru sát Tề Nhạc.

Nhưng Tề Tuyên dường như không có ý nói ra việc này.

Huống chi, lúc ấy Tô Đình nói chỉ có một mình hắn nghe được, cũng không lưu lại chứng cứ.

"Chưởng giáo Chân Nhân."

Đúng lúc này, lại có một vị trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới đi ra, tầm tuổi bảy mươi, khí độ trầm ổn, nói: "Là La sư đệ lỗ mãng, nhưng lời hắn nói kỳ thật cũng không phải không có đạo lý, vị Tô Thần Quân này luôn mồm nói muốn trảm Tề Nhạc, hoàn toàn không đổi sắc, tràn đầy tự tin, mà trước kia hắn chưa Thành Dương Thần, đã có sự tích tru sát Chân Nhân tầng tám, bây giờ hắn đã thành tựu Dương Thần, chưa hẳn đã không có bản lĩnh tru sát Bán Tiên."

Dừng một chút, vị trưởng lão này có ý riêng, nói: "Hắn có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ sợ người cũng chưa chắc đã hiểu rõ được."

Lời này chứa đầy thâm ý, có ý muốn chỉ là bản lĩnh của Tô Đình cũng không phải là do học được của Nguyên Phong Sơn, thật sự có bản lĩnh vượt qua Tiên Tần Sơn Hải giới, cũng không phải là truyền thừa của Nguyên Phong Sơn.

Mà lời này cũng đang nhắc nhở chưởng giáo Nguyên Phong Sơn, Tô Đình chính là tán tu, có riêng một hệ thống tu hành, Nguyên Phong Sơn chưa hẳn đã biết rõ sở học và tâm tính của hắn.

Nhưng càng quan trọng hơn là thâm ý trong lời này của ông ta là đang nhắc nhở, bản thân Tô Đình cũng không phải xuất thân từ thân truyền đệ tử của Nguyên Phong Sơn.

Chưởng giáo Chân Nhân hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ người này.

Ngay cả Tô Đình cũng phải quay sang nhìn thoáng qua người này.

Vị trưởng lão này nhin tầm bảy mươi tuổi, khí độ trầm ổn, mà khí tức của ông ta cũng uyên thâm khó lường.

Từ một câu ngắn ngủi vừa rồi đã có thể nghe được, người này suy nghĩ chu toàn, trong lời nói giấu đao, có thể xưng là tâm cơ cực sâu.

"Chúc học trưởng lão nói cũng không phải là không có đạo lý."

Lúc này Tề Tuyên mới lên tiếng, nói: "Chưởng giáo của bản môn có ý là mời Tô Thần Quân đến Đông Hải làm khách, hỏi thăm rõ tất cả chân tướng, giả sử như không có liên quan gì tới Tô Thần Quân, tất nhiên là không dám khó xử..."

Chưởng giáo không trả lời.

Mà Tô Đình lại bật cười một tiếng.

"Nếu có quan hệ thì sao?"

Tô Đình lên tiếng hỏi.

Trong đại điện bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Đám trưởng lão Tiên Tần Sơn Hải giới đều nhìn về phía Tô Đình.

Ngay cả chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn cũng đều nhìn về Tô Đình, thần sắc cực kì phức tạp, cũng đầy kinh dị.

Rất nhiều trưởng lão Nguyên Phong Sơn, trước đó căn bản không biết chuyện Tề Nhạc ngã xuống, đến nay cũng không cho rằng việc này là do Tô Đình gây nên, dù sao đạo hạnh chênh lệch cũng bày rõ ở đây.

Chỉ là bởi vì Tiên Tần Sơn Hải giới hưng sư động chúng như vậy, mà lại vì Tô Đình mà đến nên không khỏi cảm thấy kinh dị.

Nhưng nghe được Tô Đình nói câu này, mọi người không khỏi cùng nghiêm nghị.

"Quả nhiên là ngươi!"

La trưởng lão bỗng nhiên giận dữ, quát: "Ngươi dám giết thủ đồ của bản môn?"

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Ta chỉ nói nếu có quan hệ thì sao? Đó là một giả thiết, mà cũng chỉ là quan hệ, ta chưa từng thừa nhận ta giết Tề Nhạc?"

La trưởng lão vô cùng tức giận, muốn đưa tay đi ra, đánh tới Tô Đình.

Chúc học trưởng lão hơi biến sắc mặt, đưa tay ngăn ông ta lại, thấp giọng quát nói: "Đúng là không nên để ngươi đến, ngươi tỉnh táo một chút, nơi này là Nguyên Phong Sơn."

La trưởng lão hừ một tiếng, cuối cùng vẫn lui trở về.

Mà Tề Tuyên nhìn về phía Tô Đình, nói: "Tô Thần Quân có gì muốn nói?"

Tô Đình dừng một chút, sờ sờ mặt, nói ra: "Tề Nhạc đúng là do ta giết."

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều trở nên yên lặng.

Dù là Tề Tuyên hay chưởng giáo Nguyên Phong Sơn, hoặc là Tạ trưởng lão cùng Khâu trưởng lão, đều không hề nghĩ rằng Tô Đình lại thừa nhận dứt khoát như thế.

Chư vị trưởng lão của Tiên Tần Sơn Hải giới lộ ra vẻ nặng nề, liếc nhau, trên mặt đều có vẻ quái dị.

Mà chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn càng kinh dị tột đỉnh.

Tốt xấu gì người của Tiên Tần Sơn Hải giới đã sớm có suy đoán.

Nhưng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn lại không cho rằng đây là do Tô Đình gây nên.

Lúc này nghe được Tô Đình thừa nhận, không nhịn được kinh ngạc.

Có rất nhiều trưởng lão chau mày, cảm thấy Tô Đình quá mức tùy tiện, có lẽ muốn mang đến phiền phức cho tông môn.

Kỳ thật việc này, Tô Đình tốt nhất là nên im lặng, thoái thác không biết, dù sao đạo hạnh của hắn quá thấp, muốn thoát khỏi hiềm nghi cũng không khó.

"Ngươi còn có gì để nói?"

Chúc học trưởng lão cũng kinh ngạc, sau đó nói: "Ngươi giết thủ đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới ta, như vậy chắc Nguyên Phong Sơn cũng sẽ không vì thế mà bao che đâu nhỉ?."

Sau khi nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào chưởng giáo Nguyên Phong Sơn một chút.

Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn ngồi trên cao, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhìn Tô Đình.

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, nói ra: "Hắn muốn giết ta, ta không thể giết hắn?"